Phúc lão nghe thấy lời Tần Lâm Quân nói, không khỏi giật giật khóe miệng, nhưng nhìn lấy Lý Chính cùng Trần Cung hai người, cảm thấy hôm nay hai người không giống nhau lắm thì lại an tĩnh lại. Ngược lại là Hoa Hùng tức giận nhìn bọn hắn chằm chằm.
- Vương phi ngươi muốn chủ trì, bất quá...
Lý Chính còn chưa nói xong, Trần Cung nói tiếp:
- Có điều, Tần Vương phủ hiện tại không có thiên tài địa bảo gì có thể lấy ra khen thưởng những thiên tài tuấn kiệt kia, có khả năng tổ chức không được.
- Cái này không có vấn đề, ta ở chỗ này còn mang bảo vật có thể khen thưởng. Cứ giao cho ta, ta có thể giải quyết!
Khuôn mặt Tần Lâm Quân trắng noãn như ngọc kiên định nói.
- Tốt, đã như vậy liền phiền phức vương phi.
Tần Vương Lý Chính giống thở dài một hơi.
- Đã như vậy, chúng ta xin được cáo lui trước, lập tức làm tốt công việc tổ chức thiên tài giao lưu thi đấu.
Tần Lâm Quân đứng dậy nói.
- Tốt, vậy các ngươi đi làm việc trước đi...
Đợi bọn người Tần Lâm Quân biến mất trong ánh mắt. Phúc lão vừa định muốn mở miệng, chỉ thấy Lý Chính nhẹ nhàng hướng hắn khoát khoát tay, cùng Trần Cung liếc nhau, hai người lộ ra thần bí mỉm cười!
- Hắc hắc!
Hoa Hùng cũng lộ ra nụ cười hàm hậu. Tuy không biết chủ công và mấy người cười vì cái gì, nhưng cười theo chủ công chuẩn không sai!
Đợi sau khi một đoàn người Tần Lâm Quân trở lại đại viện phía tây Tần Vương phủ, Phương Tư Vũ khinh thường mở miệng nói:
- Trần Cung kia giống như chả có gì đặc biệt!
- Bất quá Hoa Hùng kia? Từ đâu tới?
Tần Liệt nghi vấn hỏi.
- Há, ngươi nhìn ra Hoa Hùng là ai!
Phương Tư Vũ hỏi ngược lại.
- Tướng quân! Một mãnh tướng thân kinh bách chiến! Tuy nhiên vị Trần Cung kia không cẩn thận kêu đi ra, không sai!
Tần Liệt kiên định nói.
- Xem ra Tần Vương điện hạ chúng ta cũng không tầm thường.
Diệp Hân Ngữ điểm ngón trỏ lên gương mặt tú khí.
- Không cần phải để ý đến hắn như thế nào! Trước dựa theo kế hoạch thực hành, còn Hoa Hùng thì về sau tìm thời gian dò xét thăm dò!
Tần Lâm Quân bá khí nói.
- Trong khoảng thời gian này, nhìn xem thiên tài tuấn kiệt nào có thể làm việc cho ta. Đặc biệt chú ý thế lực sau lưng một số thiên tài, lần này để cho Tần Lâm Quân ta lần đầu tiên chiêu cáo Yến Dương phủ!
- Ta muốn bắt đầu!
- Vâng!
Mọi người ào ào trả lời.
Tần Lâm Quân tuy bá khí nói nhưng trong lòng lại đề cao một cảnh giác với Tần Vương Lý Chính! Một mưu sĩ Trần Cung, một tướng quân Hoa Hùng! Không biết ngươi đến cùng còn có ẩn tàng thủ đoạn hay không, xem ra tất cả mọi người xem nhẹ ngươi. Bất quá chắc hẳn ngươi cũng nhìn ra hàm nghĩa hội giao lưu thiên tài lần này, vì cái gì sẽ còn nhường cho ta! Còn có La Võng gần đây quật khởi đến cùng là thế lực nào?
Hoặc nói là của Tần Vương Lý Chính ngươi!
Khuôn mặt tuyệt mỹ anh tuấn uy vũ của Tần Lâm Quân nhẹ nhàng nhăn nhăn lông mày.
Buổi tối, Dạ Lăng Vân thống lĩnh huấn luyện hết hộ vệ đội Tần Vương phủ. Cùng Vân Lâm đi tới trước mặt Tần Vương Lý Chính, khi bọn hắn trông thấy cự hán Hoa Hùng đằng sau Lý Chính, ánh mắt ngưng tụ! Đặc biệt là Dạ Lăng Vân cảm thụ Hoa Hùng còn mang theo khí tức mãnh tướng cực kỳ nồng đậm!
Chỉ thấy Hoa Hùng nhìn bọn hắn nhếch miệng cười một tiếng. Tần Vương Lý Chính vỗ vỗ bả vai hai vị,
- Đến dây, hôm nay vị này cũng đến xin vào dựa vào bản vương, hắn tên là Hoa Hùng! Một nhân tài hiếm có! Hiện tại tạm thời làm hộ vệ của bản vương.
Vân Lâm nhìn Hoa Hùng nhẹ gật đầu, chào hỏi.
Mà Dạ Lăng Vân ôm quyền với Lý Chính, sau đó nói với Hoa Hùng:
- Chúng ta đánh một trận như thế nào!
Ánh mắt Hoa Hùng sáng lên, hai người lập tức nhìn Lý Chính, chờ Lý Chính lên tiếng.
- Tốt, vậy nhìn xem hai vị ái tướng tỷ thí.
Lý Chính cũng hứng thú nhìn hai người, Dạ Lăng Vân một đoạn thời gian trước nhận được Địa cấp công pháp tu luyện đã đột phá đến Tiên Thiên đỉnh phong, mà Hoa Hùng cũng là Tiên Thiên đỉnh phong, vừa hay có thể nhìn xem thực lực hai cá nhân như thế nào, có thể nhìn xem nhị lưu nhân kiệt so với nhất lưu nhân kiệt bản thổ như thế nào!
Rất nhanh, bọn họ đi tới sân luyện võ, mà xung quanh cũng có rất nhiều hộ vệ trong phủ Tần Vương, bọn họ vừa mới nghe được tin tức lập tức đi theo đến sân luyện võ quan sát. Vân Lâm ở bên cạnh Lý Chính, Phúc lão cùng Trần Cung cũng hứng thú. Còn chưa bắt đầu, hộ vệ xung quanh cùng người phía dưới đã nghị luận ầm ỉ:
- Dạ thống lĩnh đang tỷ thí cùng ai! Nhìn vị cự hán kia thật mạnh mẽ!
- Ngươi không biết sao, vị mãnh hán kia gọi Hoa Hùng, hôm nay vừa mới đầu nhập vào điện hạ. Là cao thủ Tiên Thiên đỉnh phong!
- Oa, đây không phải là…. Nhìn xem, Dạ thống lĩnh cũng là cao thủ Tiên Thiên đỉnh phong!
- Hư!... Đừng nói nữa, hai người sắp bắt đầu.
Trong sân luyện võ rộng lớn, hai người đã chuẩn bị hoàn tất. Chỉ thấy Dạ Lăng Vân bên trái tay cầm trường thương, khuôn mặt lãnh tuấn ngưng luyện khí thế, mắt sáng như đuốc. Hoa Hùng bên phải thì ánh mắt sáng ngời, tay cầm phác đao hứng thú nhìn Dạ Lăng Vân. Thoáng chốc, ánh mắt Dạ Lăng Vân khẽ động, dùng Thuấn Bộ phóng tới Hoa Hùng, hàn quang lóe lên, mũi thương tựa như tia chớp đâm về phần cổ Hoa Hùng. Khi mũi thương cách Hoa Hùng còn có nửa bước, trong chớp mắt, Hoa Hùng quét ngang phác đao!
Keng!
Dạ Lăng Vân đâm vào mặt phía trên phác đao, lập tức vẩy một cái, trở tay cầm thương đâm về bụng Hoa Hùng!