Hai giờ đêm hôm đó, cảnh sát đã đến phong tỏa hiện trường và đưa hết người bị thương đến bệnh viện. Riêng Diệp Vân Tranh thì được bảo tiêu báo về Diệp gia nên hắn được sắp xếp ở bệnh viện Đông Hải, cái tên nói lên tất cả. Đây là một bệnh viện lớp nhất Đông Hải, nó rất có tiếng, chỉ giành cho người giàu có, có địa vị mới có thể vô .
Sáng hôm sau, một đoàn xe cơ giới mang biển quân đội chạy từ sân báy đến bệnh viện Đông Hải. Chỉ nhìn biển xe đã biết người ngồi trong xe không đơn giản rồi, thực ra đó chính là ba mẹ của Diệp Vân Tranh là Diệp Chính Thuần và Lưu Giang Mai ( 🙂 ). Họ nghe tin con trai bị đánh nằm viện nguy hiểm đến tính mạng liền vội vã từ Yến Kinh bay đến Đông Hải ngay.
Trong phòng hội thảo lớn của bệnh viện, các bác sĩ nổi tiếng ở bệnh viện đang thảo luận về tình trạnh bệnh của Diệp Vân Tranh. Diệp Vân Tranh bị Trần Lâm đánh cho xương sường gãy cắm vào lục phủ nguc tạng…bla bla….Nếu không cẩn thận có thể gây chảy máu trong dẫn đến chết trên bàn mổ ngay. Đây là nội thương lên rất khó chữa.
Viện Trưởng dẫn 2 vợ chồng Diệp Chính Thuần vô phòng hội nghị, mọi người nhìn thái độ cung kính của viện trưởng cũng đủ biết thân phận của hai người này rất lớn.
Nhìn sắc mặt hai người đều mang diễn cảm âm trầm, trong đôi con ngươi tràn ngập thần sắc lo lắng.
– Tôi muốn biết tình trạng của con trai tôi…- Diệp Chính Thuần nói.
Nghe Diệp Chính Thuần hỏi như vậy, mọi người trong phòng đều im lặng không dám lên tiếng, sắc mặt có chút khó coi.
– Chúng tôi cùng xem qua bệnh án của con trai ngài. Tình trạng rất xấu…e rằng…..- Một vị bác sĩ già đứng lên nói, ông ta là Phó Viện Trưởng bệnh viện này.
Vừa nghe thấy ông ta nói như vậy, Lưu Giang Mai mặt trở lên tái nhợt, đôi mắt mắt trợn trừng lên, theo sau nhãn cầu xoay chuyển vài lần, như muốn ngất đi. Còn Diệp Chính Thuần đứng đó không nói gì, nắm đấm xiết chặt lại. Đứa con trai duy nhất của hắn sắp chết ư…hắn không tin điều đó.
Diệp Chính Thuần tức giận, mặt hằm hằm đi ra ngoài nhìn vào Đường Long, cục trưởng cục cảnh sát Đông Hải hỏi.
– Đã tìm ra tên hung thủ đó chưa?…
– Thưa Diệp tiên sinh, cảnh sát đang bắt đầu điều tra, rất nhanh sẽ tìm ra hung thủ ….
– Tôi cần kết quả…
Đường Long tái mặt không nói gì. Hắn cảm thấy như là tai họa, con cháu họ Diệp bị đánh ở đâu hắn không quan tâm nhưng sao lại chọn Đông Hải nơi hắn cai trị chứ. Diệp Chính Thuần tuy không thâm gia vào chính trị, nhưng ở thương giới, hắn là người có tiếng nói. Hắn là chủ tịch tập đoàn Diệp Thị mà sau lưng hắn lại là Diệp Gia. Diệp gia ở cái đất nước này thì có ai mà không biết chứ.
Diệp Vân Tranh lại là con trai độc nhất của hắn nữa chứ, từ nhỏ đã cố gắng dạy dỗ để Diệp Vân Tranh nói nghiệp mình. Nhưng hiện giờ hắn lại nhận được tin con trai bị đánh sắp chết..hắn không tức giận dao được, nếu tìm ra hung thủ hắn muốn lột da, rút gân tên kia.
Đêm qua Thư Vân chăm sóc Ngữ Yến suốt cả đêm, Thư Vân ngủ luôn bên giường con gái còn Trần Lâm ngủ một mình. Sáng nay Thư Vân vì lo lắng cho con gái nên xin nghỉ ở nhà chăm sóc con gái. Còn Tô Tuyết sáng nay đã đi về nhà, cô bé xấu hổ, sợ hãi vô cùng nhưng lại rất mạnh mẽ.
Trần Lâm kể hết mọi chuyện xảy ra cho Thư Vân nghe. Nàng nghe xong sợ hãi nhìn Trần Lâm.
– Anh không có giết người chứ. Hắn là người của Diệp gia đó…Họ nhất định sẽ không bỏ qua chuyện này đâu???
– Em yên tâm, anh tự biết cách lo liệu. Chuyện quan trọng là con gái chúng ta có bị ảnh hưởng đến tâm lí sau chuyện này không?..
Trần Lâm đang suy nghĩ, nếu con gái hắn mà bị ảnh hưởng đến tâm lí sau chuyện này thì Diệp gia hắn nhất sẽ phải gán chịu sự trả thù của hắn.
Ngữ Yến sau khi tỉnh giấc vẫn còn rất sợ, lỗi ám ảnh trong lòng nàng rất sâu. Trần Lâm cùng Thư Vân đưa nàng đến bệnh viện để kiểm tra. Sau hơn 2h kiểm tra, Trần Lâm cùng Thư Vân hồi hộp đời chờ kết quả.
Bác sĩ dẫn hai người vô phòng mới ngồi rồi nói.
– Con gái hai người chắc vừa gặp phải đả kích rất mạnh. Cô bé bị mắc bệnh trầm cảm u uất. Cũng may không quá nghiêm trọng, còn có cơ hội chữa khỏi.
– Chúng tôi cần làm gì ạ…- Thư Vân lo lắng hỏi bác sĩ, nàng gần như sắp khóc. Nữ nhân làm Phó Cục Trưởng cục cảnh sát Đông Hải, mạnh mẽ kiên cường trong mắt đồng nghiệp mà giờ đầu khuôn mặt khô héo, nhợt nhạt hẳn đi. Trần Lâm cũng rất lo lắng, bệnh này có thể ảnh hưởng đến cuộc đời của con gái sau này.
– Thực ra bệnh này cũng không khó điều trị . Ngoài điều trị bằng thuốc, hai người hãy thường xuyên nói chuyện, tâm sự với con gái một cách thoải mái. Cho con gái đi học những môn năng khiếu để kích thích tâm lí cô bé. Đừng để cô bé ở một mình, thường xuyên dẫn con gái đi chơi cũng là cách tốt…….Cứ cách 1 tháng lại đến bệnh viện kiểm tra xem có tiến triển tốt không.
– Dạ cảm ơn bác sĩ.
Hai vợ chồng hắn nói xong thì đi về. Vụ việc này sẽ là cú sốc nặng với hai vợ chồng họ.
“Diệp gia, hãy đợi đấy……”