Chương 10: 10

Đêm nay, hắn còn có một chuyện đại sự nữa. Mấy ngày hôm trước, hắn đã nghe Lý Phượng Ny kể qua câu chuyện, Trần Tiêu Tử tìm hắn hẹn chơi bài, mà khi đó, kính sát tròng mà hắn muốn chưa có, cũng không biết ông Long có lừa dối mình hay không? Cho đến khi thật sự khi kính sát tròng gửi đến, hắn mừng giống như là phát hiện một vùng lục địa mới, vui mừng không thôi.

Hắn phát hiện, mang cặp mắt kiếng này vào, không đơn giản là có thể nhìn thấu những lá bài thông thường, mà ngay cả thanh mạt chược đều có thể nhìn thấy rất rỏ ràng.

– Anh Hổ, thằng nhóc này sẽ tới hay không anh? Tôi luôn cảm thấy tên nhóc này không phải người dễ đối phó.

Trần Tiêu Tử nói.

– Không có việc gì, Tiêu Tử, sao ông lại sợ hắn, trước kia ông đâu có vậy, thằng nhóc này chỉ là một tên côn đồ cắc ké mà thôi, ông thật đúng là nhát gan.

Vương Lão Hổ bất mãn nói.

– Anh Hổ, Tiêu Tử nói cũng đúng đấy, việc này cũng nên cẩn thận một chút, không quan tâm đến bản thân hắn như thế nào, nhưng hắn cũng coi như là người của nhà nước, nếu chọc ghẹo hắn quá đáng, ít nhiều gì Hoắc Lữ Mậu cũng phải lên tiếng bênh vực cho hắn.

Lưu Ma Tử đứng cạnh bên cũng nói.

– Không có việc gì đâu, tất cả nghe tôi nói, các người cũng chưa cần ra mặt, tự tay tôi cùng với hắn đánh cược bằng những lá bài, tôi đây mấy chục năm kinh nghiệm, một tên nhóc như hắn chẳng nghĩa lý gì cả.

Vương Lão Hổ nói.

– Ai nói tôi là nhóc con, giọng điệu đao to búa lớn dữ ta, chém gió không sợ gió lớn gãy lưỡi sao?

Đinh Nhị Cẩu xách theo một cái túi bước vào nhà của Vương Lão Hổ, nói thật, trong nhà Vương Lão Hổ thật ra cũng chỉ có bốn bức tường, chẳng ra gì cảm, không cần nói cũng hiểu được, Vương Lão Hổ thua bài cũng không ít.

– Ai da! Là cảnh sát Đinh đến đây à, mau vào trong ngồi, vừa rồi là chúng tôi nói chơi, ai dám nói đến cảnh sát Đinh, có phải hay không anh Hổ.

Trần Tiêu Tử nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu bước vào, lập tức nhiệt tình đứng lên, liếc qua Lưu Ma Tử nháy mắt.

Nhưng Lưu Ma Tử ánh mắt đang nhìn chăm chăm vào cái túi to trong tay của Đinh Nhị Cẩu, ở trong đó nhưng có ước chừng mười cộc tiền giấy màu đỏ, đèn điện chiếu rọi xuống, Lưu mặt rỗ nhìn rất rõ ràng, đó là tiền thật, tên nhóc này ít nhất mang đến ít nhất chừng mười vạn đồng, hắn không khỏi có điểm nghi hoặc, tên nhóc Đinh Nhị Cẩu này nghèo rớt mồng tơi, mấy tháng trước còn đi ăn trộm khắp nơi, khi nào thì hắn thì trở thành người có tiền.

Vương Lão Hổ còn muốn nói vài lời lời xã giao một chút với Đinh Nhị Cẩu, nhưng bị Lưu Ma Tử ở bên cạnh dùng khủy tay hẩy nhẹ với hắn một chút, lúc này hắn mới nhìn theo ánh mắt của Lưu Ma Tử thì thấy cái túi tiền ở trên bàn.

– Anh Hổ, chúng ta đánh cuộc như thế nào, là chơi chung tất cả mọi người, hay là từng người chơi với nhau, tôi không biết chơi các kiểu bài khác, duy nhất tôi biết là chơi xì dách, dĩ nhiên, nếu là không thích kiểu chơi này thì thôi, tôi chủ yếu là nể mặt mũi anh Tiêu Tử nên đến đây, có phải vậy không anh Tiêu!

Đinh Nhị Cẩu nhìn thoáng qua Trần Tiêu Tử ngồi bên cạnh nói.

– Anh Hổ kiểu nào cũng chơi được, phải không anh Hổ, như vầy đi, trước hết để cho anh Hổ với cảnh sát Đinh chơi đùa trước, bọn tôi ngồi quan sát một chút.

Trần Tiêu Tử đưa đẩy cuộc chơi bài này cho Vương Lão Hổ, ý hắn đây là một con dê béo, để Vương Lão Hổ cầm đầu xử lý.

– Được rồi, chơi thì chơi, trước nói một chút quy tắc, mỗi một lá bài tính là hai trăm đồng, nếu lựa chọn bỏ lá bài không lật, vậy xin lỗi, phải thua một trăm đồng tiền.

Ỷ vào chính mình chơi nhiều năm chơi bài, Vương Lão Hổ chủ quan, lập tức đem đưa quy tắc bài lợi thế định cao như vậy, điều này khiến cho Lưu Ma Tử và Trần Tiêu Tử hô hấp dồn dập căng thẳng, bọn họ nghĩ rằng, Vương Lão Hổ quá nóng lòng, đúng là Vương Lão Hổ đang phấn khích, còn bọn họ ai cũng không muốn chơi theo kiểu rủi ro nhanh lẹ như thế này.

– Để cho công bằng, tôi có mang tới mấy bộ bài mới, mấy người là chơi bài lâu năm, có thể nhìn xem mấy bộ bài mới này có vấn đề gì hay không? Thật ra mấy bộ bài này tôi mua ở cửa hàng tạp hóa của bà góa Vương, mấy người nếu là không yên tâm, có thể đi đến cửa hàng tạp hóa khác mua thêm mấy bộ bài khác.

– Không thành vấn đề, bọn tôi cũng thường mua bài ở cửa hàng bà góa Vương.

Trần Tiêu Tử sau khi mở ra một bộ bài nhìn nhìn rồi nói.

Đinh Nhị Cẩu ngồi yên, ánh mắt vẫn không lay động nhìn Trần Tiêu Tử xào bài, còn Vương Lão Hổ đang hút điếu thuốc, phun khói mịt mù lượn lờ, hắn nhìn sang ngồi đối diện là Đinh Nhị Cẩu, lúc này trong mắt hắn Đinh Nhị Cẩu chính là con dê béo đang chờ làm thịt.

– Chia bài, mỗi người hai lá trước, luân phiên chia bài.

Trần Tiêu Tử một bên chia bài, vừa nói, nhưng ai nấy đều không có để ý đến hắn.

Đinh Nhị Cẩu làm điệu bộ thực là kích động, cầm lên những lá bài trước mặt mình, đứng lên đến góc phòng nặn bài, một lá mười, một lá K, bài này điểm khá lớn rồi, Đinh Nhị Cẩu trở lại trên bàn, vừa nhìn Vương Lão Hổ đối diện, lúc này phảng phất như con gà trống đang xù lông chuẩn bị đá, sắc mặt ửng hồng, vừa nhìn thấy đúng là một bộ dạng của dân cờ bạc.

– Cả hai mở bài ra.

Trần Tiêu Tử mắt không chớp nói.

– Tôi lần này nhất định thắng!

Nói còn chưa dứt lời, Đinh Nhị Cẩu lập tức đem bài của mình lật lên.

Vương Lão Hổ nhìn bài, không khỏi lắc đầu, trên mặt lộ ra nét khinh miệt, tên nhóc này thật là một người mới biết chơi bài…

Những ván tiếp theo, đúng là nghiêng về một phía lợi thế cho Vương Lão Hổ giết hại, Đinh Nhị Cẩu một vạn đồng thua sạch, bên cạnh Trần Tiêu Tử với Lưu Ma Tử đứng ngồi không yên vì thấy… dễ ăn quá, bọn họ đề nghị Vương Lão Hổ lui ra, để cho bọn họ chơi với Đinh Nhị Cẩu, đây thật là một đêm tốt lành, đúng là ông Trời muốn cho một người là Đinh Nhị Cẩu diệt vong, ăn bài ngọt ngào làm cho Vương Lão Hổ điên cuồng, một vạn đồng, hắn đã thật lâu không biết một vạn đồng là cái dạng gì nữa rồi, mà giờ có người mang tiền đến tận cửa mặc cho hắn chém giết, vốn là muốn gài bẫy cho Đinh Nhị Cẩu chơi thua ít tiền, rồi để cho Đinh Nhị Cẩu vay tiếp để chơi, buộc Đinh Nhị Cẩu trên lưng phải gồng gánh khoản nợ, không nghĩ tới tên này mang đến một đống tiền thật để chơi.

– Không được, ai cũng không đổi, tiền của tôi mang đến đều thua bởi Lão Hổ rồi, dựa vào cái gì mà Lão Hổ rút ra đổi người khác, tôi phải chơi với ông ta để gỡ tiền lại.

Đinh Nhị Cẩu cảm xúc kích động nói, dáng vẻ thật sự là giống một tên cờ bạc bị thua nổi điên lên rồi!

– Thấy không, không phải tôi không muốn nhường lại cho các ông chơi, mà là cảnh sát Đinh muốn gỡ vốn, được rồi, chúng ta chơi tiếp.

– Như thế này đi, số tiền này là cha mẹ tôi để dành cho tôi cưới vợ, tôi lần này lỡ thua rồi, chúng ta giờ chơi một ván, lần này Lão Hổ, nếu ông thắng, hơn tám vạn đồng này sẽ về tay ông, Lão Hổ ông xem lại một chút, ông có tiền hoặc cái gì đáng giá, mang ra chơi cũng được.

Đinh Nhị Cẩu đưa ra một quyết định làm mọi người trong phòng, trợn mắt hốc mồm, một ván định thắng thua.

– Này không tốt lắm đâu, hơn nữa, ở đây tôi cũng không có nhiều tiền như vậy!

Vương Lão Hổ do dự nói.

Lúc này Trần Tiêu Tử đã xào bài xong, Đinh Nhị Cẩu nhìn xuyên thấu qua kính mắt, nhìn qua thì biết, ván này chỉ cần chia bài cho mình trước, chắc chắn mình sẽ thắng, do đó hắn mới tính toán được ăn cả, ngã về không, hơn nữa hồi nãy giờ thời gian dài đã đánh được vào lòng tham của Vương Lão Hổ và đám bọn họ, mục đích đã đạt được, giờ ra đòn quyết định chắc chắn là trúng đích.

– Anh Hổ, căn nhà này cũng đáng giá đấy, cũng được ba vạn.

Trần Tiêu Tử ở một bên nói giúp vào, thật ra hắn đang rất buồn bực ván bài tối nay, hắn thiết kế tính toán, cuối cùng tiền ăn được của Đinh Nhị Cẩu toàn vào tay của Vương Lão Hổ, trong lòng hắn cũng rất là khó chịu.

– Ba vạn, căn nhà trống này giá trị ba vạn? Các người lừa ai đó?

Đinh Nhị Cẩu không đồng ý.

– Vậy cậu nói được bao nhiêu?

Vương Lão Hổ bắt đầu máu cờ bạc nổi lên, nhìn Đinh Nhị Cẩu.

– Nhiều nhất cho là hai vạn.

Đinh Nhị Cẩu bắt đầu nảy sinh tính ác độc nói.

– Được rồi, theo ý của cảnh sát Đinh, hai vạn, nhưng vẫn còn thiếu hơn năm vạn!

Vương Lão Hổ nhíu mày nói, hắn định ngưng lại, không muốn tiếp tục chơi, bởi vì hắn có cảm giác đêm nay rất thuận lợi, thuận lợi đến mức có điểm bất thường.

– Anh còn chị nhà mà, dù sao đó cũng là người không dùng được nữa!

Lưu Ma Tử ở bên cạnh Vương Lão Hổ cười hì hì nói.

– Con mẹ của mày, sao mày không đem vợ của mày ra đánh cuộc!

Vương Lão Hổ mắng.

– Ha ha, tôi chỉ đùa một chút, anh Hổ, bộ anh tưởng thật à?

Lưu Ma Tử cười cười nói.

– Vương Lão Hổ, ông giờ có chơi tiếp không? Nếu ngưng, chúng ta sau này còn gặp lại.

Đinh Nhị Cẩu không để cho Vương Lão Hổ bất cứ cơ hội nào suy nghĩ lâu, hắn biết đã đánh trúng vào lòng tham của Vương Lão Hổ rồi. Vì thế tay hắn giả vờ đưa về phía trên bàn cầm lấy cái túi tiền, bên trong còn hơn tám vạn tiền mặt.

– Đánh cuộc, hơn nữa còn có vợ của tôi, chơi ván tám vạn, nếu cảnh sát Đinh chịu cái giá này, chúng ta liền chơi, còn không chịu coi như là thôi.

– Vương Lão Hổ, vợ của ông là nạm vàng hả, có thể đáng giá đến năm vạn đồng? Ông lừa ai đó, hiện tại con gái bên ngoài giá trị bao nhiêu tiền, tôi nói cho ông biết, hai vạn một người, vợ của ông lại giá trị đến năm vạn, vậy mà ông cũng mở được miệng nói ra!

– Cậu nói cái gì đó, dù sao tôi cũng muốn chơi tiếp, nhưng cậu không chịu thì thôi!

Vương Lão Hổ thở hồng hộc nói.

Đinh Nhị Cẩu lập tức ổn định lại, lấy tay gãi đầu, nhổ vài cọng tóc tựa như là hạ quyết tâm.

– Thôi được, chơi thì chơi, lấy giấy bút ra đi!

– Làm gì?

Vương Lão Hổ trừng mắt.

– Nói miệng không bằng chứng, viết biên nhận làm chứng!

Vì thế, Vương Lão Hổ viết tờ giấy để ở trên bàn, nội dung trong tay có một vạn tiền mặt, căn nhà quy ra hai vạn, vợ là Lý Phượng Ny quy ra năm vạn, nếu như thua, tất cả thuộc về Đinh Nhị Cẩu. Nếu Đinh Nhị Cẩu thua, cái túi trên bàn kia hơn tám vạn tiền mặt tất cả thuộc về Vương Lão Hổ.

– Vậy thì tốt, hiện tại bắt đầu chia bài rồi!

Chờ Vương Lão Hổ với Đinh Nhị Cẩu đều viết xong ký tên vào,Trần Tiêu Tử không kịp chờ đợi nói.

– Đợi một chút.

Đinh Nhị Cẩu nhìn Trần Tiêu Tử nói.

– Sao rồi, đổi ý hả, hiện tại còn kịp!

Vương Lão Hổ nhếch mép nói.

– Tôi có một cái yêu cầu, hồi tối giờ, đều là chia bài trước cho Lão Hổ, tôi toàn thua, lần này tôi muốn phát bài trước cho tôi, nếu không, tôi không chơi nữa.

Đinh Nhị Cẩu nói thực kiên quyết.

– Cảnh sát Đinh, ý cậu là nói tôi chia gian lận hả?

Trần Tiêu Tử biến sắc nói.

– Anh Tiêu, tôi tin anh, anh không chia bài gian lận, vì nếu bắt được, thì phải chặt ngón tay đấy, tôi chỉ có một yêu cầu như vậy, thay đổi chia bài cho tôi trước. Anh Lão Hổ, được không?

Trần Tiêu Tử nhìn về phía Vương Lão Hổ.

– Được, cứ theo ý hắn, chia bài trước cho hắn đi.

Vương Lão Hổ nói ra một câu, sẽ làm cho hắn hối hận cả đời vì quyết định này.

Đinh Nhị Cẩu nhìn thẳng bài Vương Lão Hổ không chớp mắt, theo tính toán, bài của Đinh Nhị Cẩu tuyệt đối là thắng bài Vương Lão Hổ, nhưng ai cũng có lúc ngủ gật, cho nên hắn không dám đắc ý vênh váo, vì muốn phòng ngừa Vương Lão Hổ già đời cơ bạc có thể chơi bẩn.

– Vương Lão Hổ, anh lật bài trước đi, còn nếu sợ không dám, tôi sẽ lật cho anh xem.

Đinh Nhị Cẩu kích tướng nói, Vương Lão Hổ bài sớm đã xem xong để trên bàn, nhưng vẫn để một ngón tay trên lá bài, vì thế Đinh Nhị Cẩu muốn làm cho Vương Lão Hổ lật bài ra trước.

– Được rồi, tôi để cho cậu xem trước, coi cậu còn nhảy nhót được bao lâu!

Vương Lão Hổ có cảm giác thật không ổn, mí mắt không ngừng nháy, điều đó khiến cho hắn mất đi kiên nhẫn, cho nên đưa tay đem bài của mình lật ra.

– Một lá mười, một lá Q, anh Hổ được hai mươi điểm.

Trần Tiêu Tử nói, lúc này trong lòng Tiêu Tử cũng khẩn trương đến phát run, tuy rằng chơi bài mười mấy năm rồi, nhưng đánh một ván lớn như thế này là lần đầu hắn thấy, cho nên tuy rằng không phải là bản thân mình chơi, nhưng trong lòng kích động vẫn không tránh khỏi.

– Chậm đã, anh Hổ đưa bài ra chính giữa bàn đi, miễn cho xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, tờ giấy biên nhận đánh cược kia đâu rồi, tất cả đều đặt ở chính giữa cái bàn, sau đó ai cũng không được nhúc nhích, nếu tôi thắng, những thứ này đều là của tôi.

Đinh Nhị Cẩu bắt đầu dương dương đắc ý.

– Nhanh chút lật bài đi, cứ nói dông dài hoài.

Vương Lão Hổ bắt đầu ngồi không yên, trong lòng hắn ẩn ẩn cảm giác có chỗ nào không thích hợp, nhưng nói không nên lời, vì thế nóng nảy quát.

– Được, đây là bài của tôi, mọi người nhìn cho kỹ.

Đinh Nhị Cẩu lập tức đem bài lật lên.

– A, không có khả năng, một lá K, một lá Ách, hai mươi mốt điểm, này… này, Đinh Nhị Cẩu thắng…

Lưu Ma Tử thấp giọng nói.

– Ưm… có chuyện gì ở đây, Tiêu Tử, mày chia bài như sao vậy?

Vương Lão Hổ trước mắt tối sầm, hai tay muốn từ trên bàn cướp về chứng từ, nhưng đã bị Đinh Nhị Cẩu nhanh hơn một bước, tất cả tiền và tờ giấy chứng từ đã về tay Đinh Nhị Cẩu.

– Chịu không nổi ông, có chơi có chịu, Vương Lão Hổ, ông không được đổi ý nha.

– Đổi ý, ông thích đổi ý đó, mày là thằng nhóc lông chưa có mọc dài, liền dám chơi bài gian lận với ông!!! Buông tay ra, trong tay có tất cả cái gì đều phải bỏ ra, nói cách khác, mày đừng nghĩ ra khỏi cái cửa nhà này!

– Ha ha, gian lận với ông, chia bài là bạn bè của ông, tôi như thế nào chơi gian với ông được? Chẳng lẽ bọn họ cùng tôi thông đồng à, thật sự là buồn cười, ha..ha, vợ của ông dáng dấp cũng không tệ lắm, đáng tiếc, về sau ông hãy xem, tôi chăm sóc vợ ông như thế nào! Tôi sẽ để cho cô ấy ăn ngon, mặc đẹp! Ông yên tâm đi, à, đúng rồi, còn căn nhà này nữa, ông đi nhanh cút ra ngoài cho tôi, nếu không, tôi nhờ đồng sự của tôi ở đồn cảnh sát đến dọn dẹp sạch!

Đinh Nhị Cẩu chém đinh chặt sắc nói.

– Ha ha, tao cũng không tin, tao Vương Lão Hổ không trừng trị được mày!

Vương Lão Hổ nói xong, chụp cái băng ghế định đập vào đầu Đinh Nhị Cẩu.

– Mày nói trừng trị ai đó, lá gan không nhỏ à.

Từ ngoài, một người vạm vỡ to con, đẩy cửa bước vào, đó là tài xế Đỗ Sơn Khôi của Khấu Đại Bằng, Sơn Khôi lái xe chở Đinh Nhị Cẩu đến Lô Gia Lĩnh, đã bị Đinh Nhị Cẩu gọi ở lại giúp hắn, Đinh Nhị Cẩu đã từng hỏi qua Khấu Đại Bàng về người lái xe này, Đỗ Sơn Khôi đúng là tài xế, nhưng người này đã từng đi lính đặc công, bình thường vài người không đánh lại hắn, cho nên Đinh Nhị Cẩu kéo hắn đến làm hộ vệ, đề phòng đến lúc bất trắc có người bảo vệ.

– Mày là ai, bớt lo chuyện người, nếu có liên quan, tao đánh luôn!

Vương Lão Hổ quát.

– Ha ha, Vương Lão Hổ, ông thật sự là mắt chó mù rồi, đây là bảo vệ của chủ tịch xã, Khấu Đại Bằng là chú tôi, ông nghỉ lại đi, đương nhiên anh ta phải bảo vệ bênh vực tôi chứ! Anh Sơn Khôi, nhổ lông con cọp này giùm tôi, thằng này thua cuộc lại không nhận.

Đinh Nhị Cẩu nói xong, chạy trốn sau lưng Đỗ Sơn Khôi.

– Tránh ra, nếu không tao đánh luôn cả mày.

Nhảy lên trước mặt Đỗ Sơn Khôi, Vương Lão Hổ tức giận, trong lúc này, hai người bạn của Lão Hổ là Trần Tiêu Tử với Lưu Ma Tử đã trốn mất dạng từ lâu.

– Ra đây, thử xem!

Đỗ Sơn Khôi vẫn đứng không nhúc nhích nói.

Vương Lão Hổ so với Đỗ Sơn Khôi không cùng một đẳng cấp, nhoáng cái, Vương Lão Hổ đã bị Đỗ Sơn Khôi quật ngã ở trên mặt đất, một bàn tay bị bẻ gập qua sau lưng, khuôn mặt vô cùng thống khổ, đau đớn.

– Cảnh sát Đinh, cứu tôi….

Vương Lão Hổ khản giọng cầu xin.

– Vương Lão Hổ, ông tính gian kế quá tệ, coi như là đối phó với tôi cũng được, nhưng lại còn muốn đi đến sau nhà của Lý Kiến Thiết châm lửa, ông thật là chán sống rồi!

– A, cậu cũng biết, ai nói cho cậu biết?

– Ai nói ông không cần phải để ý đến, hôm nay ông có nhận thua hay không?

– Nhận, tôi nhận thua, giờ cậu muốn tôi phải làm gì?

– Cũng không có gì đặc biệt, ngày mai đi với Lý Phượng Ny làm giấy ly hôn, nếu ông không đi, cũng tốt, để tôi xem ông có còn mặt mũi đứng ở thôn Lô Gia Lĩnh, nội chuyện đánh bạc thua cả vợ mình….

– Tôi đi, tôi đi, có phải Trần Tiêu Tử nói cho ngươi biết chuyện đốt nhà?

Vương Lão Hổ hỏi.

– Vương Lão Hổ, ông có cảm thấy hỏi câu này tôi sẽ trả lời cho ông à? Trong lòng ông là rõ ràng nhất ông muốn làm gì mà!

Đinh Nhị Cẩu lập lờ nước đôi nói.

– Anh Sơn Khôi, buông hắn ra, chúng ta đi, Vương Lão Hổ, tôi hy vọng ông nhớ kỹ chuyện ngày hôm nay, lần sau lại ở sau lưng tính kế giở trò, tôi nhất định giết chết ông.

Đinh Nhị Cẩu lời nói lạnh lùng sắc lẹm, ngay cả Đỗ Sơn Khôi là bộ đội đã từng giết người cũng cảm thấy hơi ớn lạnh.

– Tôi biết, tôi biết, tôi cũng không dám nữa, ngày mai tôi sẽ đi làm giấy tờ ly hôn!

Đỗ Sơn Khôi lái xe đem Đinh Nhị Cẩu đưa đến ủy ban thôn, Đinh Nhị Cẩu cũng không có xuống xe, mà là lấy hai ngàn đồng rút ra đưa cho Đỗ Sơn Khôi.

– Này anh em, cậu làm gì vậy, chúng ta là bạn bè mà làm gì thế?

Đỗ Sơn Khôi trừng mắt nói.

– Anh Sơn Khôi, tôi không có ý tứ gì khác, đêm nay trời rất lạnh, trở về đi mua một ít rượu uống, khi nào có dịp, anh em chúng ta gặp lại, chuyện tối nay, cám ơn anh Sơn Khôi nhé.

– Cậy khách sáo làm gì, bất quá nói thật, đêm nay cậu thật sự làm tôi sợ hãi, tôi đến bây giờ vẫn còn run, làm sao cậu biết ván bài cuối cùng có thể thắng được Vương Lão Hổ?

– Thật ra, tôi cũng không biết, tôi chỉ muốn liều mạng đánh cuộc một phen, nếu thắng tất cả là của tôi, nếu thua cuộc, tôi sẽ đi khỏi thôn Lô Gia Lĩnh, rời khỏi trấn Lâm Sơn luôn, cũng may là tôi thắng.

Đinh Nhị Cẩu khôi phục lại cười hì hì như chưa có chuyện gì xảy ra.

Nhưng nhìn Đinh Nhị Cẩu như vậy, Đỗ Sơn Khôi càng không dám xem thường hắn, trong lòng Sơn Khôi nghĩ, người như Đinh Nhị Cẩu tâm ngoan độc, về sau nếu không thể trở thành bạn bè, cũng quyết không thể để trở thành thù địch, người như vậy giống như là chó điên, không biết khi nào thì hắn cắn cho mình một cái.

– Ha ha, cậu thực là đàn ông, tôi Đỗ Sơn Khôi bội phục, dù sao nếu đổi lại là tôi, tôi cũng không dám làm như vậy.

– Ha ha, anh Sơn Khôi là người đứng đắn, còn tôi, chỉ là một tên côn đồ, cho nên tôi dám liều, cả đời này, có rất nhiều chuyện, đôi khi cũng phải bạt mạng, nếu như tôi không có tính tình liều lĩnh, sống đời này cũng không có ý nghĩa gì…

Đinh Nhị Cẩu nói.

– Người anh em, tôi thật là phục cậu rồi, bất quá tôi thì chẳng dám, tôi không có gan dạ như cậu.

Đỗ Sơn Khôi là lời nói thật, ai dám lấy mười vạn đồng đi đánh bài một ván, đừng nói là không có số tiền này, ngay cả có cũng luyến tiếc!!!

– Anh Sơn Khôi, anh có võ nghệ mà đi làm lái xe thật đáng tiếc, có thời gian anh chỉ cho tôi một ít nhé, chủ yếu giúp tôi có thể phòng thân là được rồi, ngày trước tại tôi không có đủ điều kiện như anh, bằng không tôi cũng định đi bộ đội rồi.

– Tham gia quân ngũ thì tốt, nhưng không có vấn đề gì mà không cần tiền, nếu không có theo cũng không tốt. Huống hồ tôi học võ này cũng không phải là ở trong bộ đội học, Tôi không có khả năng dạy cậu học võ, nhưng cậu thật muốn học, tôi có thể giới thiệu cho gặp thầy của tôi, xem cậu có duyên không? Nói không chừng đến lúc đó, thầy của tôi nhận cậu làm học trò, đến lúc đó chúng ta là anh em đồng môn.

– Không biết thầy của anh có phải là thế ngoại cao nhân không? Tôi thực muốn gặp thầy của anh một lần.

– Hắc hắc, đến lúc đó cậu sẽ biết, được rồi, tôi cần phải trở về, mấy ngày sau, chủ tịch Khấu không có bận rộn, tôi dẫn cậu đi.

Đỗ sơn khôi nói.

Khấu Đại Bằng nằm ở trên giường, trong phòng ngủ ngọn đèn sáng trưng không tắt nên thấy rỏ sắc mặt của ông ta, một đôi tay của ông ta đưa về tới về phía trước, nơi đó có hai bầu vú rất tròn không ngừng run rẩy động.

Triệu Hinh Nhã đêm nay khác thường điên cuồng, cô cưỡi ở trên người của Khấu Đại Bằng, dùng hết sức lắc qua lắc lại cái mông của mình, mục đích của duy nhất của cô chính là muốn dương vật kia chọc thật sâu vào ở bên trong âm đạo, sâu thêm một chút, nước nhờn từ miệng lổ âm đạo chảy xuôi xuống, làm bộ lông âm hộ và lông ở háng của Khấu Đại Bằng hoàn toàn bao phủ dính bệt lại nhơ nhớp, kèm theo đó là cái âm đạo của cô vặn vẹo, khiến cho dương vật Khấu Đại Bằng cùng với âm hộ của cô thật chặc quấn quanh như dính cùng một chỗ.

Một loại khát vọng xúc động kích thích Khấu Đại Bằng, ông rút dương vật ra khỏi âm đạo Triệu Hinh Nhã, ngồi dậy vòng qua, từ phía sau liền ôm lấy vợ Triệu Hinh Nhã, để cho cô quì trên giường chổng mông lên, hai cánh tay nắm lấy hai bầu vú lớn đang rủ xuống, cảm xúc mềm mại co dãn lại một lần nữa thiêu đốt Khấu Đại Bằng, ông ta đem dương vật đang bành trướng chống đỡ ở sau cái mông đít nở nang của cô…

Triệu Hinh Nhã hiển nhiên không có dự liệu được Khấu Đại Bằng sẽ đối với cô như lần này, mấy năm qua, Khấu Đại Bằng chưa bao giờ như đêm nay mà chủ động tiến lên ôm lấy cô, cô hơi ngạc nhiên nhưng chỉ trong chốc lát, trên mặt cô mang hiện lên nụ cười thỏa mãn, vì ngay sau đó, cô cũng cảm giác được dương vật cứng rắn như cây côn gỗ của chồng mình Khấu Đại Bằng, kê ngay miệng âm đạo cắm vào

“ Ọc “…

Dương vật liền tiến sâu vào âm đạo đang dầm dề nước nhờn chảy ra, Triệu Hinh Nhã thoải mái

– A…

Nhưng lại sợ đánh thức con gái Khấu Oánh Oánh ở phòng bên cạnh, cô cố gắng đè nén nội tâm cuồng nhiệt đang phát ra âm thanh xúc động, phảng phất như con mèo cái động tình bị bịt miệng mũi lại, tiếng rên rỉ cực kỳ nặng nề, cực kỳ dâm đãng, Khấu Đại Bằng ôm mông của cô động tác tốc độ cùng tần suất có chút chậm lại …

Do Khấu Đại Bằng giảm tốc độ, thêm với dương vật kia lại không lớn lắm, mỗi một lần đâm vào không sâu đến được đến đáy ngọn nguồn bên trong âm đạo, làm cho Triệu Hinh Nhã có cảm giác gãi không đúng chỗ ngứa, thật sự làm khó chịu cái âm đạo của cô, bên trong âm đạo cơn nứng đang khát nóng hừng hực..

Cô hơi luống cuống vì chưa sướng lắm, vì thế cô liền để Khấu Đại Bằng nằm xuống lại trên giường, một tay vịn chặt dương vật hắn dính đầy óng ánh nước nhờn của mình, một tay tách ra 2 bên mép trong âm đạo đầy đặn sưng phồng …

” Phụt… ”

Thoáng một cái liền ngồi mạnh xuống, sau khi đổi lại khách làm chủ, Triệu Hinh Nhã cưỡi trên người của Khấu Đại Bằng tận tình tự nhiên hết sức, mỗi một lần phập phồng đều là đưa cái mông nhô lên cao nhất, rồi lại nhún cái mông xuống đến thấp nhất, đem dương vật của Khấu Đại Bằng ăn hết cả gốc vào trong âm đạo, lúc này cô mới cảm giác cực kỳ sung sướng, cô càng kịch liệt cao thấp phập phồng thật nhanh, trong phòng ngủ liền vang lên tiếng động:

“Phành phạch.. phành phạch…”

Cùng lúc đó Triệu Hinh Nhã càng khó có thể chịu được áp lực khoái cảm liên miên ập đến, rốt cục nhịn không được:

– A…a….a….

Tiếng rên rỉ thật to…

Mới vừa tiến vào mộng đẹp không bao lâu, Khấu Oánh Oánh bị mắc tiểu, nên cô bé thức dậy lần mò đi vệ sinh, ngang qua trong phòng ngủ của cha mẹ mình, rõ ràng nghe tiếng rên rỉ cùng tiếng va đập…

” Phành phạch… ”

Cô bé như tỉnh táo lại, mở ra đôi mắt buồn ngủ mông lung, lặng lẽ rờ cửa thì thấy không khóa bên trong, cô đẩy ra một cái khe hở, ánh đèn bên trong chói mắt chiếu ra làm cô bé hơi có chút choáng váng, cô vội nhắm lại hai mắt, từ từ mới mở mắt ra, ánh mắt liền trực tiếp dưa qua đến ở trên giường.

Triệu Hinh Nhã và Khấu Đại Bằng đang phập phồng giao hoan, cô bé thấy mẹ Triệu Hinh Nhã trên người trần truồng, đôi vú so với cô bé đầy đặn hơn nhiều đang ưỡn thẳng, cặp mông trắng như tuyết thật chặc ngồi ở trên người của cha mình Khấu Đại Bằng, mẹ cô đang lấy tốc độ cực nhanh cao thấp điên cuồng, mỗi một lần lên xuống, mẹ Triệu Hinh Nhã phát ra tiếng rên rỉ thống khoái, thân thể hai người chổ vén ra ở bộ phận sinh dục lộ ra nước nhờn óng ánh, hai bầu vú cao ngất từ thân thể Triệu Hinh Nhã phập phồng kịch liệt lên xuống nhảy múa, cảnh tượng này làm Khấu Oánh Oánh lập tức mặt đỏ lên, tim đập cũng theo đó gia tốc, cô bé vội vàng khép lại cửa, về tới trên giường nằm xuống mà nhịp tim không ngừng thình thịch.

Đột nhiên cô bé ngượng ngùng sinh ra loại cảm giác, khi thấy âm đạo của mình hơi ngứa nhột, cô bé đem hai chân kẹp lại nhanh, uốn éo cạ hai đùi lại tác động vào âm hộ mình, nhưng ngược lại càng làm cho âm đạo ngứa nhiều hơn, thật sự không chịu đựng nổi, không kềm hãm lại, cô bé đưa tay xuôi theo cái bụng xê dịch đến giữa háng, dùng ngón giữa nhẹ nhàng bắt đầu vuốt ve hai bên mép trong âm hộ, cô bé cảm thấy cơn nhột ngứa chạy dọc theo trên âm hộ rồi mở miệng chui vào bên trong âm đạo, cô bé không thể cưỡng lại, đem ngón tay mò xuống cửa miệng âm đạo gãi nhẹ, nhưng cơn ngứa chẳng những không dừng lại khi được gãi, ngược lại càng khó có thể ức chế, hướng từ ỏ chỗ sâu nhất bên trong âm đạo truyền ra, âm vật nhỏ bé giờ đã sưng cứng khó chịu, bàn tay lại tiếp tục để lên âm vật vân vê tốc độ càng lúc càng nhanh, cô bé đã thấy có cảm giác thoải mái không hiểu rỏ bùng lên, phóng xuất ra từ dưới miệng âm đạo nước nhờn càng lúc càng ri rỉ ra… cô bé nắm lấy con búp bê đặt ở đầu giường, đưa nó cắn vào trong miệng, tiếp tục dùng ngón tay thỏa mãn chính mình, với sự sung sướng khao khát mơ hồ…..

– Em thực sự muốn cho Nhị Cẩu làm gia sư cho Oánh Oánh?

Khấu Đại Bằng dùng tay sờ soạng mặt của Triệu Hinh Nhã đang long lanh mồ hôi.

– Cứ thử xem sao, sợ cái gì, coi lại thành tích của con gái anh kìa, không thể nào kém hơn, vừa rồi, em mới vừa gọi điện thoại cho bạn học của em, cô ấy hiện tại đang làm giáo viên chủ nhiệm ở trong trường chuyên Hải Dương, Đinh Nhị Cẩu không có khoác lác, lúc trước đã có mấy giáo viên đến nhà Đinh Nhị Cẩu an ủi hắn, khuyên hắn trở về đi học, nhưng là đứa nhỏ này lúc ấy giống như là đang choáng váng, chết sống không chịu đi học lại.

– Anh không phải lo lắng chuyện này, điều anh nghĩ đến là hiện tại Oánh Oánh đang là thời kỳ dậy thì, luôn phản ứng để chứng tỏ bản thân mình, hai người bọn họ sợ gần nhau sẽ phát sinh chút gì, hơn nữa, Đinh Nhị Cẩu đứa nhỏ này cũng không lớn, vạn nhất hai người phát sinh chút gì đó, chúng ta không kịp trở tay!

– Đừng ngừng lại…!!! Em ra….

Triệu Hinh Nhã đang đứng ở cao trào cực khoái, âm đạo dày đặc xiết lại, bỗng nhiên cảm thấy dương vật Khấu Đại Bằng trong âm đạo của cô cũng nhảy dựng từng hồi, cô biết, Khấu Đại Bằng cũng muốn xuất tinh. Một trận mãnh liệt đút vào, nhún xuống qua đi, Triệu Hinh Nhã thân thể một trận run rẩy, trong âm đạo từng cổ một âm dịch xì ra, tưới vào quy đầu nhạy cảm nóng bỏng …

Triệu Hinh Nhã âm đạo kịch liệt co rút lại, đem dương vật Khấu Đại Bằng gắt gao kẹp lấy, cực độ nhạy cảm quy đầu bị từng cổ một sóng nhiệt tưới lên. Ông hàm răng khẽ cắn chặt, đem quy đầu hung hăng ấn sâu vào âm đạo Triệu Hinh Nhã. Ông cảm toàn thân như nổ mạnh, vô số cổ nóng bỏng dương tinh xì xì như lưỡi kiếm sắc bén bắn vào âm đạo Triệu Hinh Nhã.

– A, a…a….

Dương vật đột nhiên dương tinh nóng bỏng xuất mạnh tại trong âm đạo Triệu Hinh Nhã.

Chỗ sâu trong miệng tử cung, như đóa hoa nở rộ, như bị trời hạn gặp mưa móc liên tục tưới vào.

– A… a…

Hai người đồng phát ra tiếng rên rỉ bởi vì cao trào cực khoái mang tới trên thân thể. Khấu Đại Bằng quy đầu gắt gao để trong âm đạo của Triệu Hinh Nhã, mặc kệ tinh dịch phun ra. Triệu Hinh Nhã cũng bị tinh dịch bắn ra sướng rã rời, không biết người mình còn ở chỗ nào, thân thể mềm mại càng không ngừng run rẩy lại run rẩy..

Triệu Hinh Nhã đình chỉ vặn vẹo, cả người một trận run rẩy, chậm rãi co rút người lại, mà lúc này Khấu Đại Bằng văn chương trôi chảy, hai người đồng thời há mồm thở dốc, đầu ngón tay cũng lười động đậy.

– Anh mới vừa nói cái gì, Oánh Oánh với Nhị Cẩu sẽ phát sinh cái gì?

Một lát sau, Triệu Hinh Nhã phục hồi tinh thần hỏi lại.

– Anh nói là sợ mình trở thành cha vợ của Đinh Nhị Cẩu bất tử.

– Không thể nào, Oánh Oánh còn nhỏ như vậy.

Triệu Hinh Nhã lập tức phản ứng.

– Không, cái gì mà không, thằng nhóc Đinh Nhị Cẩu này với Oánh Oánh giống nhau, vẫn còn con nít, hơn nữa Đinh Nhị Cẩu so với Oánh Oánh chỉ lớn hơn hai tuổi, anh thật là lo lắng đấy.

– Ôi, nếu anh nói như vậy, em cảm thấy chắc không thể để cho Đinh Nhị Cẩu vào nhà rồi, vạn nhất xảy ra chuyện gì, em biết phải làm sao?

– Ưm…cũng không đến mức như thế, anh không lo Đinh Nhị Cẩu, thằng nhóc này biết phân rõ nặng nhẹ, mà là anh lo đến đứa con gái kia, cô gái nhỏ này giống như em, nhiệt tình như lửa, cho nên, em chỉ cần quản lý tốt con gái của em, hơn nữa, nếu Oánh Oánh thực có thể thi đậu trường chuyên cấp 3, vậy thì đồng nghĩa với một cái chân bước vào danh giáo đại môn, anh cảm thấy em quản lý con nghiêm túc hơn một chút là được, chắc không có vấn đề gì!

Khấu Đại Bằng lười biếng nói.

– Thật đúng là một vấn đề phiền toái, đối với Oánh Oánh học tập, em đã hết cách rồi, chỉ mong Đinh Nhị Cẩu lời nói có thể thực hiện được, chính là mạo điểm phiêu lưu một lần cũng là chấp nhận được.

Triệu Hinh Nhã giải quyết vấn đề dứt khoát nói.