Chương 106: 106-Ăn đưa

Vương Khải cùng Cao Thị khiến mấy người khác đang trong phòng tu luyện chú ý, thế là cả 5 người đều quyết định đi dạo.

Nhìn dòng người đông đúc, Vương Khải nhất thời có chút thất thần.

Hắn quyết định chờ thế giới này kết thúc, hắn ở chủ thế giới phải đi dạo mua sắm thỏa mãn bản thân một phen.

Mấy người không có mục đích đi dạo, thấy cái gì thú vị liền bỏ tiền ra mua, hoàn toàn không quan tâm tới giá tiền.

Ngũ hành môn đệ tử, dù kém đến đâu đi chăng nữa nhưng lăn lộn được vào nội môn, trên người ít nhiều gì cũng sẽ có không ít thủ đoạn, một chút tiền bạc mà thôi bọn hắn hoàn toàn không thèm chú ý.

Đang lúc năm người vui vẻ đi dạo, phía trước bỗng nhiên xuất hiện dị động, có không ít người tụ tập vào một chỗ đang nhìn cái gì.

Năm người thấy thế, ỷ vào tu vi cao miễn cưỡng chen lấn vào trong.

Vương Khải tay cầm mấy xiên thịt nướng, ánh mắt đầy hứng thú nhìn về phía trước.

Phía trước có hai đoàn người đứng đối lập nhau.

Vương Khải hơi quan sát trang phục của mấy người, liền lập tức nhận ra thân phận của song phương.

A! Địa vị thế mà còn không nhỏ.

Một bên là tam đại thế gia, thế gia đệ tử cầm đầu là Trương gia thiếu chủ Trương Tuấn, nghe nói người này năm tuổi bắt đầu tu luyện, mười lăm tuổi bước chân vào tiên thiên cảnh, 20 tuổi đột phá tông sư, hiện tại 35 tuổi đã là lục địa thần tiên cảnh trung kỳ, thiên phú cực kỳ đáng sợ.

Đối diện với tam đại thế gia là Trấn Kinh Các, cầm đầu vậy mà là một nữ đệ tử.

Đối với nữ tử này, Vương Khải cũng là lần đầu nghe tới, không nhớ được Trấn Kinh Các lúc nào xuất hiện thiên tài nữ đệ tử.

“Nữ tử kia là ai, ta làm sao chưa từng nghe nói qua?”

Vương Khải không biết, nhưng không đồng nghĩa người khác cũng thế, vì thế hắn quyết định hỏi mấy người kế bên, tin tưởng bằng năng lực, những người này chắc chắn sẽ biết đến một hai.

Nhưng làm hắn bất ngờ chính là bốn người còn lại thần sắc cũng mờ mịt, không biết rõ nữ tử kia rốt cuộc là thần thánh nơi này.

Đối với nữ tử này, hiếu kỳ cũng không chỉ mấy người bọn hắn, đám người một bên ăn dưa rất nhanh bàn tán xôn xao.

Vương Khải trong quá trình này cũng nhân cơ hội làm rõ đầu đuôi câu chuyện, chỉ có như thế hắn ăn dưa mới càng thêm sảng khoái.

Chuyện này kỳ thực cũng không có gì to tát, một tên đệ tử của tam đại gia tộc thấy sắc nảy lòng tham dây dưa một nữ võ giả.

Một tên đệ tử bên Trấn Kinh Các thấy thế thì không nhịn được nhảy ra, hai bên lời qua tiếng lại, cuối cùng không nhịn được tính tình muốn ra tay đánh nhau.

Còn may hai mấy tên bên cạnh thấy thế kịp thời can ngăn, nếu không hai tên này đã sớm đánh nhau.

Chuyện đến đây cũng không có gì quá to tát, chẳng qua là mấy tên thiếu niên trẻ tuổi không kiểm soát được bản thân mà thôi.

Nhưng tên đệ tử bên tam đại gia tộc càng nghĩ càng tức, thế là không nhịn được lên tiếng mắng chửi Trấn Kinh Các đệ tử, càng chết người là tên này trực tiếp mở bản đồ pháo, đem tất cả đệ tử của Trấn Kinh Các bao quát vào.

Đùng một cái, chuyện này lập tức khiến một đám đệ tử Trấn Kinh Các nổi giận, xung đột nháy mắt được đẩy cao.

Trương Tuấn, thân là Trương gia thiếu chủ, tu vi hay danh vọng trong đám người đều cao nhất.

Hắn mặc dù không muốn ra mặt giải quyết chuyện này, cảm giác quá mất mặt, nhưng vì thân phận của bản thân chỉ có thể không tình nguyện đứng ra.

Bên Trấn Kinh Các thấy thế, lập tức mời người đứng đầu bên mình đi ra, muốn đối phương cho mình một cái công đạo.

Thế là chuyện này nháy mắt trở nên khó giải quyết, không bên nào chịu nhường nhịn.

Chuyện này nếu nói nhỏ một chút thì là các đệ tử mâu thuẫn, nhưng nói lên ra thì là các thế lực đọ sức.

Hiện tại nếu có một bên chịu thua, như vậy mất mặt không chỉ là mấy tên đệ tử mà là cả thế lực đứng phía sau.

Nhưng mặc kệ đám người bàn tán kiểu gì, cuối cùng vẫn không có người nào biết được thân phận của nữ tử kia.

Chuyện này càng làm đám người hiếu kỳ đối với thân phận của nữ tử, cho ra rất nhiều giả thuyết, nói còn có đầu có đuôi, nghe qua còn rất đáng tin.

Vương Khải lúc đầu cũng chỉ là muốn quan sát một chút xem như thỏa mãn một chút tinh thần.

Nhưng hắn rất nhanh phát hiện điều bất thường, nữ tử kia có gì đó rất kỳ lạ.

Mới ban đầu, trong cảm giác của hắn, nữ tử tu vi cũng mới là lục địa thần tiên cảnh sơ kỳ, so với Trương Tuấn thấp một tiểu cảnh giới.

Nhưng quan sát một lúc, Vương Khải lại cảm giác tu vi này hình như có chút giả, cứ như bị người cố tình tạo ra để người quan sát.

Thế là hắn đối với nữ tử càng thêm nhìn kỹ.

Cái nhìn này lập tức khiến Vương Khải nhìn ra vấn đề, nữ tử này tu vi không phải là lục địa thần tiên cảnh sơ kỳ, mà là lục địa thần tiên cảnh viên mãn, so với Vương Khải hiện tại cũng không kém là bao.

Thật mạnh ẩn nặc võ kỹ!

Vương Khải nhất thời có chút than thở, đối với chuyện này biểu thị rất thèm thuồng.

Chỉ riêng công phu ẩn nấp khí tức này, võ kỹ này chí ít là cấp 7, nếu không cũng không thể đánh lừa được Vương Khải dò xét.

Vương Khải hắn tu vi mặc dù không quá cao, nhưng ánh mắt cùng hiểu biết về võ kỹ tuyệt đối là hạng nhất, dù cho võ giả cấp 7 khác cũng không thể sánh bằng.

Dù vậy nhưng hắn vẫn bị nữ tử này thủ đoạn qua mắt, nếu Vương Khải không phát hiện có gì kỳ lạ dò xét kỹ, nếu không cũng không thể nhìn ra.

Vương Khải quyết định chờ hắn đột phá võ giả cấp 7 thành công, hắn chắc chắn sẽ chào hỏi tất cả trưởng lão, tranh thủ vơ vét một đống võ kỹ bổ sung kho kiến thức.

Từ khi có Đại đạo hóa thân thiên phú, Vương Khải đối với học tập cũng nghiên cứu có cực lớn hứng thú, nhìn thấy võ kỹ nào thú vị đều không nhịn được muốn khám phá một phen.

Cũng có thể do hắn trước đây quá bình thường, hiện tại có mạnh như vậy năng lực, cảm giác được bơi trong tri thức hải khiến hắn trầm mê.

Vương Khải rất nhanh thu hồi tầm mắt, nếu tiếp tục một thời gian chỉ sợ sẽ khiến nữ tử kia chú ý.

Quả nhiên, nữ tử lúc này cũng có cảm giác, hơi quay đầu nhìn lại nhưng lại không phát giác được điều gì bất thường, nàng chỉ có thể từ bỏ.

“Trương Tuấn công tử, chuyện này các ngươi phải cho chúng ta một cái công đạo, các ngươi đệ tử không những dở trò lưu manh, vậy mà còn mở miệng mắng chửi chúng ta đệ tử. Nếu không có một câu trả lời thích đáng, ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng để chuyện này”

Nữ tử lạnh nhạt nhìn Trương Tuấn, giọng nói cũng tràn đầy kiên quyết.

Trương Tuấn nghe vậy cũng hơi đau đầu, hiện tại Trấn Kinh Các là chiến lý một phương, hắn nói cái gì cũng không quá tốt.

Nhưng nếu để tam đại gia tộc xin lỗi, chuyện này tuyệt đối không thể nào.

“Cô nương, chuyện này là đệ tử của chúng ta không tốt, ta đối với Trấn Kinh Các bồi tội, chuyện này xem như bỏ qua thế nào?”

Trương Tuấn không thể làm gì khác đành lấy bản thân ra xin lỗi.

“Không được, tên kia đối với đệ tử chúng ta nhục mạ, lời lẽ tràn đầy nhục mạ, không phải một mình ngươi xin lỗi có thể bỏ qua”

Nữ tử nghe vậy không chút suy nghĩ liền bác bỏ, một chút mặt mũi cũng không cho Trương Tuấn.

Trương Tuấn thấy thế, thần sắc cũng có chút khó coi, theo như hắn suy nghĩ, mình đã ra mặt cho đối phương xin lỗi, chuyện này cũng chỉ là chuyện nhỏ, đối phương chỉ cần giả vờ miễn cưỡng đồng

ý, liền có thể xong chuyện, song phương đều vui vẻ.

Nhưng hắn không nghĩ tới đối phương lại không theo sáo lộ, bài không thèm suy nghĩ liền trực tiếp từ chối, cục diện lại trở về ban đầu.

Song phương nếu tiếp tục như vậy, dằng co một là có bên thứ ba đầy đủ năng lực cùng thân phận đứng ra điều giải, hai là Trương Tuấn cùng nữ tử một trận chiến, người thắng liền là đúng.

Nhưng đối phương thân phận quá mức thần bí, dù là Trương Tuấn cũng mới biết Trấn Kinh Các có như vậy một người.

Người này được một đám lão già kia giao cho trọng trách dẫn đội, nói như vậy tu vi tuyệt đối không thua kém hắn quá nhiều.

Hai người nếu chiến đấu, nếu như hắn thắng còn dễ nói, mọi chuyện đều êm đẹp giải quyết.

Nhưng một khi hắn thất bại, danh tiếng của tam đại gia tộc sẽ hứng chịu nặng nề đả kích.

“Đáng chết”

Trương Tuấn lúc này đối với tên đệ tử chọc ra chuyện này, sớm đã hận thấu xương, hận không thể một chưởng đem hắn đánh chết.

Đúng lúc này, một lão giả từ hư không bước ra, vừa xuất hiện đã khiến một khu phố đang ồn ào nháy mắt yên tĩnh.

Đám người ngưng mắt quan sát lão giả, trong mắt tràn đầy kính sợ cùng sùng kính, đây là thái độ bình thường của kẻ yếu đối với kẻ mạnh.

Dù là Trương Tuấn hay nữ tử, khi nhìn thấy đối phương cũng lập tức cung kính hành lễ, không dám có chút khinh thường.

Hai người mặc dù thân phận cao quý, thiên phú xuất chúng, từ sớm đã quyết định có thể đi tới lão giả cấp bậc, thậm chí cao hơn.

Nhưng hai người hiện tại cũng chỉ là lục địa thần tiên cảnh giới, là kẻ yếu hơn.

Mà đã là kẻ yếu hơn, tất nhiên phải đối với kẻ mạnh hơn bày đúng thái độ.

Nếu như chênh lệch giữa tông sư cùng tiên thiên, hai người chưa chắc đã coi vào đâu, nhưng hiện tại là chênh lệch giữa lục địa thần tiên cùng bán tiên cảnh.

Lục địa thần tiên dù mạnh đến đâu đi chăng nữa, chẳng qua cũng chỉ là địa.

Mà bán tiên cảnh chính là bước đầu trở thành thiên, thiên và địa chênh lệch không phải bằng thiên phú cùng võ kỹ có thể san bằng.

Đương nhiên nếu như ngươi bật hack ta không nói, ngươi đã bật hack ta còn có thể nói cái gì.

“Hai vị tiểu hữu, có thể hay không bán cho lão già này một chút mặt mũi, chuyện ngày hôm nay dừng lại ở đây thế nào?”

Lão giả mặc dù giọng điệu rất bình thản, lời nói cũng hết sức khách khí.

Nhưng cũng không ai cho rằng đối phương là dễ nói chuyện.