Vương Khải bắt đầu vào bếp nấu ăn,hắn biết bản thân mình hiện tại cũng chưa an toàn,thương thế chưa khỏi,còn có một đám người đang lăm le tới vật tư của tầng 2.
Nếu muốn thoát khỏi cục diện này,hắn buộc phải dùng tốc độ nhanh nhất có thể mạnh lên.
Sau khi ăn uống no đủ,Vương Khải bắt đầu kiểm tra lại chiến quả ngày hôm nay.
17 con tang thi,5 viên tinh hạch,cứ tầm 4 con tang thi sẽ có một con có tinh hạch.
Xác suất này cũng có thể xem là nhiều,chí ít cũng không những tựa game gacha,phải quay mấy chục lần mới có thể thành công.
Nắm chặt tinh hạch trong tay,Vương Khải nhanh chóng chìm sâu vào tu luyện.
Sắc mặt của hắn có thể dùng tốc độ có thể quan sát bằng mắt thường biến hồng hào lên,khí tức trên người cũng dần ổn định,nhanh chóng vững chắc và tăng cường.
Sau 4 tiếng tu luyện,Vương Khải mới từ từ mở mắt,5 viên tinh hạch bị hắn nắm trong tay cũng đã hóa thành tro bụi mà tan biến.
Cảm nhận thương thế đã biến mất,hắn lúc này mới thở phào ra một hơi.
Đối với thương thế này Vương Khải rất lưu ý,nhát chém này đã sâu tới tận xương,để khôi phục hoàn toàn tốn hắn không ít linh khí.
Ngoài thương thế khôi phục ra,bộ thân thể này cũng đã được hắn cái tạo lại từ trong ra ngoài một lần.
Do có kinh nghiệm lần trước,lần này hắn không cần phải mò mẫm,thử đi thử lại mà chỉ cần chiếu theo cố thân thể lần trước sáng tạo ra.
Cơ thể của Vương Khải hiện tại đã mạnh hơn 25 lần so với người bình thường,25 lần này không chỉ là sức mạnh mà còn là sức khôi phục,phòng thủ,…đều gấp 25 lần so với người thường.
Hơn nữa cỗ thân thể này cũng đã chạm tới bình cảnh,chỉ còn kém một chút linh khí liền có thể đột phá võ giả cấp 1.
Từ sâu trong tận linh hồn,luôn có một thanh âm luôn nhắc nhở hắn,lần đột phá này rất quan trọng,không thể xảy ra bất cứ sai sót gì.
Vì thế Vương Khải mới hiện tại cũng chưa đột phá,nếu không hắn muốn cũng có thể cưỡng ép dùng linh khí xung quanh để đột phá.
Nhưng dù vậy,với sức mạnh hiện tại Vương Khải cũng có tự tin có thể giải quyết đám du côn kia.
Hắn quyết định trước tiên giải quyết đám người đã giết chết chủ nhân của cỗ thân thể này,tiêu trừ chấp niệm còn sát lại trong hắn.
Đến lúc đó Vương Khải mới hoàn toàn không còn có thứ gì ảnh hưởng cũng chính là lúc hắn đột phá võ giả cấp 1.
Nắm chặt gậy bóng chày,Vương Khải mở cửa bước ra.
Cảnh vật xung quanh vẫn không có gì thay đổi,nếu có thì nơi đây xuất hiện một thứ mà mấy giờ trước còn chưa có.
Ánh mắt nhìn lại,một con mèo to cỡ con chó đang dùng ánh mắt đầy ác ý nhìn về phía hắn.
Vương Khải hơi nheo mắt đánh giá con mèo trước mắt này,cường độ cơ thể mạnh gấp 17 lần người thường,nếu kết hợp với lực bộc phát của loài mèo thì dù là võ giả cấp 1 cũng chưa là đối thủ của nó.
Con mèo cũng đang đánh giá con mồi trước mắt,từ khi thế giới xuất hiện biến dị,dã tính của nó bị phóng ra.
Ngày đầu tiên nó đã giết chết tên nhân loại nuôi nấng mình,ăn thịt,uống máu hắn.
Trong mắt nó tên nhân loại kia chăm sóc mình không phải là đương nhiên sao,hơn nữa kẻ này đôi khi còn không quan tâm tới cảm xúc của nó,tự tiện sờ mó nó.
Trong mấy ngày nay hắn cũng đã giết chết không ít nhân loại,dù là mấy tên nhân loại so với bình thường càng thêm lợi hại cũng bị nó dễ dàng giết chết.
Thế nhưng nhân loại trước mắt này cho hắn cảm giác rất nguy hiểm,đây chính là trực giác đang mách bảo nó.
Nhưng nếu bảo nó cứ như vậy quay lưng bỏ chạy,nó có chút không cam lòng,vì thế nó quyết định trước tiên tấn công thử thăm dò kẻ này mạnh đến đâu.
Nhưng nó sẽ không ngờ được rằng,thử một cái liền sẽ gặp được ông bà.
Nhìn thấy còn mèo chủ động tấn công,Vương Khải chỉ hơi hừ lạnh khinh thường,hắn nắm chặt gậy đánh bóng chày,một gậy vung ra.
Đoong!
Con miêu yêu bị một gậy đánh bay,tốc độ nó luôn tự hào trong mắt Vương Khải hoàn toàn không đáng chú ý.
Đi tới kiểm tra thi thể của con mèo,Vương Khải phát hiện thứ đồ chơi này vậy mà không có tinh hạch.
Nhíu mày khó chịu,thứ này vậy mà không thể lợi dụng được?Như vậy chẳng phải quá lãng phí sao?
Bỗng hắn đột nhiên nhớ tới Luyện yêu công,thứ này cũng là động vật,cũng là tính yêu thú đi?
Nghĩ nghĩ hắn liền nếm thứ,đặt tay lên người con mèo bị biến dị,Vương Khải bắt đầu vận chuyển công pháp.
Luồng năng lượng quen thuộc lần nữa xuất hiện,đang không ngừng tẩm bổ nhục thân.
Không nghĩ tới vậy mà thành công,Vương Khải biểu thị mình cũng không có ngờ đến.
Nghĩ tới số lượng chó chó mèo mèo trong thành phố,hắn có chút hưng phấn xoa tay,đây không phải là hình thú tài nguyên sao.
Kìm chế linh lực đang xao động bên trong cơ thể,Vương Khải lập tức nghĩ ra một cách.
Nếu như đã không thể kìm nén được linh lực,tại sao không nén chúng lại bên trong cơ thể,khi nào cần dùng tới liền có thể sử dụng.
Thế là ngộ tính của hắn bắt đầu hoạt động,không tốn quá nhiều thời gian liền sáng tạo một môn công pháp,Kết linh thuật.
Môn công pháp này chủ yếu là hóa linh lực thành một thể,từ thế khí hóa thành thể rắn tồn trữ trong cơ thể.
Đến khi chiến đấu hoặc đột phá cần đến linh lực,có thể cho nổ những kết tinh này hóa chúng thành linh khí lần nữa sử dụng.
Tin chắc rằng khi chiến đấu,môn công pháp này sẽ phát huy ra rất lớn tác dụng.
Thử nghĩ lại mà xem,hai đối thủ cùng tu vi cùng cảnh giới,hai bên đánh nhau bán sống bán chết,linh lực tiêu hao gần như không còn.
Đối thủ của mình bỗng đột nhiên bạo loại,linh lực trong nháy mắt tràn đầy,lúc đó còn đánh thế nào,cầm đầu đánh.
Sau khi giải quyết chuyện không quá quan trọng xong,Vương Khải bắt đầu bắt đầu hành trình báo thù của mình.
Vừa bước lên cầu thang lầu năm,mấy tên thiêu niên đầu tóc đủ màu đã chặn đường hắn lại,khuôn mặt cực kỳ hống hách.
“Đứng lại,thằng nhóc con này.Muốn gia nhập bọn này chí ít cũng phải mang đầy đủ lệ phí đã chứ,mày tay không đến đây là muốn chết sao?”
“A,Tao không phải đến để gia nhập bọn mày,việc gì phải chuẩn bị lệ phí?”
“Không phải đến gia nhập,vậy mày đến đây làm cái chó gì,mau cút”Một tên trong đó nghe vậy liền tức mắng chửi,nước miếng văng tứ phía.
Dù là Vương Khải cũng không thể không lui về sau vài bước để tránh né,không còn cách nào khác,thứ đồ chơi này quá buồn nôn.
“Tao đến đây là để giết đại ca bọn mày,chó ngoan liền ngoan ngoãn cút ra,đừng để tao phải dùng biện pháp mạnh”
“Hahaha,đến giết đại ca bọn tao,đầu óc mày là bị chó tha sao,quả thật đây là chuyện buồn cười nhất tao từng nghe qua”
“Được rồi,khôn hồn thì mau cút,nếu không ông đây sẽ cho mày biết mùi đau khổ”
Nghe đám người cười nhạo mình,Vương Khải vẫn không lộ vẻ gì,sắc mặt vẫn là bình tĩnh như nước hồ không gợn sóng.
Hắn đã cho ra nhắc nhở,đám người này không biết điều cũng không thể trách hắn.
Tiếp đó Vương Khải không chút do dự cho mỗi người một gậy,tất cả hắn đều đánh vào chân,không ảnh hưởng tới tính mạng.
Nghe tiếng đám người kêu la,rất nhanh lại có vài người cầm vũ khí chạy tới.
Nhìn thấy đồng bạn nằm dưới đất hét thảm,còn Vương Khải không chút vết thương đứng đó,trên mặt còn văng lên vài giọt như đang tố cáo hắn là hung thủ.
Đám du côn lập tức phân tích được địch ta,lập tức hô hào xông lên tấn công.
Nhưng không mấy giây sau,một đám người nằm trên cầu thang kêu la,ánh mắt tràn đầy hoảng sợ cùng ân hận.
Vương Khải một đường quét đường quét ngang,chỉ cần cản đường trước mặt hắn đều bị hắn dùng gậy gõ què chân.
Ở trong thế giới tang thi hoành hành này,chân bị thương chẳng khác nào khả năng sinh tồn giảm mạnh.
Trừng phạt đám người này cũng xem như đúng tội,dù sao hắn cũng không có thời gian chạy đi phân biệt tên nào đã làm việc ác,tên nào chưa.
Nếu đã có dũng khí lao lên tấn công hắn,thì phải chịu lấy hậu quả tương ứng.
Sau khi thân thiết hỏi thăm,Vương Khải cũng tìm được đại ca của đám người này.
Dùng chân đạp mạnh cửa phòng,chiếc cửa nhôm trong nháy mắt không chịu được mà lập tức bay về phía sau.
Một tên côn đồ đang chuẩn bị hưởng thụ thì bị cánh cửa đập trúng,cả người theo cánh cửa lăn về phía sau.
Cảnh tượng trong phòng lập tức đập vào mắt Vương Khải,mùi thuốc,khói thuốc bay khắp,khiến căn phòng như rơi vào chốn thần tiên.
Nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong,ánh mắt Vương Khải hơi co rụt lại,dù là đạm mạc như hắn cũng không nhịn được tuôn lên lửa giận.
Chỉ thấy mấy nữ nhân nằm trong phòng,khắp người là dấu vết bị hành hạ,ngược đãi,có người thậm chí đã chết,trước khi chết khuôn mặt đầy là giải thoát.
Đám người trong phòng đang phê pha hưởng thụ cũng bị động tính này làm cho hết hồn,lập tức vô số ánh mắt nhìn về phía cửa.
Tên côn đồ vừa bị cánh cửa đạp trúng lúc này cũng đã đứng dậy,không để ý khuôn mặt mình chảy máu hùng hùng hổ hổ bước đến tính dơ tay tát Vương Khải .
Nhưng không chờ cánh tay hắn vung xuống,Vương Khải đã chủ động tấn công,cánh tay hơi phát lực.
Răng rắc!
Âm thang xương vỡ vang lên,xương cánh tay của tên này bị một chiêu bóp nát.
Không chờ tên này kêu ra tiếng,một cánh tay khác của Vương Khải đã bóp lấy yết hầu tên kia,lại không chút do dự dùng sức.
Yêu hầu bị bóp nát,tên kia như con chó chết nằm gục xuống,khóe miệng điện cường đang thổ huyết.
Một đám côn đồ bị cảnh tượng này làm cho chấn kinh,bọn hắn không phải chấn kinh vì thủ đoạn của Vương Khải.
Chút thủ đoạn này bọn chúng cũng chưa phải chưa từng làm,có người giết người so với chiêu này còn hung tàn.
Chúng chấn kinh là sức mạnh của Vương Khải,phải biết tên vừa rồi cũng là người đứng thứ 3 trong đám,sức chiến đấu cũng chỉ đứng sau hai người.
Một tên thanh niên đầu nhuộm tóc đỏ đứng dậy,mặc dù có chút kiêng dè nhưng vẫn lạnh giọng chất vấn.
“Mày là thằng chó nào?Giết người của tao là không để bọn tao vào mắt sao?”
Nhìn khuôn mặt quen thuộc này,Vương Khải liền lập tức xác nhận,đây cũng chính là kẻ mình cần tìm.
Hắn cũng khuôn muốn phí miệng lưỡi với một đám súc sinh,cánh tay như độc xà bắt tới thanh niên.
Thanh niên mặc dù kịp phản ứng nhưng cơ thể lại không thể theo kịp,hắn cắn răng dơ tay chém ra một đao.
Thì ra không biết từ lúc nào tên này đã nắm đao trong tay,lúc đầu muốn nhân cơ hội Vương Khải không chú ý ra tay đánh lén.
Không nghĩ tới Vương Khải không nói không rằng,lập tức tấn công,điều này khiến hắn không thể không liều mạng.
Hắn còn không tin người kia tay không,mình nắm đao,tên kia còn không kinh sợ tránh né.
Đến lúc đó hắn sẽ dùng tốc độ nhanh nhất phế đi tứ chi tên này,dùng mọi thủ đoạn khiến tên này muốn chết không được,muốn sống không xong.
Nhưng mọi chuyện lại không diễn ra như hắn suy đoán,Vương Khải hoàn toàn không thèm quan tâm con dao đang chém tới.
Chỉ thấy hắn bắt được cổ của tên kia,liền lập tức phát lực.
Nhưng đúng lúc này,thân thể tên kia xuất hiện một một lớp màng màu vàng,cản trở lại lực lượng của Vương Khải.
Nhưng chênh lệch song phương là quá lớn,lớp mòng chống đỡ chưa được 1 giây liền bị hắn dễ dàng đâm xuyen qua.
Cùng lúc đó cánh tay hắn dùng tốc độ khó nhìn thấy bằng mắt thường bẻ gãy cánh tay cầm dao còn lại của tên cầm đầu.
Ầm!
Thi thể ngã xuống,đến chết hắn vẫn không biết mình tại sao lại bị người giết chết.
Hắn cũng không nhận ra Vương Khải,bởi vì so với lúc trước,ngoại hình của Vương Khải hiện tại như hai người khác nhau.
Giết chết tên cầm đầu,Vương Khải cũng nhanh chóng xử lý đám côn đồ còn lại.
Trong nhất thời,căn phòng tràn đầy máu tanh cùng thi thể.