Chương 56: 56-Kết thúc, về nhà

Không khí xung quanh nhất thời yên tĩnh, một đám võ giả bốn mắt nhìn nhau không biết nên phản ứng ra sao, chuyện gì vừa diễn ra.

Lúc đầu vốn tưởng nhân loại đã thảm bại hoàn toàn, chỉ có thể dựa vào căn cứ quân sự kéo dài hơi tàn.

Nhưng đột nhiên trên trời xuất hiện một điểm sáng, sau đó nổ tung.

Đùng

Yêu thú trong nháy mắt tổn thất thảm trọng, hơn 7 thành yêu thu bị tiêu diệt.

Đang lúc mọi người đang không biết tiếp theo mình nên làm gì, bỗng một âm thanh đột ngột vang lên.

“Giết, cùng ta giết chết đám súc sinh này, báo thù cho toàn bộ những người đã hy sinh”

Thanh âm này như thức tỉnh mọi người, một đám võ giả trong nhất thời sát ý tuôn trào, đại hống đại khiếu lao ra cùng yêu thú chém giết.

Vương Khải thấy thế hơi liếc mắt một chút, sau đó không tiếp tục để ý.

Người lên tiếng vừa rồi, hắn không cần nghĩ cũng biết là cao tầng ra lệnh, một phần là muốn tranh thủ đánh lui thú triều, một phần là nâng cao sĩ khí phe ta.

Dù sao một trận chiến này tử thương nhiều như vậy, nếu không lấy ra được một kết quả hoàn mỹ chỉ sợ đám người kia cũng không có quả ngon để ăn.

Hắn cũng không theo đám người lao xuống chém giết yêu thú, thú triều hiện tại chắc chắn sẽ thất bại, hầu như không có khả năng lật bàn.

Làm hắn quan tâm hơn là đám tà giáo đang ẩn nấp trong bóng tối kia, một đòn vừa rồi càn quét không biết bao nhiêu yêu thú, phá vỡ không biết bao nhiêu địa hình.

Điều này không biết có thể phá hủy được âm mưu của đám chuột kia hay không, chí ít cũng khiến đám kia không dễ chịu gì.

Sau khi quan sát gần nửa tiếng, Vương Khải hơi cau mày.

Hắn không còn cảm nhận máu của huyết thú có dấu hiệu bị rút đi, điều này có nghĩa là gì?

Là kế hoạch của tà giáo thất bại, hay kế hoạch của chúng đã thành công, không còn cần huyết dịch để kích hoạt.

Tuy không biết là trường hợp nào, nhưng Vương Khải cảm thấy tà giáo phí nhiều công sức như vậy không thể nào dễ dàng thất bại đến như vậy.

Nhưng đợi đến khi trận chiến kết thúc, yêu thú bị đánh lui hắn vẫn không phát giác ra có gì dị thường.

Chẳng lẽ là ta quá lo lắng rồi sao? Tà giáo không gì hơn cái này?

Mặc dù vẫn không nguyện gì tin tưởng, nhưng sự thật trước mắt đều đang nói cho hắn biết kế hoạch của tà giáo đã thất bại.

Nghĩ mãi vẫn không rõ, cuối cùng Vương Khải chỉ có thể lắc đầu xoay người rời đi.

Mặc kệ kế hoạch của tà giáo thành công hay không, chuyện này cũng chưa tới lúc hắn có thể quản, để đám cao tầng đau đầu đi thôi.

Hắn cần làm hiện tại chính là nhanh chóng mạnh lên, tranh thủ bồi dưỡng một đám thuộc hạ cho mình làm việc.

Nhắc tới thuộc hạ, Vương Khải chợt nhớ tới Hoàng Long.

Tiểu tử này sau khi thú triều dị biến cũng không chạy đi tới chỗ nào, trên chiến trường hắn cũng không có nhiều tinh lực đi chú ý tiểu tử này.

Nghĩ tới thú triều hung hiểm, Vương Khải cũng có chút lo lắng.

Sợ tên tay chân này của mình chưa kịp phát huy chút tác dụng đã bị yêu thú nuốt vào bụng, như vậy chẳng phải nói hắn đầu tư thua lỗ sao.

Vương Khải vội vàng vận chuyển Thiên tinh công, một đạo gợn sóng vô hình chớp mắt lan rộng ra khu vực xung quanh.

Tìm thấy

Một đạo khí tức có chút nhỏ yêu bị hắn bắt được, đây còn có thể ai khác ngoài tiểu tử kia.

Thân ảnh của Vương Khải chớp mắt biến mất, nhưng kỳ lạ là những người xung quanh dường như không một chút phản ứng, cứ như thể không nhìn thấy chuyện gì vừa diễn ra.

Đây là hắn dùng một số linh hồn thủ đoạn, thay đổi một số nhận thức của những người xung quanh.

Hoàng Long trải qua một trận chiến vừa rồi, tuy còn sống sót nhưng trên thân cũng mang thương thế.

Hắn hiện tại thở ra nhiều mà hít vào ít, cả người là chi chít vết thương do yêu thú gây lên, da đầu cũng bị gọt mất một mảnh lớn.

Xương cốt trong người không còn mấy căn là hoàn hảo, nội tạng cũng chịu nhất định thương thế.

Đổi lại trước đây hắn đã sớm treo, nhưng sau khi chuyển đổi công pháp thành công sức sống của hắn mạnh hơn gấp mấy lần, nhờ vậy mới miễn cưỡng có thể sống sót.

Nhưng dù vậy, lấy thương thế của hắn nếu không được kịp thời chữa trị chỉ sợ cũng không giữ lại được cái mạng nhỏ này.

Đang lúc hắn không biết khi nào có người chạy tới chữa trị cho mình, một thân ảnh đột ngột xuất hiện trước mặt.

Hoàng Long giật mình vội vàng nhìn lên, sau khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia mới thở phào nhẹ nhõm.

Hắn miễn cưỡng nở một nụ cười, đang lúc hắn tính nói gì thì bỗng nghe Vương Khải nói chuyện, kém chút không cho hắn một ngụm máu phun ra trực tiếp treo.

“Chậc chậc, tiểu tử ngươi mạng quả nhiên đủ cứng, lấy nhiêu đó tu vi có thể sống sót quả thật là sống dai nha”

Hoàng Long hay mắt trợn trắng, trong lòng không biết bao nhiêu câu thô tục muốn nói nhưng cuối cùng vẫn nhịn được.

Dù sao đánh lại đánh không lại, nói ra chỉ sợ phải ăn một trận đòn nữa, sống sót không tốt sao.

Vương Khải thấy thế cũng không tiếp tục đùa giỡn, ném cho hắn một viên huyết đan cấp 3.

Hoàng Long thấy thế cũng không hỏi nhiều, lập tức nuốt đan dược vào miệng.

Đan dược vừa nuốt xuống liền hóa thành năng lượng du tẩu khắp cơ thể, thương thế của hắn theo năng lượng du tẩu mà bắt đầu phục hồi.

Tuy muốn chưa khỏi là không thể nào, nhưng xem như cái mạng nhỏ này của hắn cuối cùng cũng giữ lại.

Vương Khải nhìn Hoàng Long chưa thương cũng không tiếp tục chú ý, chỉ cần không chết là được, dù sao đây cũng là thành viên đầu tiên, cũng có một chút ý nghĩa tượng trưng, vì thế hắn mới hơi quan tâm một chút.

Chờ Hoàng Long tiêu hóa hết dược lực, thương thế trên người đã tốt gần 6, 7 thành.

Khi hắn mở mắt ra Vương Khải đã từ lâu chuồn đi, thấy thế Hoàng Long cũng chỉ có thể cười khổ.

Hắn thiếu vị tiền bối này càng ngày càng nhiều, dù vậy đến hiện tại hắn vẫn chưa thể giúp gì cho tiền bối.

Điều này khiến hắn khát vọng đối với sức mạnh càng thêm to lớn, chỉ có đầy đủ thực lực mới có thể trả ân tình cho tiền bối.

Vương Khải không biết Hoàng Long bởi vì hắn mà cảm động, muốn liều mạng tu luyện để có thể giúp đỡ hắn.

Hắn hiện tại đã trên đường trở về nhà, dù sao thú triều hiện tại cũng đã kết thúc, hắn ở lại nơi này cũng đã không có quá nhiều ý nghĩa.

Đương nhiên trước khi đi, hắn tiêu hao hết sạch công huân đổi lấy vài môn công pháp, võ kỹ cùng một số hiếm có tài nguyên.

Một trận chiến này số lượng yêu thú chết trong tay hắn lên tới hàng vạn, vì thế công huân của hắn có thể nói một đợt mập.

Một chuyến đi này, thu hoạch của Vương Khải không thể nói là không lớn.

Không nói tới hắn đối với hồn tu càng thêm hiểu rõ, một số võ kỹ công pháp bị hắn thôi diễn ra nay cũng có đối tượng để thử nghiệm, nghiệm chứng ý nghĩ của hắn.

Tiếp theo là Thiên tinh hội ra đời, mặc dù chỉ mới một thành viên gia nhập, nhưng cũng khiến hắn có dàn khung ban đầu.

Chỉ là hiện tại tổ chức chỉ có một hai người, vì thế việc thu nhận người mới có chút cấp bách.

Trước khi đi Vương Khải cũng đã ném cho Hoàng Long một giới chỉ, xem như công cụ kết nối thông tin các thành viên với nhau.

Chiếc nhẫn kia cũng không phải hàng tầm thường, tổn hao không ít tế bào nào của hắn mới có thể tạo thành.

Chiếc nhẫn kia không chỉ dùng để giao lưu thông tin, trao đổi lẫn nhau mà nó còn có thể định vị vị trí, trao đổi tài nguyên,…

Hắn đặt tên cho chiếc nhẫn này là Tinh giới.

Còn tại sao chiếc nhẫn này có thể trao đổi tài nguyên, không gian áo nghĩa tìm hiểu một chút.

Chỉ cần nắm được Tinh giới trong tay, các thanh viên khác có thể từ xa dùng điểm công huân để đổi công pháp, tài nguyên,….

Còn nói tại sao các tổ chức khác như quân đội, gia tộc không dùng tới thủ đoạn này.

Rất đơn giản, một vị luyện khí sư có thể luyện khí nhưng chưa chắc có thể lĩnh ngộ không gian áo nghĩa, hơn nữa yêu cầu không gian áo nghĩa chí ít cũng phải đại thành cảnh giới.

Nếu là luyện khí sư phụ trách rèn đúc, một người khác hỗ trợ truyền vào không gian chi lực cũng có thể, nhưng như vậy yêu cầu sẽ càng cao hơn.

Người truyền không gian chi lực phải đạt tới không gian áo nghĩa viên mãn, luyện khí sư tu vi chí ít cũng là võ giả cấp 6.

Hơn nữa một lần sản xuất cũng phải tiêu hao rất nhiều năng lượng cùng tiêu hao rất nhiều tinh lực, muốn sản xuất lượng lớn là chuyện không thể.

Hơn nữa phương pháp luyện chế, phương thức truyền vào không gian chi lực đều phải yêu cầu có người sáng tạo ra, điều này cũng cần lượng lớn thời gian cùng tài nguyên để thử nghiệm.

Nói tóm lại là tiêu hao quá lớn, hơn nữa chưa chắc có thể thành công, dù thành công cũng không mang lại quá nhiều ích lợi.

Có quá nhiều lý do khiến cho việc này trở nên vô bổ, vì thế cũng không có tổ chức nào ngu xuẩn đi làm cái đồ chơi này.

Nhưng Vương Khải hắn lại khác, hắn có ngộ tính làm chỗ dựa, căn cơ cùng tu vi làm điểm tựa, tuy nói luyện chế những đồ chơi này quả thật vẫn rất khó khăn nhưng vẫn trong phạm vi chịu đựng.

Hơn nữa tổ chức của hắn cũng không có nhiều như vậy thành viên, vì thế áp lực của hắn cũng nhỏ hơn rất nhiều.

Đương nhiên số lượng Tinh giới vẫn phải làm ra hạn chế, dù sao ai cũng có một chiếc không phải tỏ ra đồ chơi này rất không đáng tiền sao.

Chờ tổ chức lớn mạnh hơn một điểm, Vương Khải dự tính chỉ có 1000 người mạnh nhất hoặc có cống hiến lớn nhất mới có tư cách mang lên Tinh giới.

Chỉ có như vậy mới thúc đẩy các thành viên khác tính cạnh tranh, khiến bọn họ càng thêm nỗ lực biến cường.

Nghĩ tới một đám tiểu đệ thay mình làm công, Vương Khải bắt đầu không thể không chế được khóe miệng của mình.