Sau khi mọi người tập hợp đầy đủ, một tên lính mới mời đám người tới đại sảnh.
Đối với con đường này, các gia chủ còn rất quen thuộc, dù sao một năm chí ít cũng chạy con đường vài ba lần, nhiều năm như vậy cũng đã nhớ đường.
Bước vào đại sảnh, các gia chủ cũng không phát hiện điều gì bất thường, thành chủ vấn ngồi tại vị trí quen thuộc, đưa mắt nhìn xuống phía đám người.
Đối với thái độ này có không ít người là không thích, nhưng thực lực không bằng người chỉ có thể ngoan ngoãn ngậm miệng.
“Đã tới đầy đủ rồi sao?”
“Bẩm thành chủ, tất cả gia chủ đều đã tới đầy đủ”
“Tốt, các ngươi lui ra đi”
Đám hạ nhân cùng người hầu khom mình lui ra, trước khi đi còn tri kỉ đóng cửa lại.
“Không biết thành chủ hôm nay kêu bọn ta đến đây là vì chuyện gì, dù sao gia tộc ta còn có rất nhiều chuyện cần xử lý, không quá dư thừa thời gian”
Một nam tử cường tráng bước ra, hơi chắp tay lên tiếng hỏi.
Trong nhất thời đám người đồng loạt nhìn về phía thành chủ, bọn hắn rất nhiều người cũng rất muốn hỏi điều này, chẳng qua là vì tu vi quá yếu, không đủ cản đảm hỏi ra mà thôi.
Mà người vừa rồi lên tiếng là một vị nhị lưu cao thủ, chiến lực miễn cưỡng có thể cùng thành chủ giao thủ.
Vì thế hắn mới có đầy đủ lực lượng làm chim đầu đàn, dù sao ai cũng biết làm chim đầu đàn rất dễ bị người nhằm vào, nếu không có đầy đủ thực lực chỉ sợ sẽ chết sớm.
Đối với câu hỏi này thành chủ cũng chỉ nhắm mắt dưỡng thần, không có một chút ý định trả lời.
Điều này cũng khiến đám người phía dưới hơn bất mãn, ngươi mặc dù thực lực mạnh, ta cũng rất nể mặt ngươi.
Nhưng đây cũng không phải lý do ngươi kinh thường ta, dù sao bọn hắn nếu hợp sức lại thành chủ cũng chỉ có thể thối lui.
Chẳng qua là các thế lực đấu đá nhiều năm, ân oán kéo dài mấy đời người, vì thế nếu không phải rơi vào nước đường cùng chuyện liên thủ là không thể nào.
Đang lúc đám người muốn bộc phát, âm thanh bước chân lập tức thu hút tầm mắt đám người.
Một vị thanh niên trẻ tuổi từ căn phòng phía sau bước ra, thần thái hết sức tùy ý.
Có không ít người nhận ra người tới thân phận là ai, nhưng điều này cũng khiến đám người càng thêm hoang mang.
Một gia chủ của một gia tộc nhỏ bé, làm sao lại dám càn rỡ như vậy, hơn nữa nhìn thái độ này, thành chủ đây là ngầm đồng ý?
Đang lúc đám người khó hiểu, Vương Khải nói càng làm đám người thêm hoang mang.
“Chư vị gia chủ, các ngươi tìm lộn người, ta mới là mời các ngươi tới, thành chủ chẳng qua là giúp ta chuyển lời mà thôi”
“Vương Khải, ngươi đây là chán sống sao? Lấy chút năng lực của ngươi, còn muốn thành chủ giúp đỡ chuyển lời, đúng làm nằm mơ giữa ban ngày”
Một lão già nghe thấy lời này liền lập tức nhảy ra, chỉ lấy cái mũi Vương Khải quát to, thái độ cực kỳ khinh thường.
Vương Khải thấy thế chỉ cười không nói, hắn biết ra người này là ai.
Tề gia gia chủ, một lão già ẩm hiểm xảo trá. Lúc trước phụ thân của chủ nhân cơ thể này vừa mất, lão già này lấy tư thái trưởng bối muốn giúp hắn cai quản tài sản.
Còn may chủ nhân cơ thể này còn không ngốc, lập tức từ chối thẳng thừng.
Cũng vì lý do này mà Tề gia đối với hắn sinh ra tâm lý thù ghét, bắt đầu công cuộc chèn ép.
Từ trên mọi phương diện, nhất là trên phương diện làm ăn.
Điều này cũng khiến Vương gia nhất thời xuống dốc, hiện tại cũng chỉ còn lại mèo nhỏ hai ba con.
Hơn nữa hắn nghi ngờ lão chó chết này liên quan đến cái chết của chủ nhân thân thể này, khả năng cao gần 9 thành.
Đối với loại người này hắn cũng không có ý định sinh miệng lưỡi, một chưởng liền đánh ra.
“Hừ, nhóc con to gan, trước mặt thành chủ còn dám ra tay”
Tề gia chủ thấy thế liền lập tức vui mừng, đây không phải là cơ hội đưa đến tận cửa sao.
Chỉ cần giết chết tiểu tử, tất cả gia sản của hắn đều sẽ là của Tề gia.
Nghĩ tới đây, hắn toàn lực đánh ra một quyền, thậm chí vì chắc chắn một chiêu miểu sát, lão già này nhịn đau bộc phát một ít thủ đoạn.
Đám người xung quanh một mặt ăn dưa, không có một người nào có định ra tay ngăn cản chuyện này phát sinh.
Hiện tại bọn hắn tiền đồ phía trước còn chưa biết, thành chủ thái độ khác thường càng làm đám người xao động không thôi.
Thiếu niên này tự nói mình là người chủ mưu, thành chủ cũng chỉ là người chuyển lời.
Mặc dù không biết là thật là giả, nhưng đối với Vương Khải tất cả đều dùng thái độ quan sát.
Hiện tại có người ra tay thăm dò người này hư thực, đây chẳng phải là chuyện tốt sao? Tại sao phải ngăn lại? Chỉ có kẻ ngu mới đi ngăn.
Đương nhiên lên tới vị trí gia chủ không người nào là kẻ ngu, vì thế mọi chuyện đều theo đúng Tề gia gia chủ dự tính.
Chỉ là hắn không dự tính được, người trước mắt cũng không phải là trái hồng mềm hắn có thể tay cầm đem bóp trước đây.
Song phương vừa giao thủ, trong nháy mắt đã phân ra thắng bại.
Tề gia gia chủ như tấm vải rách, bị đánh văng ra xa, cả người đập mạnh vào tường mới từ từ ngã xuống.
Tê
Đám người nhìn qua liền hít hơi ngụm khí lạnh, chỉ thấy Tề gia gia chủ một cánh tay bị đánh nát, xung vụn cùng máu thịt hòa lại thành một đoàn.
Thất khiếu chảy máu, đến chết ánh mắt còn trợn to, tràn đầy mê man, hoảng sợ cùng khó tin.
Dù không kiểm tra tất cả đều biết kết cục của người này, bị trọng thương như vậy dù là thần y cũng không thể cứu được.
Đám người lúc này mới cẩn thận quan sát Vương Khải, hiện tại không còn bất cứ người nào dám kinh thị thiếu niên trước mắt.
Tề gia gia chủ tuy không được tính là cao thủ gì, thực lực trong đám người ở đây cũng chỉ có thể tính là trung hạ.
Nhưng một chiêu có thể đánh hắn thành bộ dạng này, trong đám người quả thật không ai có đủ khả năng làm đến.
Hít một hơi ổn định lại cảm xúc, nam từ vừa rồi lên tiếng mới hơi chắp tay đối với Vương Khải hỏi:
“Không biết vị thiếu hiệp này gọi chúng ta đến nơi này là để làm gì, nếu như cần trợ giúp chúng ta sẽ tận sức giúp đỡ trong phạm vi nhất định”
Nam tử này mặc dù bề ngoài một thân là cơ bắp, nhưng nói chuyện chính là một giọt nước không lọt.
Nếu ngươi cần bọn ta sẽ trợ giúp, nhưng trong phạm vi nhất định, nếu yêu cầu quá cao, vậy thì sẽ là một chuyện khác.
“Ta gọi chư vị đến đây quả thật là có chuyện muốn nhờ”
“Không biết…. các vị ở đây có thể bỏ một số ưu thích, cho ta quan sát võ học của của chư vị một thời gian”
Đám người vốn đang giả ra vẻ mặt vui cười nháy mắt cứng lại, một người trong đó cố nở một nụ cười chắp tay.
“Vị thiếu hiệp này đây là nói giỡn hay sao? Chuyện này làm sao có thể, ngươi cũng là người luyện võ cũng nên biết võ học là không truyền ra ngoài, làm sao có thể cho ngoại nhân mượn đọc được cơ chứ”
“A, vậy ngươi đây là từ chối rồi?”
Người này nghe đến đây cũng biết chuyện này không đùa, khuôn mặt lập tức trở nên lạnh lùng.
“Hừ, chuyện này tuyệt đối không thể, dù ngươi đánh chết ta cũng không được”
“Như vậy sao? Chư vị gia chủ đều là nghĩ như vậy cả sao?”
Vương Khải nghe thấy thế vờ tỏ ra bất ngờ, quay người nhìn về những người còn lại.
Nhưng đám người không một người lên tiếng, đều dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía hắn.
“Vậy để ta xem, các ngươi có thật sự là cứng rắn như lời vừa nói hay không”
Nói xong Vương Khải liền đánh ra một quyền, những người khác thấy thế lập tức giận dữ lao tới vây công Vương Khải.
Một người trong đó muốn bắt đấy cánh tay hắn, ý đồ muốn tá lực phá giải một chiêu này.
Vừa chiến đấu cũng khiến bọn hắn hiểu rõ người này tuyệt không thể cứng đối cứng, nếu không chỉ sợ sẽ theo Tề gia gia chủ theo gót.
Nhưng người này khi bắt phải cánh tay Vương Khải liền phát hiện không ổn, không mặt tràn đầy tuyệt vọng.
Hắn sai, hắn vừa đánh giá sai thực lực đối thủ, cũng đánh giá sai thực lực của bản thân.
Phịch
Người kia bị một quyền đánh thẳng vào lồng ngực, cả người bị đánh bay ra xa nằm bất động.
Lúc này những người khác cũng đã lao tới tấn công, quyền, cước, chưởng, thối,… tất cả đều hướng cơ thể hắn chào hỏi.
Nhưng hơi lóe một cái, thân hình hắn đã biến mất.
Chưa kịp đám người kịp phản ứng, một người đã bị hắn một cước đạp bay, không biết sống chết.
Sau đó hắn như hổ vào bầy dê, một quyền, một cước một tiểu bằng hữu, không một người là một hiệp chi địch.
Mất chưa tới hai phút, hơn ba chục người nằm la liệt dưới mặt đất, không rõ sống chết.
“Cho người đem những tên này giam lại, hảo hảo tra tấn một phen đi. Chỉ cần kẻ nào đồng ý đề nghị của ta, liền đem hắn thả ra”
Vương Khải làm xong đối với thành chủ nãy giờ đang nhắm mắt nói một tiếng, sau đó không thèm nhìn một mắt đám người, quay lưng rời đi.
Thành chủ nãy giờ nhắm mắt cuối cùng cũng mở ra, nhìn đám người sống chết không rõ nằm dưới mặt đất kia, vậy mà sinh ra một chút đồng bệnh tương liên.
Chỉ là hắn cũng không dám không nghe theo, lập tức ra lệnh cho thuộc hạ theo lời Vương Khải mà làm.
Nhưng khi nghĩ tới phần thưởng Vương Khải vừa ném cho hắn, ánh mắt của hắn xuất hiện một chút hưng phấn.
Một viên đan dược không có gì lạ, nhưng đó chính là cơ hội hắn bước vào nhất lưu cánh cửa.
Hắn đã kẹt ở cảnh giới này bao nhiêu năm, dù là nằm mơ cũng muốn đột phá.
Mặc dù hiện tại làm chó cho người, nhưng dù sao có thể đột phá nhất lưu, chút mặt mũi này không đáng bận tâm.
Hơn nữa kẻ này tính cách như vậy, sẽ không ở nơi này quá lâu, chỉ sợ qua một thời gian sẽ rời nơi này xông xáo giang hồ.
Hắn biết mình cùng người này không phải là người của một thế giới, chỉ cần chờ một quãng thời gian, hắn liền có thể lần nữa làm trời ở tòa thành nhỏ này.