Chương 77: Chỗ Tần Lâm Quân (1)

- Trần huynh, Trần huynh!

Lâm Ngọc Kiệt vỗ vỗ Trần Đình, nhìn Trần Đình không nhúc nhích, quả thật đã ngủ thiếp đi!

Sau đó hắn đi vào một phòng khác trong tửu lâu, trong đó có hai nữ tử, chỉ thấy một nữ tử dung nhan tuyệt thế tản ra khí tức anh tuấn uy vũ không thua nam tử, mà một cô gái khác cũng có dung nhan cực kì thanh tú, xứng với hai chữ giai nhân. Hai vị nữ tử này chính là Tần Lâm Quân cùng Diệp Hân Ngữ!

- Nguyên lai Lữ Bố bị Tần Vương thu phục như vậy!

Mi đầu Diệp Hân Ngữ hơi hơi buông ra.

Tần Lâm Quân tiếp tục nhìn Trần Đình uống say bên ngoài nói khẽ:

- Ngươi xác định hắn là thật uống say!

Lâm Ngọc Kiệt tự tin nói:

- Ta và Trần huynh làm bạn tốt nhiều năm, điểm ấy tự tin vẫn phải có!

- Ừm, vậy hồi phủ thôi!

Tần Lâm Quân cùng Diệp Hân Ngữ chậm rãi đi ra tửu lâu. Lâm Ngọc Kiệt nhìn Trần Đình uống say, phân phó tiểu nhị đưa Trần Đình về Tần Vương phủ, cũng rời đi!

Khi Lâm Ngọc Kiệt đi khỏi tửu lâu, đi xa xa. Tiểu nhị vừa muốn đỡ Trần Đình dậy thì thấy Trần Đình đột nhiên ngồi thẳng người, nhìn hắn khoát khoát tay. Tiểu nhị kém chút giật nảy mình, nhìn thấy vị khách quan ra hiệu cho mình, sau đó lui xuống!

Trần Đình tiếp tục uống mỹ tửu Lâm Ngọc Kiệt mang tới, không khỏi cười một tiếng,

- Lâm Ngọc Kiệt a! Lâm Ngọc Kiệt, không nghĩ tới!

- Ngươi là thiên chi kiêu tử đọc đủ thi thư, tài hoa bộc lộ cũng sẽ làm loại hoạt động này!

Còn tốt Trần Công Đài đại nhân sớm đã dặn dò ta!

Hắc hắc!

Đợi Trần Đình uống rượu xong, đi ra tửu lâu!

Thật lâu sau, căn phòng trước đó có hai nữ tử mở cửa, một người đi ra!

Chính là Tần Lâm Quân...

Ban đêm, ánh trăng chiếu vào bên trong Tần Vương phủ!

Lý Chính cùng bọn người Trần Cung Lữ Bố đang thương lượng kế hoạch tiếp theo!

- Điện hạ, bây giờ Hoán Dương quận không có quận thủ Chu Vô Thị trấn thủ, Hoán Dương quận loạn thành một bầy, đặc biệt là Ngô đô úy chưởng quản binh mã Hoán Dương quận!

- Sau khi Chu Vô Thị chết, nhanh chóng chiếm lấy quyền lợi trước đó của Chu Vô Thị, cấu kết với quan viên Hoán Dương thành, phàm là quan viên không theo hắn đều không phải bị giết cũng bị ép rời chức, bây giờ công vụ bên trong Hoán Dương thành loạn thành một bầy!

Trần Cung mặt không thay đổi báo cáo.

Tay Lý Chính trái tựa ở trên bàn, bình thản nói:

- Ba thành còn lại của Hoán Dương quận như thế nào?

- Ba thành còn lại không có biến hóa, bởi vì Ngô đô úy Hoán Dương thành còn không có thu phục thế lực Hoán Dương thành, tạm thời không có dư lực chiếm ba thành còn lại. Bất quá...

Trần Cung hứng thú nhìn mọi người tiếp tục nói:

- Thành chủ Dương thành trong ba thành còn lại và thành chủ Giang thành viết thư cho điện hạ, nhờ điện hạ vào Hoán Dương quận chủ trì đại cục! Mà thành chủ Lương thành lại không có truyền tin!

- Chậc chậc, xem ra có chút thành chủ cũng không tệ lắm!

Lý Chính mỉm cười nói;

- Xem ra lần này chúng ta bắt buộc phải chỉnh lý Hoán Dương quận!

Lập tức Lý Chính nghiêm mặt phân phó nói:

- Dạ Lăng Vân, Vân Lâm, Trần Đình các ngươi đi ba thành hành sự theo kế hoạch!

- Mộ Dung Liên Tuyết ngươi phụ trách sự vụ bên trong Tần Vương phủ, Vương Tùng ngươi phụ trách xử lý tại sự vụ bên trong Yến Dương thành!

- Hoa Hùng tiếp tục lưu thủ Yến Dương thành!

- Công Đài, Phụng Tiên, Tiêu Chiến, Phương Lâm cùng bản vương đi Hoán Dương quận!

- Vâng!

Mọi người ào ào trả lời.

Ngay khi Lý Chính ở bên trong Tần Vương phủ thương lượng chuyện với mọi người. Tần Lâm Quân triệu tập thủ hạ cũng đang thảo luận mưu đồ tiếp theo!

Diệp Hân Ngữ trực tiếp mở miệng nói:

- Vương phi, bây giờ Yến Dương thành đều đang đồn Tần Vương thực tình đối đãi vương phi như thế nào, Tần Vương hiền lành yêu dân vì vương phi mà giận dữ tiêu diệt Liêu gia ! Rất được lòng bách tính.

Diệp Hân Ngữ cẩn thận nhìn Tần Lâm Quân một chút.

Trong mắt Phương Tư Vũ lóe lên một tia cừu hận:

- Hừ, tốt cho một Tần Vương, chúng ta ở phía trước quyết đấu sinh tử, tổn thất nặng nề. Hắn ở phía sau xét nhà xét nhà, cầm quyền cầm quyền! Tài phú quyền lực đều cầm, còn để bách tính Yến Dương thành tôn kính kính yêu, thu mua tâm bách tính!

Lâm Ngọc Kiệt cười khổ nói:

- Bất kể như thế nào, bất kỳ mưu đồ gì của chúng ta bây giờ ở Yến Dương thành đều khó có thể áp dụng! Nếu không phải danh dự vương phi sẽ càng bị hao tổn! Không thể không nói người bên trong Tần Vương phủ mưu kế cao siêu! Để cho chúng ta trong Yến Dương thành nửa bước khó đi! Chỉ có thể từ bỏ Yến Dương thành!

Ánh mắt Tần Liệt sáng lên, kích động nói:

- Yến Dương thành đã không có có tác dụng gì với chúng ta, không bằng đi Hoán Dương quận, Chu Vô Thị chết! Bây giờ Hoán Dương quận không có quận thủ trấn thủ !

Nhưng Diệp Hân Ngữ Phương Tư Vũ Lâm Ngọc Kiệt ba người đều cùng nhau lắc đầu.

- Chúng ta có thể nghĩ đến, Tần Vương có thể không nghĩ đến sao!

Diệp Hân Ngữ bất đắc dĩ lên tiếng!

- Tần Vương không phải nói làm một tiêu dao vương gia à, hắn sao lại đi! Chẳng lẽ không sợ thế lực các hoàng tử khác biết hắn nắm giữ dã tâm sao!

Tần Liệt nhìn bọn hắn không hiểu hỏi.

- Làm một tiêu dao vương gia, nhưng không có nghĩa là một vương gia phế vật! Yến Dương phủ là đất phongcủa Tần Vương, bọn họ chỉ cảm thấy Tần Vương chưởng khống Yến Dương phủ mới là bình thường, nếu như có cơ hội chưởng khống một quận, Tần Vương không đi, kia chính là phế vật! Ném hết mặt hoàng thất!

Đó mới là có ý khác!

Phương Tư Vũ bình phục tâm tình dùng giọng nói bình tĩnh.

Lâm Ngọc Kiệt tiếp tục nói bổ sung:

- Huống chi Hoán Dương quận chính là do Chu Vô Thị chưởng khống, chúng ta giết Chu Vô Thị, bên trong Hoán Dương quận khẳng định có thế lực tử trung với Chu Vô Thị, bọn họ sẽ không tạo thành ảnh hưởng lớn đối với chúng ta sao, còn Chu gia kia nữa!