Tuấn Hào liếc nhìn Mỹ Na vài cái , ánh mắt như sói vồ mồi làm cho Mỹ Na rùng mình vài cái , cảm giác thật lạ , thật giống khi mỗi tối được Tuấn Hào ôm mỗi khi ngủ . Thật là vi diệu.
Nếu không phải do e ngại còn có đông người ở đây , có lẽ Mỹ Na đã chạy đến ôm chầm lấy Tuấn Hào và nói em rất nhớ anh . Nhưng do còn nhiều điều còn e ngại với lại dường như tình cảm còn chưa " thắm thiết " tới mức đó .
Nhà cô chỉ là một cái nhà buôn bán nhỏ , làm gì có cách nào cứu được Tuấn Hào , không còn cách nào khác đành phải chạy tới cầu xin một cô bé , Mỹ Na biết gia đình cô bé này rất quyên lực . Còn quyền lực này lớn như thế nào thì cô cũng không biết.
Có đôi khi cầu xin chỉ là sự vô ích. .................
- Hôm nay , có cơn gió nào làm Hà chủ tịch của chúng ta ghé thăm nơi " khỉ ho cò gáy " này.
- Haha , thật chẳng có gì , thực ra chỉ muốn bảo lãnh cho một người.
Nói xong , quay sang nhìn Tuấn Hào như muốn nhận xét , nhìn thấu người thanh niên này . Không thấy được gì ngoại trừ khuôn mặt tuấn tú , thân hình cân đối...và ăn mặc quần áo vỉa hè ra . Ông ta không nhận ra được sự nông sâu của người thanh niên trước mắt mình như thế nào . Cục trưởng thấy vậy dường như hiểu ra điều ra đó , mặt cười hớn hở.
- Đấy , tôi biết ngay mà . Không có gì , ngài cứ dẫn người đi , còn về hồ sơ cứ để tôi xử lý.
- À quên , còn tiền bảo lãnh?
- Này , tôi nói ông này chủ tịch , chúng ta đều làm người trên thương trường , số tiền ít ỏi ấy tôi không cần để vào trong mắt.
- Thật sự?
Hà chủ tịch nhìn thẳng vào mắt ông ta , làm cho cục trưởng hoảng hốt dùng ánh mắt cầu xin nhìn Tuấn Hào mong giúp đỡ , ngoài ra cần thêm chút ít lời ngon tiếng ngọt mong được thăng chức.
Dù sao trên đường đến đây ông ta đã đạp Lăng Ba Vi Bộ không biết bao nhiêu lần sai kĩ thuật , với lại còn quên khóa cả séc quần rồi.
Tuấn Hào làm gì biết , chỉ hời hợt nói.
- Này ông già , người ta nói không cần là không cần , còn khó dễ làm gì...Đi ..... Mau mau cút về làm việc , tích chút tiền đến cuối đời dưỡng già , nuôi con cháu đi.
Clgt????
wTF????
Loạn hết rồi.
Cái gì vậy ? Đường đường là chủ tịch của một huyện ra mặt nộp " bảo kê " cho một người đã là nể mặt lắm rồi . Ai ngờ còn bị người ta nói là ông già , đuổi cút về làm việc . Mọi người xung quanh cảm thấy thế giới này dường như đảo ngược hết rồi . Chẳng lẽ người này sau lưng có " tấm bản " cứng . Những người không liên quan thì nhẹ nhàng thở ra , còn lại những người đàn áp hắn thì nơm nớp lo sợ như chó nhà có tang . Sợ bị về quê chăn vịt.
Mặt của Hà chụ tịch cứng lại , không ngờ lại bị nói như vậy , người bình thường dùng lời ngon tiếng ngọt nịnh nọt hắn mãi không được mà còn người thanh niên này còn đuổi hắn . Thật thú vị.
Vài người bảo vệ thì hung hăng tức giận định xông lên giáo huấn thằng nhóc không biết trời cao đất dày này là gì . Như đã bị chặn lại . Chỉ dùng ánh mắt mà nhìn Tuấn Hào.
- Cục trưởng , cái đồ vật trong kia , tôi sẽ đền cho ông.
Cục trưởng nghe thấy vậy thì giật bắn mình , còn đang trong trạng thái hoảng sợ khi nghe Tuấn Hào ăn nói như vậy thì lại được đền bù cái điều hòa trong kia . " Phần thưởng " này ông ta không giám nhận . Người khác không biết nhưng ông ta thì lại rất rõ ràng . Cái số điện thoại thần bí từ thủ đô gọi đến kia đã nói cho người thanh niên này . Chắc chắn là một công tử thế gia nào đó , mà quái lạ , công tử thế gia tại sao lại đến cái vùng đất nghèo nàn này ? Chẳng lẽ để tán gái . Mà thủ đô thiếu gái trầm trọng vậy sao?
- Cục trưởng , chúng tôi có thể đi.
Ông ta còn đang suy nghĩ thì bị cắt đứt , cố dặn ra nụ cười như trăm hoa đua nở nói.
- HaHa , có thể , có thể đưa người đi , nếu Hà chủ tịch không có gì phân phó thì tôi đi trước. ......
- Không được.
Một giọng nói khàn khàn phát ra từ phía cuối cánh cửa , một tên cảnh sát thò đầu ra , làm mọi người rất kinh ngạc . Đầu máu bê bết sưng vù nhìn như một cái thủ lợn . Chân tay run lẩy bẩy căn bản là không còn nhìn ra được hình người.
Anh rất tỉnh và đẹp trai.
P/S : Đến đây thôi . Hôm nay đi làm về bị chúng nó cho ăn một cái tuýp vào tay nên đau quá ra ch chậm . Xin thữ ớ lỗi cho sự chậm chễ này.)