Chương 2: Sinh Nhật Ngữ Yến

Trần Lâm nhìn Trương Giai Giai nhưng không nói gì cả. Hắn hiểu cô là một người rất ngang bướng, khi đã quyết định thì rất khó thay đổi. Hắn cũng không thể ép một cô gái ngừung yêu mình được, hắn không có quyền làm điều đó.

– Đưa bản kế hoạch đầu thầu khu đất Chân Long đên cho tôi xem…

– Vâng ạ. Bản kế hoạch đã hoàn thành, tôi sẽ mang đến phòng cho ngài…Tôi đã điều tra qua, đây là dự án lớn nên thu hút được sự quân tâm của rất nhiều Công Ty lớn ở Đông Hải, thậm chí cả ở Yến Kinh.

– Nắm chắc tỉ lệ đấu thầu thành công của dự án lần này của chúng ta là bao nhiêu ?

– Tôi không dám phán đoán điều gì!

– Thôi, cô lui ra đi….!

Hắn nói xong đứng dậy đi lại bàn làm việc rồi ngồi xuống ghế. Giai Giai thì quay lưng bước ra khỏi phòng làm việc.

Hắn quay ghế ra ngoài hướng của kính nhìn ngắm TP Đông Hải từ trên cao như suy nghĩ điều gì đó….

Hắn cầm điện thoại bàn lên bấm số và nói.

– Gọi Lão Tam chuẩn bị xe….

– Vâng !

Hắn gọi điện thoại cho Nhân viên lễ tân , Cô lễ tân không dám chậm chễ liền gọi điện thoại cho người tự xưng là Lão Ngũ kia chuẩn bị xe cho hắn.

…….

15p Sau……

– Đến trường học, tôi muốn đón Ngữ Yến.

Trên xe hiện giờ có hai người, 1 là hắn, hai là 1 người đàn ông Trung niên được gọi là Lão Ngũ ,tuổi cũng ngang tầm với hắn

– Vâng.

Lão Ngũ không nói gì chạy xe thẳng đến Trường đại học Đông Hải. Một chiếc Mec S500 đậu ở cổng trường đại học, nó là điều bình thường vì đại học Đông Hải là nơi học tập của toàn những con ông cháu cha, gia đình giàu có tại Đông Hải đến học.

Hắn rút điện thaoị ra gọi cho con gái, nói với một giọng rấ t nhẹ nhàng.

– Con học xong chưa, ba đến đón con tối về nhà tổ chức sinh nhật cho mẹ con .

– Dạ, con vừa học xong. Ba ở đâu chờ con xuống.

– Ba đợi dưới cổng trường, con đi từ từ thôi kẻo ngã đấy. …..- Hắn rất quan tâm đứa con gái bảo bối này. Hiện tại thứ quan trọng nhất đối với hắn là vợ và con gái.

– Vâng, ba đợi con chút con xuống ngay ạ.

Ngữ Yến tắt điện thoại rồi chạy nhanh xuống cổng trường. Đã lâu rồi cô bé không được gặp Ba của mình. Ba cô rất bận nhưng vẫn thường xuyên quan tấm chăm lo cho cô, nên cô có vẻ quý ba hơn mẹ mình. Cũng đúng tại con gái hay gần gũi với ba hơn.

Vài phút sau con bé đã chạy xuống đến cổng trường và nhìn thấy xe của Hắn. Trần Ngữ Yến mở cửa xe rồi chui vào trong xe ngồi.

Trần Lâm thấy con gái đến thở hổn hển, mồ hơi đã hơi ướt chán , hắn lấy khăn giấy đưa cho cô rồi nói.

– Ba bảo đi từ từ thôi, con xem con gái gì lại chạy như vậy.

– Uống ngụm nước cho đỡ mệt đi…- Hắn nói rồi lại lấy chai nước lọc đưa cho con gái uống. Ngữ Yến nhận lấy nước lọc rồi uống, cô cũng đã quen với sự chăn sóc chu đáo của người ba này rồi.

– Hì hì…con sợ ba đợi lâu…

-Hôm nay là sinh nhật con gái yêu của ba…con muốn ba tặng quà gì cho con nào?

– Con không cần quà gì cả…chỉ cần tổ chức một bữa tiệc nhỏ cả gia đình ta ngồi quây quần bên nhau là con vui rồi.

– Được rồi, ba sẽ làm theo ước nguyện của con…Hôm nay ba sẽ xuống bếp nấu cho con một bữa thật ngon coi như quà sinh nhật cho con nhé.

– Vâng ạ, ba là tuyệt vời nhất.

Cô bé nói thế hắn chỉ biết xoa nhẹ đầu con bé rồi cười. Vợ hắn từ ngày lên chức Phó cục trưởng mà cứ bận như là Chủ tịch nước vậy. Ít có thời gian về nhà ăn cơm, nhắc đến lại làm hắn thấy buồn. Công việc của vợ hắn thì lương chẳng đáng vao nhiêu vì lương nhà nước trả, công việc thì hay thức khuya dậy sớm, nhiều lúc đang ngủ cũng bị gọi đậy đi….

Khu biệt thư LONG THANH.

Nhà hắn là số 18 trong khu biệt thư CHân Long này, đây là một khu biệt thự dành cho người có tiền ở Đông Hải. Mỗi căn biệt thự ở đâu đều rất là rộng, an ninh rất chặt chẽ, bảo vệ cnah gác ngay lối vào biệt thự nếu không phải người sống trong này thì rất khó có thể vào được. Người ngoài muốn vào phải báo qua bảo vệ để bảo vệ hỏi thăm chủ nhà xem xét rồi mới cho vô.

Vào đến biệt thự, Lão Ngũ đánh xe xuống gara còn hắn với con gái đi vào biệt thự.

– Con lên nhà tắm rửa đi…Ba vô bếp nấu ăn…đợi mẹ con về cả nhà ta sẽ tổ chức sinh nhật cùng nhau.

– vâng ạ…..- Ngữ Yến hởn hả chạy lên nhà vì vui mừng, đã từ rất lâu rồi cả nhà không được ăn cơm chung với nhau.

Còn hắn thì vô bếp nấu ăn…Tuy nhà có người giúp việc nhưng hôm nay hắn sẽ tự tay nấu ăn cho hai mẹ con Ngữ Yến. Cũng chẳng khó khăn gì khi nấu ăn cả. Khoảng gần 9h đêm, hắn đã nấu xong và bày thức ăn lên bàn…một cái bàn để đầy thức ăn đếm sơ sơ cũng hơn chục món ăn. Ngữ yến đã tắm rửa xong và mặc một bộ quần áo dễ thương đi xuống, khi nhìn thấy đò ăn trên bàn mà vui sướng. Ngữ yến thò tay vào bốc một miếng ăn vụng bị hắn nhìn thấy nói.

– Con gái gì lại ăn vụng thế kia.

– oa..Con đói mà ba,,,,.không ngờ ba của con vừa đẹp trai lại giỏi nấu ăn vậy…mẹ thật là có phúc khi lấy được ba đấy…hí hí.

– Ba đâu có giỏi như con nói. Con dạo này giỏi nịnh ba lắm nha…..thôi ba lên lầu tắm …con gọi điện cho mẹ xem mẹ con lúc nào mới về.

– Vâng ạ.

Nói xong con bé vội lấy điện thoại gọi cho Thư Vân. Còn hắn thì tháo cái tạp giề để trên kệ bếp rồi lên nhà tắm.

Ngữ Yến ở dưới gọi điện thoại cho mẹ mà mãi chẳng thấy ai nghe máy cả, cô bé lo lăng hơn là buồn…Lo lắng rằng mẹ cô có phải quên mất hôm này là sinh nhật của cô hay không…nếu đúng thật như vậy thì sao? . Cuối cùng gọi điện đến cuộc thứ 4 thì mẹ cô cũng bắt máy.

– Alô, con gái cưng của mẹ hôm nay gọi mẹ có việc gì sao?

– Dạ, con đang ở nhà với ba.

– Con ăn cơm với ba rồi ngủ sớm đi nhé….mẹ hôm nay bận họp chắc phải muộn mới về được….

– Vâng ạ.

Thư Vân tắt điện thoại đi, còn con bé thì làm rơi điện thoại xuống đất rồi òa khóc . Mẹ đã không còn nhớ đến sinh nhật của nó nữa rồi. Ngữ yến còn nhớ lúc còn nhỏ bao giờ tổ chức sinh nhật cũng dều là do mẹ cô tổ chức cho, mẹ là người đầu tiên tặng quà cho nó mà hôm nay mẹ lại quên cái sinh nhật lần thứ 20 này của cô. Ngữ yến òa khóc trong tuyệt vọng , cô bé đã định nhắc với mẹ là hôm nay sinh nhật cô nhưng cô lại không làm vậy nữa, cô bắt đầu thấy hận mẹ mình. Là một người con gái sinh ra trong một gia đình giàu có, ba mẹ thì đều bận chăm công nghìn việc nên ít quan tâm chăm sóc cho cô hơn . Cả hai người đều rất bận nhưng Trần Lân vẫn luôn chăm lo cho cô con gái này. Hắn luôn về nhà rất sớm để ăn cơm cũng cô,vì hắn trước kia là cô nhi, hắn hiểu được cảm giác cô đơn cảu một đứa trẻ khi ăn cơm một mình. Hăn s không có bố mẹ, à không nói rõ là hắn không biết bố mẹ mình là ai thì đã đành. nhưng đứa con gái của mình có Bố có mẹ đàng hoàng…nên hắn luôn giành thời gian chăm soc đến con . Trần lâm cũng đã nhiều lần góp ý với Thư Vân về vấn đề này nhưng vợ hắn luôn lấy lí do là công việc rất bận nên rất khó có thể về nhà sớm được, rồi là phải làm gương cho nhân viên…bla bla

Còn trên lầu, TRần Lâm đã tắm xong, hắn đang mặc áo tắm và lấy khăn tắm lau đầu thì bỗng dưng có điện thoại vang lên. Thì ra là ba vợ hắn.

– Trần Lâm à!!!!!

– Vâng, con đây ạ..

– Ừ, ba nhớ hôm nay là sinh nhật cháu ngoại của ta, nên ta gọi điện chúc mừng nó…Ta đang ở Yến Kinh chưa về được…con gửi lời chúc của ta đến nó giúp ta…Còn quà thì ngày kia ta về sẽ gửi nó.

– Vâng ạ, Con sẽ gửi lời giúp ba …Con bé năm nay nó chỉ muốn tổ chức tiệc sinh nhật nhỏ ở nhà thôi ạ, nên con không tổ chức to.

– Ta nghĩ con tổ chức ở Nhà Hàng chứ, Thằng cả vừa gọi nói thấy Vợ con ở Thiên Thượng Nhân Gian .

– Dạ, chắc vợ con có công việc nên vô đó thôi ạ.

-ừ, vậy thôi…Ngày kia ta về nhớ dẫn hai mẹ con nó đến nhà ta ăn cơm nhé.

– Vâng ạ.

Hắn sấy qua cái đầu rồi mặc quần áo xuống lầu thì đã không thấy Ngữ Yến đâu nữa rồi, hắn cũng chỉ nghĩ con bé nó chạy đi loanh quanh đâu thôi nên không tìm.

Có tiếng chuông cửa vang lên, hắn vội chạy ra mở cửa vì biết đó là bánh kém mà hắn đặt lúc chiều. Mang bánh vô đặt lên bàn ròi gọi Ngữ Yến nhưng không thấy con bé trả lời. Vô tình hắn nhìn thấy chiếc điện thoại của con bé rơi ở trên nền nhà làm hắn càng lo lắng hơn.

Hắn chạy quanh tầng 1 lần cũng không thấy, vội chạy lên tầng 2 thì thấy của phòng con bé đang đóng lại….Cứ nghĩ con bé đnag thay quần áo nhưng bỗng dưng hắn nghe thấy tiếng khóc của con bé làm hắn vội vàng đập cửa.

– NGữ Yến… con có ở trong đó không …mở cửa cho ba đí……- Hắn gọi một hồi vẫn không ai ra mở cửa, hắn liền đạp cửa chạy vào thấy con bé đang ngồi thu mình ở góc tường và khóc. hắn vội chạy lại hỏi.

– Con làm sao vậy? sao con lại khóc….Hôm nay sinh nhật con, con phải vui lên chứ?…..- Ngữ Yến cứ khóc hoài không chịu nói gì càng làm hắn thêm lo lắng hơn.

– Có chuyện gì, nói cho ba nghe đi….con không tin ba à?….- Hắn nói rồi ôm con bé vô lòng, con bé áp đầu vào ngực hắn mà khóc.

– Có phải mẹ không cần con nữa không ba…hu hu….

– Con dễ thương như này sao mẹ có thể không cần con được chứ?

– Tại sao mẹ lại quên sinh nhật con…hu hu…Mẹ nói mẹ phải họp không về được…mẹ không nhớ hôm nay là sinh nhật con….hu hu………-Con bé nói rồi càng khóc to hơn.

– Họp?…………- Hắn nhắc lại 1 chữ đó, nó cứ văng vảng trong đầu…..” Họp” trong ” Khách Sạn”.