Thực lực mấy thống lĩnh này không mạnh, chỉ giói nịnh nọt, bằng không làm sao cũng không tới phiên bọn họ làm thống lĩnh!
Dạ Lăng Vân khinh thường nhìn bọn hắn lạnh lùng nói:
- Người yếu không có lựa chọn, chỉ có bị lựa chọn vận mệnh!
Dạ Lăng Vân giơ cao:
- Muốn chúa tể vận mệnh của mình, điều duy nhất có thể làm cho để cho mình càng trở nên mạnh hơn, mà ta vừa hay có phương pháp để cho các ngươi mạnh lên!
- Các ngươi có nguyện ý ta làm giáo úy của các ngươi hay không!
Lúc này các binh sĩ đâu còn có ai không nguyện ý!
Ào ào giơ lên binh khí trong tay hưng phấn hô lớn:
- Dạ giáo úy…
- Dạ giáo úy…
- Dạ giáo úy…
Dạ Lăng Vân nhìn binh lính phía dưới phản ứng, khóe miệng hơi nhếch lên!
Chỉ có mấy tên thống lĩnh đang quỳ trên mặt đất thất hồn lạc phách...
Mà thành chủ dù ba thành dù biết rõ Tần Vương Lý Chính đang đoạt binh quyền, nhưng bọn hắn căn bản không có biện pháp phản đối, chỉ có thể bị động tiếp nhận, nếu như nếu Dạ Lăng Vân, Vân Lâm, Trần Đình ba người phạm sai lầm, bọn họ tuyệt đối sẽ xuất thủ, đoạt lại binh quyền. Cũng tỷ như trước đó tiểu động tác của Đái thành chủ bị Dạ Lăng Vân trực tiếp tìm thấy thời cơ chém giết đại tướng tâm phúc của mình Hồ Sơn, cùng mấy tên thống lĩnh kia.
Mà hai vị thành chủ còn lại thông minh hơn một chút, chỉ bất quá động tác còn ẩn nấp, không có quá gấp gáp. Mà ở ba trong thành, có La Võng không ngừng thẩm thấu, theo song phương triển khai, cuộc sống ba thành lúc đầu bình tĩnh sau này trở nên rất phong phú...
Ngày thứ hai, bên trong Tần Vương phủ, Lý Chính ăn mặc chỉnh tề nhìn Trần Cung bên cạnh đã chuẩn bị xong nhẹ gật đầu, sau đó đi ra Tần Vương phủ, nhìn ở đến trước cửa Tần Vương phủ.
Lữ Bố bá khí cưỡi tuấn mã tay cầm Phương Thiên Họa Kích, mà bọn người Phương Lâm Tiêu Chiến ở sau, ở phía sau là Lang Kỵ nhân cường mã tráng, xếp hàng ngay ngắn nghiêm nghị. Khi Lữ Bố trông thấy Lý Chính cưỡi lên bảo mã, sau đó vung tay lên, ba ngàn Lang Kỵ đều nhịp đi ra bên ngoài Yến Dương thành, tiến về Hoán Dương quận!
Cửa thành lầu, Hoa Hùng người khoác chiến giáp một mặt nghiêm túc nhìn đám người Tần Vương điện hạ rời đi. Ở càng xa, một đoàn người cũng đang nhìn bọn người Tần Vương rời đi, các nàng chính là bọn người Tần Lâm Quân cùng Diệp Hân Ngữ. Sau khi Tần Lâm Quân nhìn thật sâu Lý Chính đi xa biến mất không thấy gì nữa, vung tay lên, đội ngũ phía sau cũng đi ra Yến Dương thành, mà phương hướng đi là Nam Dương quận!
Buổi tối, bầu trời đêm ngàn dặm không mây, trăng sáng chiếu rọi Hoán Dương thành, một bên trong một trang phủ tại Hoán Dương thành đang ca múa bình sinh, phi thường náo nhiệt!
Bên trong chính đường Ngô Phủ, hơn mười vũ nữ nhảy múa thoát y trong nội đường, tiểu án ở bên cạnh ngồi đầy người đang say sưa ngon lành nhìn. Ngô đô úy vẻ mặt tươi cười ngồi ở chủ vị, giơ chén rượu đắc ý nhìn mỗi quan viên, người các thế lực bên trong Hoán Dương thành đang ngồi a dua nịnh hót mình!
Ngô đô úy cho tới bây giờ cũng không có phong cảnh như thế, trước kia tên mập mạp chết bầm Chu Vô Thị còn tại thời vị, Ngô đô úy chỉ có thể cùng bọn hắn a dua xu nịnh Chu Vô Thị. Một là bởi vì Chu Vô Thị chính là quận thủ Hoán Dương quận. Hai là Chu Vô Thị chính là người của một trong Chu gia Yến Châu. Ngô đô úy không thể trêu vào, nhưng bây giờ đã tốt, đoạn thời gian trước Chu Vô Thị đi ám sát Tần Vương phi, mà còn bại lộ bị giết chết. Bây giờ mình chưởng quản năm mươi ngàn binh mã trở thành người có quyền thế nhất bên trong Hoán Dương thành!
Trong khoảng thời gian này Ngô đô úy trải qua được vô cùng suôn sẻ, trước đó cơ hồ rất khó thu được lễ vật phong phú, bây giờ cầm tới tay. Muốn làm chuyện gì đều vô cùng hài lòng, giống như buổi tối hôm nay mượn sinh nhật nhi tử hai mươi tuổi tổ chức yến hội, mỗi người có thân phận đều đến!
Chỉ thấy Ngô đô úy đứng dậy, giơ cao chén rượu nói với đám người:
- Chư vị, hôm nay chính là sinh nhật khuyển tử ta, đa tạ các vị đến cổ động, các vị đến Ngô Phủ như rồng đến nhà tôm!
Mọi người đứng dậy đáp lễ:
- Đâu có đâu có, hổ phụ hổ tử!
- Công tử thực sự là nhất biểu nhân tài!
- Không sai, hôm nay gặp Ngô công tử có thể nói đệ nhất thiên tài Yến Dương thành...
Mọi người ào ào a dua nịnh nọt.
Lúc này ở bên cạnh, bên trong một đám thiếu niên, một nam tử tuổi trẻ ở trung tâm như trăng sáng được sao vây quanh. Nam tử này là Ngô Cử, mặt mũi hắn tràn đầy ngạo khí nhìn đám người xung quanh, hắn hôm nay đã là Tiên Thiên trung kỳ, hiện tại phụ thân của hắn là người có quyền nhất Yến Dương thành. Nhìn lấy Lưu gia tiểu thư bình thường không lạnh không nhạt đối đãi mình bây giờ có chút nịnh nọt nhìn mình, nhất thời cảm thấy có chút tẻ nhạt vô vị! Còn có hảo hữu, người đại thế lực mình trước kia cần kết giao đều vây quanh ở bên cạnh mình.
Hắn hiện tại cảm thấy không có quá trọng yếu!
Hắn hiện tại kết giao bằng hữu không cần nhìn đối phương là ai...
Giữa trưa ngày thứ hai, bên trong Hoán Dương thành, Tần Vương Lý Chính cùng Lữ Bố, Trần Cung, Tiêu Chiến bốn người ở trong sương phòng tửu lâu nhấm nháp mỹ thực đặc sắc của Hoán Dương thành. Phương Lâm chỉ huy ba ngàn Lang Kỵ ẩn tàng ở ngoài thành!
Tiêu Chiến lúc đầu là người Hoán Dương thành, bây giờ Tiêu Chiến có chút hoài niệm nhìn người đến người đi đường đi dưới lầu ngoài cửa sổ.