Mặc dù sức mạnh hiện tại đã tăng lên rất nhiều, nhưng Vương Khải ẩn ẩn cảm giác được, đột phá vẫn chưa hoàn thành.
Hắc khí ngày một ít đi, nhưng theo đó, tinh thần hải của Vương Khải cũng bắt đầu thu nhỏ.
Tinh thần hải thu nhỏ, điều này chứng tỏ tinh thần của ngươi đang biến yếu đi, điều này là một chuyện hết sức nghiêm trọng.
Nhưng Vương Khải không thèm quan tâm, vẫn theo ý mình tiếp tục hấp thụ hắc khí.
Dần dần, tinh thần hải của Vương Khải trở nên nhỏ bé, cuối cùng đã không bằng một người bình thường.
Đổi lại, Vương Khải lúc này đang bị lượng lớn hắc khí vây quanh, cuối cùng hắc khí không cần Vương Khải dùng ý niệm điều khiển cũng tự động hướng hắn tụ tập.
Hắc khí ngày càng ít, tinh thần hải ngày một nhỏ.
Vương Khải cả người bị hắc khí bao trùm, tinh thần hải suy yếu khiến hắn lâm vào hôn mê.
Hắc khí tự động tu tập đến bên người hắn, cuối cùng tự động hình thành một viên trứng màu đen.
Ngoài hiện thực, Vương Khải lúc này đã biến mất, để lại chỉ có một viên trứng to lớn không chút thu hút.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, có thể là một ngày, một năm, cũng có thể vài trăm năm.
Vương Khải như một phôi thai chìm đắm trong bụng mẹ, đầu óc trống rỗng, không suy nghĩ được bất cứ thứ gì.
Đến một giai đoạn nhất định, hắn dần dần xuất hiện một chút ba động.
Ta là ai? Ta đang ở đâu? Nơi này là nơi nào?
Ba đại vấn đề xuất hiện trong đầu hắn, mặc dù ý thức còn mông lung, nhưng hắn có thể cảm nhận được, mình dường như gọi là Vương Khải.
Những thứ khác, hắn đã không có tinh thần để nhớ tới.
Vương Khải theo bản năng hấp thụ những năng lượng xung quanh.
Theo thời gian kéo càng dài, tinh thần của hắn ngày một rõ ràng, hắn cũng bắt đầu nhớ tới càng nhiều ký ức.
Sau khi hiểu rõ tình hình bản thân hiện tại, Vương Khải mặc dù lo lắng nhưng cũng chỉ có thể bất lực, toàn lực bắt đầu đẩy nhanh tiến độ.
Theo năng lượng bị hấp thụ càng nhiều, Vương Khải cơ thể dần dần trưởng thành, từ một đứa bé trở thành một thiếu niên, tiếp đó lại trở thành thanh niên, cuối cùng trở thành một người trưởng thành.
Theo quá trình này, tu vi của hắn ngày một biến cường, sức mạnh ngày một đề thăng.
Vương Khải phát hiện, hắn hiện tại đã tu luyện một thể hệ hoàn toàn khác với những thể hệ tu luyện trước đó.
Hắn cảm giác, mình hiện tại dường như không tồn tại cái gọi là cảnh giới, cũng không còn bị giới hạn bởi cái gọi là cảm ngộ.
Nếu như hắn muốn, hắn hoàn toàn không lĩnh ngộ bất cứ thứ gì, chỉ toàn tâm toàn ý hấp thụ năng lượng cũng có thể vô hạn biến cường.
Đây là một con đường trực tiếp hướng thẳng đến đại đạo, không tồn tại bất cứ cản đường nào.
Biết được điều này, Vương Khải quả thật có chút khiếp sợ, mặc dù chưa thể hiểu rõ được điều này đáng sợ đến mức nào, nhưng Vương Khải ẩn ẩn cảm nhận được, con đường hắn đang đi, chỉ sợ đã siêu việt toàn bộ những gì hắn được biết trước đó.
Hắn lần này lột xác, nói chính xác cũng không phải là đột phá, mà là quá trình để hắn hoàn toàn thuế biến, từ bỏ hết những vết tích của các thể hệ tu luyện khác lưu lại.
Không thể không nói, loại này bá đạo, Vương Khải biểu thị rất nice.
Chờ khi cơ thể hoàn toàn khôi phục, Vương Khải lúc này mở ra hai mắt.
Con mắt hắn hiện tại đã không còn dáng vẻ trước đây, hắn hiện tại tròng mắt đều là một một màu đen, một màu đen thuần túy không pha trộn chút tạp sắc, ngược lại, đồng tử của hắn lại là màu trắng, trái ngược hoàn toàn với tròng mắt.
Ngưng tụ một tấm gương, ngắm nhìn bản thân hiện tại bộ dáng, Vương Khải hoàn toàn không cảm nhận được một chút khí tức nhân loại.
Nói cách khác, hắn hiện tại trên lý thuyết đã không còn là một nhân loại mà là một chủng tộc hoàn toàn mới.
Nhưng sau thẩm trong linh hồn, Vương Khải vẫn luôn cho rằng, hắn là một nhân loại, một thuần túy nhân loại.
Sờ sờ con mắt của bản thân, Vương Khải ý niệm bộc phát, nhắm mắt, mở mắt.
Chờ khi hắn lần nữa mở mắt, con mắt đã trở về trạng thái trước đây, khí tức trên người cũng trở về trạng thái trước đây.
Tuy biết đây chỉ là bản thân che lấp, sớm muộn gì cũng sẽ bị phát hiện nhưng Vương Khải vẫn quyết định làm như vậy.
Chuyện biến có chút quá gấp gáp, hắn cần thời gian để xây dựng tâm lý.
Không còn quan tâm đến bản thân bộ dáng, Vương Khải bắt đầu cảm nhận hiện tại bản thân sức mạnh.
Cánh tay nắm chặt, một tiếng vang lớn lập tức xuất hiện, một đạo ba động xuất hiện khiến tro bụi xung quanh bị thổi bay.
Cảm nhận cơ thể ẩn chứa cuồn cuộn sức mạnh, Vương Khải hài lòng cười.
Sức mạnh so với trước tăng lên gấp 10 lần, không chỉ là sức mạnh, tốc độ, phòng ngự cũng theo đó tăng lên gấp 10.
Loại này tăng lên, không thể không nói, quả thật quá đáng sợ.
Tiếp đó chính là năng lượng, sau một hồi cảm nhận, Vương Khải chỉ có thể cười khổ lắc đầu.
Quá nhiều, quá lớn, chính hắn cũng không xác định được năng lượng trong cơ thể bản thân hiện tại là bao nhiêu.
Năng lượng trong cơ thể hắn cơ như vô cùng vô tận, không thể cảm nhận được giới hạn, hay nói cách khác, năng lượng của hắn chính là năng lượng của thế giới này.
Sở dĩ nói như vậy, bởi vì Vương Khải phát hiện, năng lượng xung quanh hắn đều có thể điều khiển như của bản thân.
Đồng thời, hắn có thể cảm nhận được, bản thân thay đổi dường như không chỉ nhiêu đó.
Theo bản năng mách bảo, Vương Khải trong một ý niệm, cơ thể bắt đầu hóa thành hắc khí từ từ tan biến.
Trong quá trình này, Vương Khải không cảm nhận được một chút nguy hiểm hay đau đơn nào.
Hóa thành năng lượng, Vương Khải ý thức vẫn còn tồn tại nhưng không cảm nhận được cơ thể.
Đây cũng không phải cảm giác linh hồn xuất khiếu, bởi vì hắn hiện tại thậm chí không có linh hồn vấn đề này.
Như trước đây đã từng nói, linh hồn của hắn đã sớm cùng nhục thân hóa thành 1 thể.
Vương Khải hiện tại hình thái, càng giống một cái ý chí hơn là một linh hồn.
Lần nữa ý niệm nhất động, vô số hắc khí từ hư không xuất hiện, tụ tập lại thành một đoàn.
Vương Khải từ hắc khí bước ra, dáng vẻ như cũ, không chút thay đổi.
Cảm nhận cơ thể hiện tại, hoàn toàn không phát hiện một chút vấn đề nào, sức mạnh, tốc độ đều không chút nào bị ảnh hưởng.
Vương Khải lúc trước còn có thể biện minh cho bản thân, nhưng hiện tại hắn đã không còn gì có thể nói, dáng vẻ hiện tại, chính hắn cũng không tin mình còn là một nhân loại.
Tu luyện, tu luyện, luyện một cái luyện luôn cái hổ khẩu, biến thành người không người, quỷ không quỷ.
Vương Khải cũng có chút không biết nói gì, chỉ có thể thờ dài chấp nhận bản thân không còn là một nhân loại sự thật.
Nhưng hắn cũng không hối hận, nếu cho hắn cơ hội làm lại lần nữa, hắn vẫn sẽ không do dự tiếp tục bước lên con đường này.
Võ giả tu luyện, mục tiêu cũng chính là siêu thoát nhân loại, trở thành giống loài siêu việt hơn.
Hắn hiện tại một bước tới đích, có gì cần phải hối hận.
Mặc dù cảm nhận được, cơ thể này còn rất nhiều điều hắn chưa khám phá ra, nhưng hiện tại tạm thời cũng chỉ có thể bỏ qua.
Vương Khải hiện tại không xác định được, bản thân đột phá rốt cuộc dùng bao nhiêu thời gian, nhân loại hiện tại như thế nào, liệu đã bị yêu thú hoàn toàn xâm chiếm.