Bên trong Yến Dương thành, đường đi quen thuộc, khách sạn quen thuộc, trên lầu hai vẫn là hai người trẻ tuổi quen thuộc đang uống rượu. Chỉ thấy vị người trẻ tuổi gọi Lâm Ngọc Kiệt vẫn mặc quần áo màu xanh lam, mang theo ý cười nhìn người đến người đi trên đường cái phía dưới. Trần Đình bên cạnh nhìn lấy hảo hữu mình biểu lộ liền biết trong lòng hắn hiện tại vô cùng vui sướng!
- Thế nào, Ngọc Kiệt, là chuyện gì để ngươi hưng phấn như thế?
Lâm Ngọc Kiệt cầm chén rượu lên uống rượu một ngụm, sau đó cười nói:
- Thế nào, bây giờ tin tức Tần Vương phi chủ trì thiên tài giao lưu thi đấu đã bay đầy trời, ngươi không biết?
Trần Đình nhìn lấy Lâm Ngọc Kiệt một chút:
- Biết là biết, nhưng có quan hệ gì chúng ta đâu, không lẽ Lâm Ngọc Kiệt không màn thế sự của Yến Dương thành chúng ta cũng muốn tham gia loại biến cố này sao?
- Ta ngược lại cảm cảm thấy rất hứng thú với biến cố này!
- Há, làm sao, ngươi cũng dự định lên sân khấu cùng người khác giao chiến!
- Ngươi a ngươi!
Lâm Ngọc Kiệt trợn mắt nhìn Trần Đình,
- Không biết thiên tài giao lưu thi đấu có đấu văn cùng đấu võ hai loại hình thức sao!
- Ừ! Thì ra là thế, ta thấy ngươi không phải cảm thấy hứng thú đối với thiên tài giao lưu thi đấu, mà là cảm thấy hứng thú với chủ trì người, chẳng lẽ ngươi thật muốn đầu nhập vào Tần Vương phi!
Trần Đình nghiêm túc nhìn Lâm Ngọc Kiệt. Lâm Ngọc Kiệt quay đầu nhìn về phía nơi xa:
- Nhìn nhìn lại đi! Nếu như không có bất ngờ gì xảy ra, ta sẽ chọn Tần Vương phi!
- Bất quá Trần huynh, nếu như ta đầu nhập vào Tần Vương phi ngươi sẽ cùng theo sao?
Lâm Ngọc Kiệt quay đầu nhìn Trần Đình, ánh mắt tràn ngập hi vọng.
- Nếu như ngươi đầu nhập vào Tần Vương phi, vậy ta đầu nhập vào Tần Vương điện hạ không phải càng tốt sao, hai người đều vào Tần Vương phủ cống hiến năng lực.
Trần Đình cúi đầu trả lời, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Lâm Ngọc Kiệt cười một tiếng.
Trần Đình không hỏi Lâm Ngọc Kiệt vì cái gì lựa chọn đầu nhập vào Tần Vương phi, mà không phải đầu nhập vào Tần Vương. Tựa như Lâm Ngọc Kiệt cũng không có hỏi Trần Đình vậy.
Người có chí riêng, đều vì chủ mình. Lâm Ngọc Kiệt từng ở trong một thị trấn nhỏ chỉ huy tám trăm thành vệ chiến thắng bất ngờ, ngắn ngủi trong năm ngày diệt đi ba sơn trại hơn nghìn người gần đó mà danh tiếng vang xa! Chính là một thiếu niên trí giả!
Trần Đình ở Yến Dương phủ có danh xưng là thiếu niên thiên tài, bây giờ mới có hai mươi tuổi cũng đã là cao thủ Tiên Thiên hậu kỳ, từng đi theo Lâm Ngọc Kiệt phá sơn trại. Hắn và Lâm Ngọc Kiệt là hảo hữu nhiều năm, bây giờ hai người cùng đi đến Yến Dương thành, có thể nói hai vị này ở Yến Dương phủ là thiên tài tuấn kiệt phi thường nổi danh, không ít đại thế lực cùng quận thủ đều muốn chiêu mộ bọn họ, nhưng bọn hắn đều uyển chuyển cự tuyệt.
Lúc này, bên trong quận phủ Yến Dương thành, Tào quận thủ cùng thủ hạ đang thương lượng biến cố này. Một người trong đó cung kính nói:
- Đại nhân, thiên tài giao lưu thi đấu là Tần Vương phủ tổ chức, làm sao để Vương phi chủ trì?
- Nghe nói Tần Vương lúc đầu để đại nhân chúng ta chủ trì, nhưng bị Tần Vương phi đoạt đi!
Một vị khác híp mắt nói.
- Hừ! Tần Lâm Quân quả thực lòng lang dạ thú! Điện hạ chúng ta dễ dàng tin tưởng Tần Vương phi như vậy sao!
Một người khác thận trọng nhìn Tào quận thủ một chút. Tào quận thủ ngồi ngay ngắn trên cao vị, khuôn mặt bình tĩnh, ánh mắt híp lại.
- Được rồi, điện hạ đã cho phép, vậy chúng ta để người phía dưới toàn lực phối hợp, thời khắc nhìn chằm chằm hội giao lưu này. Đừng để một số người nào đó làm một số chuyện không nên làm!
- Vâng!
- Bất quá điện hạ rất coi trọng đại nhân! Không phải vậy thì sao lại nhấc chính danh đại nhân làm người chủ trì chứ! Dù sao cái hội giao lưu này đã làm cho thiên tài tuấn kiệt cả Yến Dương phủ nghe tin mà hành động!
- Đúng vậy, nếu như đại nhân chủ trì, vậy uy vọng của đại nhân có thể nói vượt quả cả năm quận quận thủ, quả thực rất tiện lợi cho việc chúng ta chiêu mộ thiên tài tuấn kiệt!
- Hừ, bằng không thì sao lại nói Tần Lâm Quân lòng lang dạ thú!
- Tốt, lần này cử hành bên trong Yến Dương thành chúng ta, là có tiện lợi rất lớn, đến lúc đó nhìn xem có thể chiêu mộ người nào mới vào Yến Dương quận!
- Vâng...
Tin tức, thiên tài giao lưu thi đấu ban đầu vốn để Tào quận thủ chủ trì, về sau bị Tần Vương phi đoạt ngầm truyền khắp các quận, đặc biệt là vào trong tai một số đại thế lực.
- Bây giờ nhìn ra được, Tần Vương không đáng để lo, người cần phải đề phòng là Tần Vương phi!
Quận thủ Nam Dương quận Hoàng Giai lộ ra hung quang, nói với mấy người phía dưới.
- Hừ! Tần Lâm Quân quả nhiên lòng lang dạ thú, ngươi đắc ý không được bao lâu!
Bên trong thành phủ Hoán Dương thành, mặt mũi Chu Vô Thị tràn đầy hung ác, bên cạnh có người cao thủ. Bên trong có một người lộ ra một tia khí tức, lại là Tông Sư đỉnh phong. Trong mắt bọn họ cũng lộ ra một tia hận ý!
- Tần Vương phi có thể lưng tựa trấn quốc phủ, mà bây giờ là tu vi Tông Sư, nếu như có thể, đi theo nàng cũng không tệ!
Người một số thế lực âm thầm suy nghĩ.
Bình Dương thành, trong lương đình ở ngoại ô, mấy người trẻ tuổi bộ dáng văn nhân đang tụ tập. Bọn họ cũng đang thảo luận thiên tài giao lưu thi đấu!
Trong đó có một vị mặc bạch y, ánh mắt lộ ra một tia nhớ lại:
- Nghe nói Lâm Ngọc Kiệt cũng đang ở trong Yến Dương thành, không biết hắn có thể tham gia thiên tài giao lưu thi đấu hay không?
- Há, Vương huynh, xem ra ngươi cũng chuẩn bị đi tham gia rồi...!
Một văn nhân cười nâng chén với bạch y văn nhân.