Chương 19: Chương Không Có Tên

Chiều đến, Trần Lâm về nhà liền, diều hắn quan tâm nhất lúc này là Ngữ Yến.

Khi vô nhà, thấy người giúp việc là Thím Lôi đang lau rọn nhà cửa vội chào hắn.

– Ông chủ về rồi, ông chủ đã ăn cơm chưa? Để tôi hâm nóng đồ ăn lại cho ngài.

– Thôi không cần đâu thím Lôi. Tôi ăn ở ngoài rồi. Ngữ Yến nó sao rồi, nó có chịu ăn uống gì không?

– Tiểu thư vẫn ngồi một mình trong phòng. Nãy tiểu thư có ăn một chút cháo rồi.

– Ừ. Thím cứ làn đi. Tôi lên thăm con bé.

Trần Lâm đi lên phòng Ngữ Yến. Khi mở cửa phòng thấy Ngữ Yến vẫn ngồi tựa lưng vào tường, ánh mắt nhìn ra cửa sổ. Con bé thấy hắn vô liếc qua một cái rồi nói.

– Hôm nay ba về sớm vậy.

– Nay ba xong việc về sớm….- Trần Lâm nói rồi tiến lại ngồi cạnh giường, đưa tay cầm lấy tay con gái nói.

– Con có muốn làm gì không ba làm cho.

– Con không muốn gì cả. Con muốn ngồi trong phòng thôi.

Trần Lâm không nói gì nữa, lặng lẽ nhìn Ngữ Yến một hồi rồi đi ra khỏi phòng làm việc….


Đêm hôm ấy, Trần Lâm cùng Thư Vân đang nằm trên giường. Hai người vẫn chưa ngủ vì còn lo lắng cho Ngữ Yến.

– Dạo này công việc ở đồn bận lắm à. Em cũng nên thu xếp nghỉ vài hôm để chăm sóc con.

– Vụ việc sát thủ kia, cấp trên đã ra lệnh cho phía cảnh sát ngừng điều tra rồi. Hiện tại cục cảnh sát đang điều động nhân lực điều tra vụ án buôn ma túy của tổ chức Sơn Khẩu kia.Tính chất của vụ án này rất nghiêm trọng. Vì đối phương là tổ chức ở nước ngoài nên rất khó năm bắt được thông tin của họ. Còn vụ án của Ngữ Yến, cục trưởng Đường định giao cho em phụ trách, nhưng em không nhận.

– Em yên tâm, vụ án đó sẽ không điều tra ra được gì đâu. Em nên nghĩ làm một thời gian ở nhà chăm sóc con gái đi. Anh nghĩ nếu chúng ta cứ đi làm suốt như này sẽ không còn ai quan tâm đến nó nữa, thì anh nghĩ bệnh tình của nó cũng chẳng khá hơn đâu. Chúng ta cần kiếm niềm vui mới cho nó.

– Em hiểu, nhưng dạo này Đông Hải xảy ra rất nhiều vụ án lớn. Nhân lực của cảnh sát không đủ. Em lại là sếp nên rất khó xin nghỉ.

– Vụ án buôn ma túy của Sơn Khẩu kia, anh nghĩ với năng lực của cảnh sát Đông Hải cũng không thể giải quyết nổi đâu. Đợi qua khoảng thời gian này. Anh sẽ dẫn nó qua Mỹ điều trị.

-Vâng….- Thư Vân nghe lời không nói gì, tuy lúc nãy hắn có khinh thường năng lực của cảnh sát làm nàng có chút không vui.

Nhưng nàng cũng không phủ nhận rằng năng lực cảnh sát Đông Hải ngày càng kém. Chỉ có thể xứ lí những vụ án vừa và nhỏ, còn những vụ án lớn như kia thì khó lòng xử lí được.

Như vụ án ám sát lần trước, cấp trên đã phải phái Lý Nhã Kỳ cùng Lâm Quân đi xửa lí. Thư Vân làm phó cục trưởng cục cảnh sát Đông Hải nên biết được thân phận của hai người họ. Là thành viên của tổ chức Long Tổ, tổ chức thần bí nhất của quốc gia, đó là tổ chức tập hợp những đặc công, quân nhân xuất sắc nhất của TQ. Nhiệm vụ của họ là bảo vệ đất nước này, họ làm những việc cao cả, nguy hiểm hơn rất nhiều so với cảnh sát.

……

……

……

……

Ở một nơi khác trong khách sạn Thiên Thượng Nhân Gian phòng Vip 1 cũng có một cặp đôi đang ôm nhau nói chuyện.

Đó là Andrew Lowfor và cô nàng thư kí xinh đẹp kia. Các bác cũng biết đấy, chuyện tình giám đóc và cô thư kí là muôn thủa rồi, nhất là với mấy ông làm to. Bọn con trai muốn kiếm thư kí là nữ đa phần là muốn kiếm thư kí kiêm bạn địt ấy mà.

Hai người nằm trần truồng ôm nhau trên giường, cả hai đều mệt mỏi, người ướt đẫm mồ hôi sau một cuộc mây mưa kéo dài.

Andrew Lowfor nằm tựa lưng vào thành giường, còn cô thư kí là nằm chống tay lên gối nhìn hắn.

Andrew Lowfor ngậm đía xì gà Cuba rít một hơi rồi nhả vô phòng. Mùi xì gà Cuba nó thơm nhẹ dịu, làn khói trắng dày đặc bay lên. Hắn nhẹ nhàng nói.

– Em cảm thấy Trần Lâm là người như thế nào?

– Em cảm thấy ông ta rất bí hiểm, ông ta luôn bình tĩnh, tự nhiên. Ông ta là một người đàn ông thông minh, cũng không ngạc nhiên vì ông ta một mình dẫn dắt Lâm Vân đến ngày hôm nay.

– Đúng vậy, thực ra anh chọn Lâm Vân đầu tiên là do có Trần Lâm ở đó, anh khâm phục tài năng lãnh đạo của ông ta. Thứ hai thấy Lâm Vân là một trong những tập đoàn lớn nhất ở Đông Hải này. Tuy Lâm Vân không có chỗ dựa nhưng nó phát triển một cách nhanh chóng vô cùng. Anh nghĩ khi đưa ra hợp đồng đó, Trần Lâm hắn sẽ đồng ý, vì lợi nhuận từ sự hợp tác với tập đoàn ta không cao, nhưng sẽ nâng danh tiếng của họ lên cao, vươn ra cả thế giới. Anh nghĩ họ đang trên đà phát triển nên sẽ không bỏ qua một cơ hội tốt như này. Nhưng không ngờ hắn lại từ chối.

– Vậy ngày mai chúng ta có đến tập đoàn Diệp Thị của Diệp gia không. Theo em Diệp Thị mới là lựa chọn tốt nhất, Diệp Thị là tập đoàn lớn, phía sau là cả 1 Diệp Gia, khi hợp tác sẽ rất dễ dàng.

– Em nghĩ quá đơn giản rồi, lão già Diệp Chính Thuần kia là một con cáo già. Hắn chắc chắn sẽ muốn nuốt nhiều lợi nhuận hơn ta tưởng. Điều anh quan tâm là việc chia cổ phần, còn hợp tác với Tập đoàn nào mà dự án chẳng hoàn thành.

Andrew Lowfor nhắc đến từ “Lão già” bỗng nhiên hắn nhớ đến Trần Lâm từng gọi ba hắn như vậy. Hắn liền rụi tắt điều xì gà trong tay rồi đứng dậy cầm điện thoại nói với cô bé thư kí riêng.

– Em ngủ trước đi. Anh ra ngoài gọi điện thoại.

Hắn nói rồi đi ra ban công, cầm điện thoại rồi ấn một dãy số. Bên trong điện thoại truyền ra một giọng ồm rất nghiêm.

– Thằng khốn, đến TQ lại gây chuyện gì nữa rồi….- Giọng nói này không ai khác đó chính là ba hắn, Lão già Burain mà Trần Lâm đã nhắc tới lúv sáng nay. Lão già luôn rất nghiêm khắc, tính tình gia trưởng lắm. Andrew Lowfor ở Mỹ thường xuyên gây chuyện thị phi, những lần gọi cho ba hắn đa phần chỉ xin tiền. Lương giám đốc của Lowfor tuy nhiều nhưng không đủ cho hắn tiêu sài.

– Dạ không có…con gọi để hỏi ba xem ba có quen một người tên là Trần Lâm không?..- Giọng Andrew Lowfor rất nhẹ nhàng, khép lép. Lowfor trời không sợ, dất không sợ, chỉ sợ mỗi người cha này của hắn. Nhớ lúc hắn phạm lỗi thời đại học bị lão Burain đánh cho 1 tháng không xuống khỏi giường được.

– Trần Lâm…Trâm Lâm…không có ấn tượng…Có việc gì?

– Dạ, sáng nay con đến tập đoàn Lâm Vân bàn chuyện hợp tác. Trần Lâm là chủ tịch tập đoàn đó nói có quen biết với ba…- Lowfor sợ hãi khai hết ra, hắn sợ ba hắn nổi giận lại chút lên hắn. Lần trước cũng bị một lần như vậy, hắn bị mắng tơi tả. Hôm sau hắn gặp đập cho tên kia 1 trận.

– Ta không quen ai tên Trần Lâm. Ở TQ nhớ bàn chuyện cho cẩn thận, đừng có ngang ngược. Còn gây chuyện là ta đập gãy chân mày cho mày ở nhà luôn đấy.

– Vâng…- Lowfor vừa nói xong thì ba hắn đã cúp điện thoại. Hắn thở phào nhẹ nhõm vì không bị mắng.

– Trần Lâm khốn khiếp, dám lừa ta.

……..