Chương 2: Viên thuốc sơn tra

Chương 2: Viên thuốc sơn tra

Tiếng gõ mõ điểm canh, từ nơi xa truyền đến.

Giống giọng thái giám buồn ngủ học tiếng gà gáy.

Hàm Xuyến vừa nghe thấy âm thanh này lập tức mở to mắt, gọn gàng dứt khoát xoay người bò dậy, lúc xuống giường động tác hơi mạnh, làm ngực đau giống như bị kim đâm.

Hàm Xuyến hít sâu một hơi, lấy từ ngăn kéo gỗ giữa hai tấm ván giường ta một viên tròn nhỏ màu nâu vàng, nhét vào trong miệng.

Vị lạnh sảng khoái, có hơi hăng mũi.

Bạc hà, bột củ mài, bột sơn tra, trần bì, long não trộn với nhau, cái vị vừa ngọt vừa chua cùng với cái lạnh xông thẳng lên giữa trán.

Hàm Xuyến vừa ngậm vừa khẽ xuôi ngực, vuốt trong chốc lát mới thấy thoải mái hơn.

Nỗi đau này, thật ra gần đây đã bớt đi nhiều rồi.

Lúc nàng mới tỉnh lại, chính là do đau ngực mà tỉnh, mười ngày này thường xuyên đau như bị kim đâm, vào lúc nàng suy nghĩ đến đêm đó những người đó, ngực càng đau hơn… Đau đến quắn lòng, đau đến đổ cả mồ hôi lạnh, đau đến mức cuộn tròn trong góc tường.

Hai hôm trước đỡ hơn chút nàng mới cố nâng cao tinh thần đi tìm nguyên liệu làm thuốc viên, lúc ngực đau thì ăn một viên, bấy giờ mới dịu xuống một chút.

Cái này thật đúng là kỳ quái.

Trúng độc trong mộng, còn có thể lan ra ngoài hiện thực ư?

Mà cũng không biết đó có phải một giấc mộng hay không.

Dẫu sao thì, đau đớn trong mộng kia là thật, chuyện nàng tham sống sợ chết mấy chục năm cũng là thật, người bên người có máu có thịt, dưới ánh mặt trời có bóng, nàng thậm chí còn nhớ rõ nỗi sợ hãi khi An ca nhi phá nước ối chui ra…

Ngực lại khẽ đau.

Hàm Xuyến vuốt ngực, cắn viên thuốc trong miệng rồi nuốt cả xuống, dựa vào giường đất thở ra một hơi thật dài, lại nhìn trong phòng, A Thiền giường bên cạnh đang ngủ say như heo, gian ngoài còn có hai tiểu nha đầu trông cửa, đang liên tục ngáy vang hết đợt này đến đợt khác.

Cảnh tượng này đối với Hàm Xuyến, vừa xa lạ vừa quen thuộc.

Tựa như vài chục năm trước trong hồi ức, bỗng nhiên xuất hiện ở ngay trước mặt.

Hàm Xuyến dựa vào giường đất thẫn thờ trong chốc lát, giơ tay đóng chặt cánh cửa sổ, ngăn ánh mặt trời màu trắng bạc le lói nơi tận cùng phía chân trời ở bên ngoài.

Còn chưa đến canh ba giờ Dần, dịch đình không như nội cung, không cần hầu hạ chủ tử, mấy nha đầu này có thể ngủ thêm chốc lát.

Hàm Xuyến một tay xách hai cái phích nước nóng đang bằng tre mây, một tay xách ngọn đèn dầu nhỏ, đi trên hẻm nhỏ trong dịch đình. Dịch đình người nhiều đường hẹp, lúc nào cũng có người, một đường đi đến phòng nước ấm, ba bước gật đầu một lần, năm bước gặp một người quen, làm cơn ngái ngủ của Hàm Xuyến biến mất một nửa.

Ranh giới giữa dịch đình và nội cung rất rõ ràng.

Bên trong nội cung chính là quý nhân, đôi mắt của nữ sử và nội giám đều mọc trên đỉnh đầu, nữ sử có thể đi theo chủ tử nhà mình ở tại nhĩ phòng trong cung, ngoại trừ hai ba thái giám mỗi ngày thay phiên nhau túc trực ở các cung điện, còn các nội giám còn lại ngày nào cũng phải gấp rút trở lại dịch đình vào giờ Tuất để kịp trước khi cửa cung thứ hai khóa lại.

Mà cung nhân nội giám trong dịch đình, đều phải làm mấy việc nặng nhọc tạp nham để kiếm sống, phân tán ở Hoán Y cục, Thiện phòng, hoa phòng, châm tuyến phòng*, phường thủ công và một mớ hỗn tạp các nghề tinh tinh khác.

(*Tạm dịch: Cục giặt, phòng ăn, phòng hoa cỏ, phòng kim chỉ)

Cung nhân nội giám trong dịch đình, phải phấn đấu cho cuộc sống, chứ không phải tiền đồ.

Không đi theo bên cạnh chủ tử, có tiền đồ gì đáng để nói?

Hàm Xuyên xách đèn dầu suy nghĩ miên man, chỉ trong chốc lát đã tới Hoán Y cục, nước ấm trong phòng nóng hôi hổi, nha đầu hoạn quan bên trong đang miệt mài rảo bước, là một cảnh tượng rất náo nhiệt, “Chung ma ma, phiền ngài rót cho con hai phích nước nóng!”

Hàm Xuyến đặt phích nước nóng lên giữa chỗ sương khói mịt mờ, xuyên qua khí nóng lượn lờ, thấy một người đàn bà hai vành tóc hoa râm, khom lưng, khóe miệng ngậm một tẩu thuốc bằng đồng đang ngồi đối chiếu sổ sách.

Người đàn bà kia đầu cũng không nâng, lấy tẩu thuốc gõ hai cái lên mặt bàn.

Hàm Xuyến lấy từ trong ngực ra bốn đồng tiền đặt lên bàn, tiểu cung nữ lanh lợi đưa lòng bàn tay quét lấy đồng tiền, xách hai phích nước nóng đi vào hậu viện.

Chung ma ma nhả ra một ngụm khói, lấy bút đánh dấu bốn chấm trên quyển sách.

Phía trên còn chi chít bao nhiêu là chấm.

Hàm Xuyến rũ tay đứng một bên chờ phích nước nóng, nhớ rõ trước kia nàng rất sợ Chung ma ma.

Hoán Y cục xem như là nơi đê tiện của đê tiện trong dịch đình, không còn cách nào, cung nhân phạm lỗi sai, làm chủ tử chán ghét nếu may mắn giữ được một mạng, sẽ phải tới chỗ này ngồi. Người đàn bà có thể quản lí cục quần áo từ trên xuống dưới cả trăm người, sao có thể là đèn cạn dầu chứ?

Chỉ là bây giờ, Hàm Xuyến nhìn bà, trong lòng lại không còn nỗi sợ hãi kia nữa.

Mộng đập người nhát gan?

Đã chết một lần rồi, còn sợ cái búa gì nữa?

Hàm Xuyến bỗng hơi buồn cười.

Hàm Xuyến hé miệng cười, đọng ở trong mắt của Chung ma ma, trông hơi kỳ dị.

Dịch đình không thiếu người đẹp.

Không phải có câu châm ngôn như này sao?

Người đẹp hoặc là ở bên người thánh nhân, hoặc là ở chỗ cách thánh nhân xa nhất.

Trong Hoán Y cục cũng có mấy nha đầu diện mạo thanh tú, tư thái mỹ lệ.

Chỉ là nha đầu này có gì đó hơi khác, chắc cùng lắm cũng chỉ 13, 14 tuổi, nhưng lưng đứng thẳng tắp, khuôn mặt nhỏ nhắn, da trắng tóc đen, đứng xinh xắn trong hơi nước, không giống như bước ra từ dịch đình, mà giống như người được dưỡng bên cạnh quý nhân.

Chung ma ma nghiêng đầu gõ tẩu thuốc lên bàn, “Tên là gì? Làm việc ở đâu?”

Hàm Xuyến sửng sốt, “Nô tỳ tên là Xuyến Nhi, hiện giờ đang là phụ bếp giao đồ ăn ở Thiện phòng ạ.”

Nha đầu này nói chuyện nhỏ nhẹ, giống như giò heo giòn giòn mềm mềm hầm trên lửa nhỏ mấy canh giờ, béo mà không ngán.

Có lẽ là nghĩ tới giò, Chung ma ma bỗng cảm thấy vui, “Nhóc con đến từ Giang Nam hả?”

Sống lưng Hàm Xuyến cứng đờ, ngực lại bắt đầu thấy đau, nhưng mở miệng lại nói giọng Bắc Kinh chính thống, “Từ nhỏ con đã sống trong dịch đình, đoán chừng là do bên Thiện phòng nhiều đầu bếp Giang Nam quá, nên bị nhiễm giọng điệu bên ấy ạ.”

Cũng đúng, Hứa hoàng hậu thích ăn đồ ăn Giang Nam, mấy năm trước trong cung tìm rất nhiều đầu bếp Giang Nam đưa vào, phòng bếp nhỏ của các cung các điện cũng sẵn lòng đón ý nói hùa theo yêu thích của Hứa hoàng hậu.

Chung ma ma khẽ gật đầu.

Tiểu cung nữ khó nhọc xách theo hai phích nước nóng lại đây.

Chung ma ma nhấc tẩu thuốc lên, sai sử tiểu cung nữ kia, “Ngươi xách giúp Xuyến Nhi tỷ tỷ thêm nửa phích nước ấm về.”

Hàm Xuyến lại sửng sốt.

Chung ma ma quản tiền tài rất chặt, lần này bốn bỏ lên năm, không phải tương đương với tặng không nàng nửa văn tiền, còn thêm được một cái phích nước nóng bằng tre mây?

Hàm Xuyến còn chưa kịp chối từ, tiểu cung nhân khó có được cơ hội ra ngoài duỗi lưng kia lập tức vô cùng vui vẻ đáp dạ, vô cùng vui vẻ đi rót thêm nửa phích nước nóng tới, lại vô cùng vui vẻ thúc giục Hàm Xuyến mau ra ngoài, động tác dứt khoát giống hệt như Vượng Tài mỗi ngày chờ ra ngoài đi dạo ở phủ Tần Vương ngày trước.

Hàm Xuyến thấy Vượng Tài, à không, tiểu cung nhân xách nước nóng của nàng chạy nhanh như bay, đành vội cúi chào Chung ma ma, “Tạ ngài ban thưởng!” Rồi vội đuổi theo, mới ra khỏi Hoán Y cục, vội vội vàng vàng đi lướt qua một nha đầu mặc bố sam màu xanh pha sắc tím, khóe mắt thấy người này quen mắt, tên như thể đã đọng bên khóe miệng, nhưng cứ luôn không cất nên lời.

Hàm Xuyến đuổi theo nhận lấy phích nước nóng trong tay tiểu cung nhân, dùng ánh mắt chỉ về phía bóng dáng xanh tím đã sắp biến mất ở chỗ ngoặt, “Vị tỷ tỷ kia cũng là người trong Hoán Y cục à?”

Tiểu cung nhân thò đầu nhìn lại, gật đầu cười, “Vâng! Là Tiểu Thu Nhi tỷ tỷ!”

Tiểu Thu Nhi?

Tiểu Thu Nhi?

Là Tiểu Thu Nhi vì giặt nhăn một cái áo lót lụa mà bị phạt trượng đánh chết trong mộng đó sao?

Hàm Xuyến há miệng thở dốc.