Còn chưa chờ những người khác làm ra phản ứng, ánh mắt Dương Phỉ Lam oqe bên cạnh được cứu sáng lên, ánh mắt lấp lánh nhìn hắn hô:
- Tiêu Chiến, ngươi là Tiêu Chiến!
Mọi người chung quanh xôn xao:
- Cái gì! Là Tiêu Chiến, siêu cấp thiên tài kia, hắn về rồi!
- Hình như thật là Tiêu Chiến! Hắn quả nhiên về rồi!
Có người từng thấy Tiêu Chiến xác nhận.
- Nghe nói hắn đầu nhập vào Tần Vương điện hạ! Có trò hay để nhìn!
- Đúng vậy, đây chính là người của Tần Vương điện hạ!
Ngô Cử lúc đầu còn phách lối định nhãn xem xét, quả nhiên là Tiêu Chiến!
Nhớ tới Tiêu Chiến chính là người của Tần Vương Lý Chính, mà gần đây thanh danh Tần Vương đang truyền xa! Ngữ khí của hắn không còn phách lối!
- Ngươi chính là Tiêu Chiến, tốt!
- Xem ở trên mặt mũi Tần Vương, ta không so đo với ngươi! Chúng ta đi thôi!
Nói xong, Ngô Cử mang theo mấy chó săn bị thương xám xịt rời đi!
Mà mọi người chung quanh nhìn thấy như tình huống như thế, ào ào tán dương Tiêu Chiến!
Trên lầu hai tửu lâu bên cạnh, bọn người Lý Chính, Trần Cung Lữ Bố cười nhìn tình cảnh trên đường, tin rằng rất nhanh sau, Hoán Dương thành đều biết Tiêu Chiến đầu nhập vào Tần Vương trở lại Hoán Dương thành.
Lý Chính và Trần Cung liếc nhau:
- Bắt đầu đi!
…
Rất nhanh, một màn hôm nay phát sinh trên đường được La Võng thôi thúc, người toàn bộ Hoán Dương thành đều biết, Tiêu Chiến đầu phục Tần Vương trở về, mà lại vì bênh vực kẻ yếu như bình dân thiên tài thiếu nữ Dương Phỉ Lam, đánh con trai Ngô Cử của Ngô đô úy gần đây rất phong quang. Các bách tính chỉ nghị luận chú ý sau khi Tiêu Chiến đầu phục Tần Vương, như thế nào như thế nào phong quang trở về, ngay cả Ngô Cử đều sợ hãi. Mà trong mắt người của thế lực khác cùng người có ý nghĩ sâu xa suy đoán Tiêu Chiến trở về có phải đại biểu cho một loại tín hiệu nào đó của Tần Vương Lý Chính hay không!
Bên trong Ngô Phủ, Ngô Cử đứng trong nội đường gương mặt phẫn hận:
- Phụ thân, Tiêu Chiến kia quá phách lối, hắn không nhìn ta là ai, mà dù ta nói tên của ngài, hắn còn dám động thủ!
Ánh mắt Ngô Cử thỉnh thoảng nghiêng nhìn phụ thân của mình, chờ mong phụ thân báo thù cho mình! Hung hăng đi đánh mặt Tiêu Chiến, để hắn nhìn xem ai mới là người có quyền uy lớn nhất Hoán Dương thành!
Ngô đô úy ngồi ở chủ vị, đặt mông ngồi phía trên da hổ Tiên Thiên cảnh. Sắc mặt không có phách lối như lúc trước, mà đang vịn tay ngăn nâng trán một mặt trầm tư:
- Ngươi xác định Tiêu Chiến một người trở về, bên cạnh hắn còn có người nào! Ngươi một lần nữa cẩn thận kể lại một lần cho ta nghe!
Ngô Cử nhìn Ngô đô úy không có ý định báo thù cho mình, hơn nữa còn bảo kể lại chuyện mình bị sỉ nhục, nhất thời quát to:
- Phụ thân, không......
Nhưng khi Ngô Cử gặp cha mình nhìn mình lom lom, nhất thời đóng miệng. Thành thành thật thật một lần nữa tổ chức lời nói:
- Buổi trưa hôm nay ta mang mấy tên chó săn đi dạo Hoán Dương thành! Đi trước...
- Kể cho ta tình huống khi ngươi gặp phải Tiêu Chiến, không phải để ngươi nói từ đầu!
Ngô đô úy giận dữ hét, nhìn nhi tử ngu như heo, nếu không phải bởi vì nhi tử mình, đã sớm đánh tới một bàn tay!
- Vâng vâng!
Ngô Cử lúc đầu mang theo ngạo khí rụt rụt người, run rẩy nói:
- Lúc mới bắt đầu, ta đã bắt được Dương Phỉ Lam, nhưng Tiêu Chiến đột nhiên nhảy ra......
Ngô đô úy nghiêm túc nghe Ngô Cử kể chuyện, lưng tựa ở trên da hổ, trầm tư nói:
- Nói cách khác Tiêu Chiến không quen nhìn hành vi của ngươi, cho nên trực tiếp xuất thủ bênh vực kẻ yếu!
- Hắn lẻ loi một mình trở lại Hoán Dương thành!
Ngô Cử nhìn cha mình nói như thế nhất thời la lớn:
- Đúng vậy, phụ thân, hắn căn bản cũng không có để ngài vào mắt, đám đả thương ta!
- Im miệng! Ngươi phế vật này, Tiêu Chiến cũng là Tiên Thiên trung kỳ, ngươi cũng thế. Vậy mà còn không đánh lại hắn! Đồ ngu không có não!
Ngô đô úy nộ khí trùng thiên nhìn con của mình, bây giờ đến lúc nào rồi còn quan tâm chút tức giận ấy,
- Sáng mai ngươi đi tìm Tiêu Chiến nhận lỗi cho ta!
- A! Vì cái gì?! Phụ thân, hắn đánh ta, còn muốn ta nói xin lỗi!
Ngô Cử hô lớn.
Ba!
Ngô đô úy cầm lấy chén trà trong tay ném tới đầu Ngô Cử! Quát:
- Ta làm sao sinh nhi tử ngu xuẩn như ngươi! Ta hỏi ngươi người sau lưng Tiêu Chiến là ai!
Ngô Cử nhìn phụ thân nổi trận lôi đình, hé miệng nhỏ trả lời:
- Tần Vương!
- Ngươi đã biết phía sau hắn là Tần Vương, vậy ngươi biết Tiêu Chiến vì sao trở về Hoán Dương thành ở thời điểm này không? Là ai sai hắn về!
- Chẳng lẽ là Tần Vương gọi hắn trở về Hoán Dương thành?
Ngô Cử kịp phản ứng! Lập tức lại hỏi:
- Phụ thân, Tần Vương gọi hắn trở về làm gì?
- Ngu xuẩn! Toàn bộ Yến Dương phủ đều là đất phong của Tần Vương, ngươi nói hắn muốn làm gì?
- Ngài nói Tần Vương muốn chiếm lại Hoán Dương thành, cho nên phái Tiêu Chiến đến đây tìm hiểu tin tức!
Ngô Cử bừng tỉnh đại ngộ nói.
- Không sai!
Ngô đô úy liếc Ngô Cử một cái, coi như không có ngu quá mức!
- Bây giờ sợ Tần Vương tới không tốt, trong khoảng thời gian này ta vì thành lập được uy vọng, đã làm rất nhiều chuyện!
Ngô đô úy có chút phiền não nói.
Ngô Cử trực tiếp hỏi:
- Phụ thân, Tần Vương tới thì tới thôi, coi như hắn muốn chưởng khống Hoán Dương thành, không phải cũng muốn dựa vào ngài à! Bây giờ toàn bộ Hoán Dương thành thì ngươi mới lớn nhất!
- Hừ! Ngươi cho rằng đơn giản như vậy! Quên đám cỏ đầu tường kia ở Hoán Dương thành sao, nếu như Tần Vương muốn một lần nữa tìm một quận thủ Hoán Dương quận, như vậy chúng ta rất có thể sẽ trở lại lúc ban đầu, đến mức hiện tại những người đang dựa vào chúng ta, ngươi cho rằng sẽ trung tâm đối với chúng ta!
Ngô đô úy nói thẳng.