Chương 17: Chương 17

“Thưa ngài” Nghe giọng ông quản gia, Marcus cau mày ngước mắt lên. Anh đã làm việc suốt hai giờ để sửa chữa danh sách những lời đề nghị sẽ được đệ trình trước Nghị viện vào cuối năm bởi một hội đồng anh đồng ý góp sức. Nếu những kiến nghị này được chấp thuận, thì nó sẽ mang lại những cải thiện lớn cho nhà ở, đường sá, và đất đai khô hạn ở Luân Đôn và những vùng phụ cận.

“Sao vậy, Salter” anh cộc cằn nói, không hài lòng vì bị quấy rầy. Tuy nhiên, ông quản gia già nua của gia đình biết rằng không nên phiền nhiễu anh lúc làm việc trừ khi có chuyện thật sự quan trọng.

“Là…một tình huống, thưa ngài, và tôi cảm thấy ngài nên được biết”

“Tình huống gì vậy?”

“Liên quan đến một vị khách của chúng ta, thưa ngài”

“Hả?” hỏi ngay, cảm thấy bực mình vì vẻ rụt rè của lão quản gia. “Ai vậy? Và anh ta đang làm gì?”

“Tôi e rằng người đang được nói đến ở đây là ‘cô ta’, thưa ngài. Một người hầu vừa thông báo cho tôi rằng anh ta thấy cô Bowman trong phòng sách, và cô ấy…không được khỏe lắm”

Marcus đứng bật dậy. “Cô Bowman nào?”

“Tôi không rõ, thưa ngài”

“Ý ông nói ‘không khỏe lắm’ là sao? Có ai ở cùng cô ấy không?”

“Tôi không nghĩ vậy, thưa ngài”

“Cô ấy có bị thương không? Cô ấy bệnh à?”

Salter gửi cho chủ nhân của mình cái nhìn phiền hà dè dặt. “Cũng không, thưa ngài. Chỉ là…không khỏe lắm”

Quyết định không phí thêm thời gian cho mấy câu hỏi chẳng đi đến đâu, Marcus chửi thề rồi rời khỏi phòng, sải những bước dài đến phòng sách và mấp mé ngưỡng cửa của chạy rầm rầm. Chuyện quái gì có thể xảy ra cho Lillian và em cô ấy? Anh băn khoăn cực độ.

Trong lúc anh vội vã chạy qua những dãy hành lang, những luồng suy nghĩ không phù hợp cứ ồ ạt xuất hiện trong đầu anh. Làm thế nào ngôi nhà có vẻ sâu hoắm này một khi nó vắng khách, với hàng dặm sàn nhà và những căn phòng luôn tấp nập khách khứa. Một ngôi nhà vĩ đại, cổ kính mang vẻ xa cách của một khách sạn. Ngôi nhà giống nơi này cần tiếng hò hét vui sướng của trẻ con vang vọng khắp các hành lang, và đồ chơi bộn bề trên sàn nhà phòng khách, và tiếng vĩ cầm cót két phát ra từ phòng nhạc. Đánh dấu trên tường, và giờ uống trà với bánh mứt dinh dính, và vòng đồ chơi lăn tròn trên hàng hiên sau nhà.

Cho đến tận lúc này Marcus chưa bao giờ cân nhắc đến ý tưởng kết hôn nào khác ngoại trừ trách nhiệm duy trì dòng họ Marsden. Nhưng gần đây tương lai của anh có vẻ sẽ rất khác lúc trước. Có thể nó sẽ là một khởi đầu mới – một cơ hội tạo dựng một gia đình anh chưa từng dám mơ tưởng sẽ có. Không phải với bất kì người phụ nữ nào anh đã gặp, nhìn thấy hoặc nghe nói…ngoại trừ người hoàn toàn đối lập mẫu người anh nên muốn. Anh bắt đầu không quan tâm đến chúng nữa.

Nắm tay anh ghìm chặt, và nhịp chân của anh nhanh hơn. Đường đến phòng sách dường như xa tít tắp. Trước khi anh bước qua ngưỡng cửa, tim anh đập thình thịch trong lồng ngực…một nhịp điệu không có gì liên quan đến gắng sức quá mức mà hoàn toàn là kinh hoàng. Những gì anh thấy buộc anh đứng chết lặng giữa căn phòng rộng lớn.

Lillian đứng trước một chồng sách, và một chồng khác đang nằm xung quanh cô. Cô kéo những cuốn hiếm có ra khỏi kệ hết cuốn này tới cuốn khác, cau mày kiểm tra mỗi cuốn và vô tâm ném nó ra sau lưng. Cô tỏ ra lừ đừ một cách kì quặc, như thể cô đang di chuyển dưới nước. Và tóc cô tuột khỏi kẹp. Cô không có vẻ bệnh, thật đấy. Mà cô trông có vẻ…

Nhận ra sự hiện diện của anh, Lillian liếc ra sau vai với nụ cười méo xẹo. “Ồ, ngài đó hả” cô nói, giọng cô líu nhíu. Rồi cô quay lại với mấy kệ sách“Tôi không tìm được gì cả. Tất cả sách ở đây đều quá nhảm nhí…”

Nhăn mặt lo lắng, Marcus tiến lại gần trong khi cô tiếp tục huyên thuyên và sắp xếp những cuốn sách “Không phải cái này…cái này cũng không…ôi không, không, không, cái này thậm chí không viết bằng tiếng Anh…”

Cơn kinh hoàng của Marcus nhanh chóng chuyển thành cơn thịnh nộ, và thay thế bằng cảm giác tức cười một cách chóng vánh. Chết tiệt. Nếu anh cần thêm một bằng chứng nào để cho thấy Lillian Bowman là người vô cùng không thích hợp cho anh thì chính là lần này. Người vợ của dòng họ Marsden không bao giờ lén lút uống rượu trong phòng sách như cô, và mẹ anh sẽ phiên dịch thành “một thứ tầm thường đội lốt”. Nhìn chằm chằm đôi mắt nâu thẫm và khuôn mặt đỏ lựng của cô, Marcus sửa lại cụm từ kia. Lillian không đội lốt. Cô là cô gái láu lỉnh, làm người khác choáng váng, cáu bẳn, mất cân bằng, té lộn cổ, say xỉn bét nhè.

Thêm nhiều cuốn sách bị ném tung lên trời, một trong số chúng suýt va trúng tai anh.

“Có lẽ tôi giúp được” Marcus hòa nhã đề nghị, và đứng bên cạnh cô “Nếu cô nói cho tôi biết cô đang tìm cuốn nào”

“Một cuốn nào đó lãng mạn. Có kết thúc hạnh phúc. Chúng luôn có kết thúc hạnh phúc phải không?”

Marcus đưa tay vén tóc cô, ngón tay anh lướt dọc theo những sợi tơ sa-tanh sáng ngời. Anh chưa từng nghĩ bản thân như một người thích đụng chạm người khác, nhưng anh không thể không chạm vào cô mỗi khi họ ở gần. Cảm giác sung sướng bắt nguồn từ sự tiếp xúc giản đơn nhất với cô làm dây thần kinh anh bừng cháy. “Không phải luôn luôn” anh trả lời.

Lillian cười khùng khục “Ngài đúng là người Anh nhỉ. Làm thế nào tất cả các anh yêu việc chịu đựng với những cái …” cô ngó chừng cuốn sách trong tay, phân tâm vì dòng chữ mạ vàng trên bìa. “…môi dưới…cứng nhắc đó hả ” cô lơ đãng kết thúc

“Chúng tôi không thích chịu đựng”

“Có, các người có. Ít nhất là các ngài luôn tìm cách né tránh tận hưởng một điều gì đó”

Lúc này Marcus đã dần quen với cảm giác trộn lẫn giữa ham muốn và vui thích cô luôn khuấy động nơi anh. “Giữ những vui thích một cách riêng tư không có gì là sai quấy hết”

Buông rơi cuốn sách đang cầm trong tay, Lillian quay lại đối mặt với anh. Bước di chuyển đột ngột tự làm cô lảo đảo, và khi cô đu đưa ra sau kệ sách anh liền giữ cô thăng bằng với hai tay trên eo cô. Đôi mắt xếch của cô sáng ngời như những viên kim cương trên nền nhung nâu. “Chẳng mắc mớ gì đến riêng tư cả” cô nói “Sự thật là ngài không muốn được hạnh phúc, bởi vì – ” cô hơi nấc cụt “Bởi vì nó sẽ làm xói mòn lòng tự tôn của ngài. Westcliff đáng thương” cô nhìn anh đầy cảm thông.

Vào lúc đó, bảo vệ lòng tự tôn là điều cuối cùng còn tồn tại trong tâm trí Marcus. Anh dọn khung kệ sách qua một bên, ôm cô vào lòng. Khi anh chộp lấy làn hơi thở của cô, anh lắc đầu và thì thầm “Cô bé…cô đã uống cái gì vậy?”

“Ồ…” cô cúi nhanh xuống dưới cánh tay anh và nghiêng đầu về phía tủ kính cách đó vài feet “Tôi sẽ cho ngài biết…thứ tuyệt diệu, tuyệt diệu…này” Cô tự hào lôi một chai brandy uống gần hết từ rìa tủ kính và cầm lấy cổ chai. “Nhìn xem người ta làm cái gì này…một quả lê, ngay bên trong! Khéo léo không?” Dí chai rượu sát vào mặt, cô nheo mắt nhìn trái cây bị giam cầm “Lúc đầu không ngon. Nhưng một lúc sau thì đỡ hơn. Tôi cho rằng nó là một” – thêm một tiếng nấc “hương vị tích lũy dần dần”

“Hình như cô đã thành công trong việc tích lũy nó rồi đó” Marcus nhận xét

“Ngài sẽ không nói với ai chứ?”

“Không đâu” anh trang nghiêm hứa “Nhưng tôi sợ rằng sớm muộn gì họ cũng biết. Trừ khi chúng ta giã rượu cô hai hoặc ba giờ kế tiếp trước khi mọi người quay về. Lillian, thiên thần của tôi…cô uống bao nhiêu rồi?”

Đưa anh cái chai, cô dùng ngón tay ước lượng khoảng 1/3 tính từ đáy. “Lúc tôi thấy nó thì cao cỡ chừng này. Tôi nghĩ vậy. Hay là cỡ như vầy” cô nhăn mặt buồn bã “Giờ chỉ còn trái lê” cô lắc lư cái chai, làm phình quả lê mềm nhũn nằm dưới đáy “Tôi muốn ăn nó” cô thông báo.

“Không ăn được đâu. Nó ở trong đó để tăng hương vị – Lillian, đưa cái chai chết dẫm đó cho tôi”

“Tôi sẽ ăn nó” Lillian lớ ngớ vùng thoát khỏi anh vừa lắc chai điên cuồng “Nếu tôi có thể lấy nó ra…”

“Cô không thể làm được. Không thể”

“Không thể?” cô chế giễu, lảo đảo trước mặt anh “Ngài có những người hầu có thể moi óc khỏi đầu bê, nhưng không thể lấy một trái lê bé xíu khỏi một cái chai hay sao? Tôi không tin đâu. Kêu ai đó tới đây – huýt gió một cái thôi, và - ồ, tôi quên mất. Ngài không thể huýt gió” Cô tập trung nhìn anh, mắt cô nheo lại khi cô nhìn miệng anh “Đó là điều ngu xuẩn nhất mà tôi từng nghe. Ai cũng huýt gió được cả. Tôi sẽ dạy cho ngài. Ngay bây giờ. Thu môi ngài lại. Như thế này. Đưa ra…thấy chưa?”

Marcus đỡ cô khi cô đứng không vững. Nhìn xuống cặp môi chúm chím đáng yêu của cô, một cảm giác ấm áp xâm chiếm trái tim anh, căng tràn qua những rào cản trong quá khứ. Lạy Chúa, anh mệt mỏi vì mải đấu tranh với khao khát anh dành cho cô. Chiến đấu với một điều gì đó choáng ngợp đã làm anh kiệt sức. Tựa như lúc ta cố gắng nín thở.

Lillian nhìn anh tha thiết, tỏ vẻ không hiểu bởi sự từ chối chiếu lệ của anh. “Không, không, không phải vậy. Thế này mới đúng” Chai rượu rơi xuống thảm. Cô đưa tay lên miệng anh và dùng ngón tay nắn môi anh. “Thả lỏng lưỡi ngài trên viền răng và…chỉ là vấn đề của lưỡi thôi, thật đấy. Nếu ngài sử dụng lưỡi lẹ làng thì sẽ rất, rất tốt” – cô tạm thời bị cắt ngang vì anh đã bao phủ miệng cô bằng một cái hôn ngắn, thèm khát – “người húyt gió. Thưa ngài, tôi không thể nói khi ngài – ” Anh khít miệng anh lên miệng cô lần nữa, ngấu nghiến vị brandy ngọt lịm của cô.

Cô yếu ớt dựa vào anh, ngón tay cô luồn trong tóc anh, trong khi hơi thở của cô phì phò bên má anh nhanh và nhẹ. Một làn sóng bức bách đầy cảm xúc cuộn tròn xuyên qua anh khi nụ hôn sâu hơn thành sự thúc ép mạnh mẽ. Kí ức về buổi gặp gỡ trong khu vườn bí ẩn đã ám ảnh anh nhiều ngày qua…làn da mềm mại của cô bên dưới bàn tay anh. Anh muốn cảm nhận cô bao phủ xung quanh anh, tay cô bấu vào lưng anh, đầu gối cô ôm ghì quanh thắt lưng anh…bộ phận ẩm ướt trơn mượt của cô khi anh di chuyển bên trong cô.

Giật đầu ra sau, Lillian nhìn anh với cặp mắt lạ lùng, môi cô sưng tấy và đỏ mọng. Tay cô đưa lên tóc anh, ngón tay cô vươn đến góc cạnh trên xương gò má, những cú khảy khe khẽ mát lạnh trên làn da nóng hừng hực. Anh cúi đầu, hít hà quai hàm vào lòng bàn tay trắng nhợt của cô. “Lillian” anh thì thầm “Tôi đã cố tránh xa em. Nhưng tôi không thể tiếp tục làm thế. Trong hai tuần vừa qua đã hàng ngàn lần tôi ngăn mình đến với em. Bất kể tôi tự bảo mình hàng ngàn lần rằng em không thích hợp…” Anh ngưng lại khi cô đột ngột quằn quại, cong vẹo và nghển cổ để ngoái đầu xuống sàn nhà. “Bất kể tôi có – Lillian, em có nghe tôi nói gì không? Em đang tìm cái quái gì vậy?”

“Trái lê của tôi. Tôi đánh rơi nó, và – ê, nó kìa” Cô lách người khỏi anh và quỵ hai bàn tay và đầu gối, lôm côm bò dưới một cái ghế. Lượm chai brandy, cô ngồi trên sàn và đặt cái chai trên đùi.

“Lillian, quên trái lê khốn kiếp ấy đi”

“Làm sao mà nó vào trong ấy được, ngài có biết không?” Cô thọc ngón tay kiểm tra cổ chai “Tôi không biết làm cách nào một thứ to như thế lại lọt vừa cái lỗ bé xíu này”

Marcus nhắm mắt trước làn sóng đam mê trầm trọng, và giọng anh giòn giã “Người ta…người ta treo nó trên cây. Nụ hoa lớn lên…bên trong…” Anh hé mắt và ép chúng nhắm lại lần nữa khi anh nhìn thấy tay cô thọc sâu vào trong chai. “Lớn lên…” anh ráng tiếp tục “cho đến khi trái chín”

Lillian tỏ vẻ ấn tượng trước thông tin vừa được cung cấp “Người ta làm thế hả? Khéo quá, khéo quá…một trái lê bên trong nhỏ…ôi không”

“Sao vậy?” Hàm răng Marcus nghiến chặt.

“Ngón tay tôi bị mắc kẹt rồi”

Hai mắt Marcus mở ra ngay lập tức. Anh điếng người nhìn xuống thì thấy Lillian loay hoay với ngón tay bị kẹt.

“Tôi không rút ra được” cô nói

“Chỉ cần kéo mạnh ra”

“Đau quá. Đau quá”

“Kéo mạnh hơn nữa đi”

“Không được. Nó kẹt thiệt rồi. Tôi cần một cái gì đó làm nó tuột ra. Ngài có ít dầu nhờn nào ở gần đây không?”

“Không”

“Không có chút nào à?”

“Có lẽ tin này sẽ làm em bất ngờ, nhưng chúng tôi chưa bao giờ cần dầu nhờn trong phòng sách cho đến lúc này”

Lillian cau mày nhìn anh “Trước khi ngài bắt đầu chỉ trích, Wes’cliff (xỉn nên phát âm sai đấy ạ, không phải mình type sai đâu), tôi muốn nói rõ là tôi không phải người đầu tiên kẹt ngón tay trong một cái chai. Việc này xảy đến với tất cả mọi người”

“Vậy sao? Chắc em đang muốn ám chỉ người Mĩ phải không. Vì tôi chưa thấy người Anh với cái chai treo tòn ten trên ngón tay cả. Ngay cả một người láu cá cũng không”

“Tôi không láu cá, tôi chỉ - ngài đi đâu thế?”

“Ngồi yên đi” Marcus lẩm bẩm, và sải bước khỏi phòng. Ngay khi anh đi ra hành lang, một người hầu đến gần anh với một cái túi đầy giẻ rách và đồ dự trữ sạch. Cô hầu tóc đen sững sờ khi cô ta nhìn thấy bá tước, bị hăm dọa bởi gương mặt nhăn nhúm của anh. Anh cố gắng nhớ tên cô ta “Meggie” anh cộc cằn “Phải Meggie không?”

“Vâng thưa ngài” cô ngoan ngoãn nói, và nhìn xuống.

“Cô có xà phòng hay dầu bóng trong cái túi đó không?”

“Có, thưa ngài” cô bối rối đáp “Quản gia bảo tôi đánh bóng những chiếc ghế trong phòng bi da – ”

“Nó được làm từ thứ gì?” anh cắt lời, tự hỏi không biết nó có chứa một thành phần gây dị ứng nào không. Trước vẻ hoang mang lồ lộ của cô gái, anh chỉ rõ “Dầu bóng đó, Meggie”

Hai mắt cô gái trợn ngược vì sự quan tâm lạ đời của ông chủ đối với những đồ vật tầm thường. “Sáp ong,” cô lưỡng lự “Và nước chanh, một hay vài giọt dầu”

“Hết chưa?”

“Vâng, thưa ngài”

“Tốt” anh gật đầu cụt lủn “Đưa nó cho tôi”

Cô hầu tò mò thọc tay vào xô rồi lôi ra một hũ sáp tự chế màu vàng nhạt, và trao nó cho anh “Thưa ngài, nếu ngài muốn tôi đánh bóng món đồ nào đó – ”

“Vậy là được rồi, Meggie. Cảm ơn cô”

Cô khẽ nhún gối cáo lui, trước khi bỏ đi cô ta nhìn anh như người mất trí.

Quay lại phòng sách, Marcus nhìn thấy Lillian nằm xấp trên sàn lót thảm. Ý nghĩ đầu tiên đến với anh là cô đã mất ý thức, nhưng khi anh đến gần thì anh mới biết cô đang cầm một thanh gỗ hình trụ dài, và nhìn nó từ khúc đuôi. “Tôi tìm ra rồi” cô hò reo thắng lợi “Kính vạn hoa. Nó r-rất thú vị. Nhưng không như tôi mong đợi”

Anh im lặng bước tới, giật dụng cụ ra khỏi tay cô, và xoay đầu còn lại cho cô nhìn vào.

Lillian nói ngay thở hổn hển trong sự kinh ngạc “Ôi, đáng yêu quá…nó hoạt động ra sao?”

“Mặt sau được lắp vừa với những tấm kính bạc sắp xếp một cách hợp lý, và rồi…” anh lạc giọng khi cô quay chiếc kính về phía anh.

“Thưa ngài” cô phát âm bằng một sự quan tâm sâu sắc, quan sát anh qua thanh gỗ hình trụ “Ngài có ba…trăm…con mắt” cô rã rời với một tràng cười khúc khích làm cô run lên đến nỗi đánh rơi kính vạn hoa.

Ngồi thụp xuống bên cạnh cô, Marcus nói ngắn gọn “Đưa tay cho tôi. Không, không phải tay này. Cái tay cầm chai rượu kìa”

Cô vẫn nằm xấp khi Marcus bôi một cục dầu bóng trên đoạn ngón tay còn ló ra của cô. Anh chà xát lớp dầu vào chỗ phân cách giữa cổ chai và da cô. Hơi nóng từ lòng bàn tay anh, sáp có hương chanh, và Lillian hít thở khoan khoái “Ồ, tôi thích mùi đó”

“Em rút tay ra được chưa?”

“Chưa được”

Nắm tay cô, anh tiếp tục bôi dầu nhờn lên những ngón tay và cổ chai. Lillian thả lỏng người, tỏ vẻ nằm yên và quan sát anh.

Anh cúi xuống nhìn cô, cảm thấy khó lòng kháng cự ham muốn được trèo lên cơ thể ngả ngớn của cô và hôn cô đến bất tỉnh “Em có thể nói cho tôi biết lý do tại sao em uống brandy lê giữa buổi chiều không?”

“Bởi vì tôi không thể mở được chai rượu sơ ri”

Môi anh cong lên “Ý tôi là, tại sao em lại uống rượu?”

“Ồ. À, tôi cảm thấy khá…kích động. Và tôi nghĩ nó có thể giúp tôi bớt phiền muộn”

Marcus chà xát bề mặt ngón tay cô một cách nhẹ nhàng. “Tại sao em cảm thấy kích động?”

Lillian ngoảnh mặt đi “Tôi không muốn nói về chuyện đó”

“Hmm”

Cô quay đầu lại nhìn anh, mắt cô nheo nheo “Ngài làm thế là có ý gì?”

“Tôi không có ý gì cả”

“Ngài có. Không phải là một ‘hmm’ bình th-thường. Là một cái ‘hmm’ phản đối”

“Tôi chỉ quan sát thôi”

“Đoán thử đi” cô thách thức “Cái hay nhất ngài có”

“Tôi nghĩ việc đó có liên quan đến St. Vincent” Anh nhìn từ bóng mờ phủ trên khuôn mặt cô khi anh ước đoán “Kể cho tôi nghe chuyện gì đã xảy ra” anh nói và nhìn cô chăm chú.

“Ngài biết đó” cô mơ màng, bỏ qua câu hỏi của anh “Ngài không đẹp trai bằng Ngài St. Vincent”

“Ngạc nhiên chưa” anh khô khan nói

“Nhưng vì vài lý do” cô tiếp tục “Tôi không bao giờ muốn hôn anh ta theo cách tôi có với ngài” Việc cô nhắm mắt trong lúc nói hóa ra lại hay, vì nếu cô nhìn thấy được biểu hiện trên mặt anh, cô sẽ không tiếp tục được “Có điều gì đó ở ngài làm tôi cảm thấy hư hỏng khủng khiếp. Ngài khiến tôi muốn làm những thứ không ai ngờ tới. Có lẽ bởi vì ngài quá nguyên tắc. Cà vạt của ngài không bao giờ lệch, và giày của ngài luôn sáng bóng. Áo ngài quá thẳng nếp. Thỉnh thoảng khi tôi nhìn ngài, tôi muốn giật phăng những cái nút áo của ngài. Hoặc ném quần của ngài vào lửa” cô khúc khích điên loạn “Tôi thường tự hỏi – có phải ngài gặp chuyện khó nói không, thưa ngài?”

“Không” Marcus khò khè, tim anh đập thình thịch bên dưới áo sơ mi phẳng phiu. Đam mê nhức buốt làm da thịt anh căng phồng, cơ thể anh háo hức được cưỡng đoạt cơ thể phụ nữ thanh mảnh đang nằm sóng soài trước mặt. Anh bị cảm giác danh dự bủa vây phản đối rằng anh không phải hạng người đưa một cô gái say rượu vào giường. Cô không có sức chống cự. Cô còn trong trắng. Anh sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân nếu lợi dụng cô trong tình trạng này –

“Được rồi nè” cô đưa tay lên và phe phẩy mừng chiến thắng “Ngón tay tôi rút ra được rồi” môi cô cong lên thành một cái toét miệng nóng nảy. “Sao ngài nhăn nhó vậy?” Rướn người ngồi lên, cô ngã vào vai anh tìm sự nâng đỡ “Nếp nhăn nhỏ giữa hai chân mày anh…làm cho tôi muốn…” Giọng cô lạc lõng khi cô nhìn vào vầng trán anh.

“Sao?” thì thầm, sự tự chủ của anh gần như bị tiêu hủy.

Vẫn dựa vào vai anh, Lillian nhấc người lên “Làm thế này” Môi cô ấn vào giữa hai hàng chân mày.

Marcus nhắm mắt và rên rĩ một cách tuyệt vọng, ủ ê. Anh muốn cô. Không chỉ muốn ngủ với cô – dù thời điểm này đó là ý nghĩ quan trọng nhất – nhưng còn những cái khác nữa. Anh không thể tiếp tục phủ nhận trong suốt phần đời còn lại, anh sẽ mãi so sánh những người đàn bà khác với cô, và nhận ra tất cả bọn họ đều khiếm khuyết. Nụ cười của cô, cái lưỡi chua ngoa, tính khí thất thường, tiếng cười dễ lan truyền, thân thể và tinh thần tràn đầy nhựa sống, mọi thứ ở cô đều tạo cảm giác dễ chịu bên anh. Cô độc lập, cứng đầu, bướng bỉnh…những phẩm chất mà hầu hết đàn ông không mong mỏi vợ mình sẽ có. Sự thật anh mong chúng là không thể chối bỏ cũng như không mong đợi.

Chỉ có hai cách giải quyết trong tình huống này. Anh sẽ tiếp tục lảng tránh cô, việc mà cho đến lúc này là một thất bại thảm hại, hoặc anh sẽ chấp nhận nó. Chấp nhận…biết rằng cô sẽ không bao giờ là một người vợ điềm tĩnh, đảm đang mà anh luôn hình dung. Lấy cô, anh sẽ bất chấp vận mệnh đã chi phối cuộc đời anh ngay từ lúc anh lọt lòng mẹ.

Anh không bao giờ chắc chắn những gì có thể mong đợi từ Lillian. Cô sẽ hành động theo những cách anh không hiểu hết, hoặc cô sẽ phản công như một sinh vật chưa được thuần hóa hoàn toàn mỗi khi anh cố khống chế cô. Cô là một tạo vật sở hữu những xúc cảm mãnh liệt và sức mạnh tinh thần lớn lao.

Họ sẽ tranh cãi. Cô sẽ không bao giờ cho phép anh trở nên thoải mái, ổn định.

Lạy Chúa, có phải đây chính là tương lai mà anh muốn?

Phải. Phải. Phải

Rúc đầu vào đường cong trên má cô, Marcus hít hà một làn hơi brandy nóng phả vào mặt anh. Anh sẽ có cô. Anh trượt tay quanh đầu cô, đưa miệng cô đến với anh. Cô tạo ra một âm thanh ú ớ và đáp trả nụ hôn với sự nhiệt tình không hề nữ tính, quá ngọt ngào và nồng nàn trong cách cô phản ứng làm anh gần như mỉm cười. Nhưng nụ cười đó trôi tuột giữa sự tương tác khêu gợi của hai cặp môi. Anh yêu cách cô hôn trả anh, thỏa thuê trên miệng anh với đam mê xứng tầm. Đỡ cô nằm xuống sàn nhà, anh đặt cô trên cánh tay và dùng lưỡi khám phá miệng cô thật sâu, thật gợi tình. Váy cô nhàu nhĩ bởi những cố gắng áp sát vào nhau của hai người. Rít lên như một con mèo, Lillian vật lộn đẩy tay vào trong áo choàng của anh. Họ từ từ lăn tròn trên sàn nhà, lúc đầu anh ở trên, rồi đến cô, cả hai vuốt ve nhau trong lúc cơ thể họ xoắn xít lại.

Cô mảnh khảnh nhưng mạnh mẽ, tay chân cô quấn quanh người anh, bàn tay cô lang thang nôn nóng trên lưng anh. Marcus chưa từng trải qua cảm giác bị khuấy động như vậy trong đời, hơi nóng lan tỏa trên trên thớ thịt. Anh phải đi vào bên trong cô. Anh phải cảm nhận, phải hôn, phải ve vuốt, phải nếm từng inch cơ thể cô.

Họ lăn tròn thêm lần nữa, và cảm giác bị cái chân ghế cấn vào lưng tạm thời đưa anh quay về thực tại. Anh nhận ra họ sắp sửa làm tình ở một nơi thường được thăm viếng nhất trong nhà. Không được rồi. Anh rủa thầm rồi nâng Lillian theo cùng, đỡ cơ thể cô tựa vào anh khi họ đứng lên. Cái miệng mềm mại của cô tìm kiếm anh, và anh cười khàn “Lillian…” giọng anh khản đặc “Đi với anh”

“Đi đâu?” cô yếu ớt hỏi

“Lên lầu”

Từ sống lưng căng cứng bất chợt anh biết cô hiểu anh muốn làm gì. Brandy đã làm suy giảm tính kiềm chế, nhưng nó không cướp đi sự sáng suốt của cô. Không hoàn toàn. Cô đưa những ngón tay nhẹ, nóng bức chạm vào má anh, nhìn vào mắt anh với sự tập trung cao độ “Lên giường của ngài?” cô thì thầm. Anh khẽ gật đầu, cô chúi người về trước và nói sát bên miệng anh “Ồ, vâng…”

Môi anh tìm đôi môi sưng tấy vì hôn của cô. Cô tuyệt vời, miệng cô, lưỡi cô…hơi thở của anh đứt đoạn, và anh dùng sức đẩy từ hai tay để đóng khuôn cơ thể cô theo anh. Họ loạng choạng cùng nhau cho đến khi anh nắm một tay gần kệ sách để giữ thăng bằng cho cả hai. Anh hôn cô không đủ sâu. Anh cần nhiều hơn ở cô. Da cô, mùi hương của cô, mạch đập điên rồ của cô bên dưới lưỡi anh, tóc cô rối bù quanh ngón tay anh. Anh cần cơ thể trần truồng cong vòng bên dưới anh, móng tay cô cào cấu lưng anh, cao trào rùng mình của cô khi những cơ thịt bên trong ôm lấy anh. Anh muốn có cô nhanh, chậm, thô lỗ, nhẹ nhàng…vô vàn cách, với đam mê không thể đo lường.

Không biết làm thế nào anh ngẩng đầu đủ lâu để lên tiếng “Vòng tay em qua cổ anh đi” Và khi cô làm theo, anh nhanh chóng bế cô lên.