Sau đó một thời gian tôi được biết có rất nhiều cô gái trong lớp đua nhau tỏ tình với Thiên Phong, và đúng như những gì mà tôi đoán được, tất cả bọn họ đều thất bại và sau đó bị Thiên Phong né tránh, dần dần việc tỏ tình với Thiên Phong được đám con gái coi là điều cấm kị.
Những chuyện này càng khiến cho quyết định giữ bí mật tình cảm của tôi trở nên chắc chắn hơn, bởi hơn ai hết tôi không muốn trở thành kẻ xa lạ với Thiên Phong, ít ra thì tôi muốn được làm một người bạn thân bên cạnh cậu ấy. Và dần dần thì Thiên Phong không còn thân với một cô bạn gái nào trong lớp nữa, cậu ấy vẫn lịch sự mỉm cười, vẫn trả lời những câu hỏi xã giao, nhưng không còn để cho một cô bạn gái nào lại gần mình. Ngoại trừ tôi. Người chưa từng tỏ tình với cậu ấy.
Trước đây tôi từng đọc một câu chuyện kể về chiếc hộp Pandora. Theo truyền thuyết, đó là một chiếc hộp mà các vị thần trên đỉnh núiOlympusđã tặng cho nàng Pandora - người phụ nữ đầu tiên đến thế giới loài người. Nàng Pandora đã được các vị thần dặn kĩ rằng không được mở chiếc hộp đó ra. Nhưng với sự tò mò của mình, Pandora đã mở chiếc hộp và tất cả tai họa bị giải phóng: thiên tai, bệnh tật, chiến tranh… bất hạnh tràn ngập khắp thế gian. Tình yêu của tôi đối với Thiên Phong có lẽ giống như những điều bí mật cất giấu trong chiếc hộp cấm kia, nếu tôi cố chấp nói cho Thiên Phong biết cũng giống việc chiếc hộp tai họa bị mở ra, lúc ấy đau đớn tuyệt vọng chỉ mình tôi gánh lấy, chính vì điều này nên tôi buộc phải giấu kín.
Bí mật…
Điều bí mật của tôi có lẽ sẽ mãi bị giấu kín trong tim.
Càng quan sát Thiên Phong lâu tôi càng nhận thấy tính cách của cậu ấy đặc biệt, cậu ấy rất ít nói, thích yên tĩnh và hay ngắm bầu trời qua khung cửa sổ. Thực ra Thiên Phong không phải quá lạnh lùng, khi một ai đó gặp khó khăn cần cậu ấy giúp đỡ, Thiên Phong giúp họ rất nhiệt tình, nhưng cậu ấy không bao giờ tỏ ra quá thân thiết với ai, đôi mắt đen thẳm tuyệt đẹp của cậu ấy lúc nào cũng có vẻ lạnh lùng và hay nhìn về một thế giới xa xôi nào đó. Dần dần bạn bè trong lớp tôi đã đồng ý với quan điểm: Thiên Phong là một chàng hoàng tử chỉ có thể chiêm ngưỡng từ xa xa, không ai có thể chạm vào trái tim của cậu ấy hay bước vào thế giới nội tâm của cậu ấy được.
Chuyện tỏ tình cũng đã qua một thời gian, bây giờ tôi không còn trăn trở việc phải làm sao để bày tỏ tình cảm với Thiên Phong nữa. Tôi cứ thế ở bên cạnh và vui vẻ quan sát cậu ấy. Nhưng nhiều khi không làm chủ được cảm xúc tôi vẫn hay làm ra những hành động hết sức ngớ ngẩn. Chẳng hạn như buổi chiều hôm nay…
Mùa hè sắp đến, trong những tán cây xanh rậm rạp đã xuất hiện những tiếng ve râm ran đêm ngày không ngơi nghỉ, mấy cây phượng ở trong sân trường cũng bắt đầu nở vài chùm hoa đỏ rực. Trong những ngày này trời hay đổ mưa bất chợt. Đúng vào lúc chúng tôi tan trường thì một cơn mưa dông ập đến. Đã có sự chuẩn bị sẵn từ trước nên chúng tôi ai cũng thủ sẵn cho mình một chiếc dù trong cặp rồi.
Tôi rất thích mưa, những cơn mưa mát lạnh rửa trôi đi cái nóng oi ả thường ngày khiến không khí trở nên vô cùng dễ chịu, đi dưới mưa tôi còn có thể nhìn thấy bọt bong bóng vỡ tan và ngắm nhìn thế giới xung quanh đang chìm sâu vào yên tĩnh, nói tóm lại là tôi rất thích mưa. Và mưa cũng đem lại cho tôi một cơ hội hiếm có, tôi có thể đi về cùng Thiên Phong, nhưng với điều kiện là cậu ấy quên mang theo dù, mà nếu như cậu ấy nhớ mang theo thì tôi sẽ giả vờ là để quên sau đó xin đi nhờ với cậu ấy.
Thật may mắn là hôm nay tôi được phân công ở lại trực lớp cùng Thiên Phong, mấy đứa trong tổ tôi không hiểu lí do gì mà hôm nay đều xin về sớm có việc, thành ra bây giờ trong lớp chỉ còn lại tôi và cậu ấy. Thế này chẳng phải là thiên thời, địa lợi nhân hòa hay sao? Tôi gục đầu xuống bàn cười mơ màng. Đây là một cơ hội hiếm có để tôi được ở riêng với Thiên Phong.
Tôi lấy cây dù màu đỏ rực mà anh trai yêu quý đã nhét vào cặp cho tôi khi sáng phấn khởi. Hai người cùng đi dưới mưa, cùng che chung một cây dù. Hoàn cảnh lãng mạng này chắc chắn sẽ giúp cậu ấy nảy sinh tình cảm với tôi. Cứ vậy mà tiến lên đi, Nhật Hạ!!!!! Tôi không thể ngăn mình đừng kích động nên cầm cây dù đập liên hồi vào không khí, miệng cười toe toét, nhìn bộ dạng của tôi lúc này chắc chắn không ai nghĩ là tôi bình thường đâu. Nhưng tôi mặc kệ, trong đầu tôi lúc này chỉ còn hình ảnh lãng mạn của Thiên Phong và tôi cùng che chung dù đi dạo dưới mưa mà thôi.
Thiên Phong…
Thiên Phong của tôi…
Bốp…bốp….
-Đau quá, bạn Nhật Hạ!
Một tiếng nói ấm áp vang lên, chiếc dù của tôi bị tóm lại, lúc này tôi mới tỉnh mộng, ngước lên nhìn người trước mặt mình, khóe miệng giật giật.
-Thiên Phong…Xin lỗi cậu….
Thì ra nãy giờ tôi đang cầm chiếc dù đập vào đầu cậu ấy. Mặt tôi đỏ bừng bừng, cậu ấy vẫn nhìn tôi khó hiểu. Tôi khóc không ra nước mắt, không biết Thiên Phong đứng trước mặt tôi lâu chưa? Thấy bộ dạng kì quái của tôi Phong có nghĩ thần kinh tôi có vấn đề hay không? ước gì bây giờ vách tường nứt ra một khe hở để tôi trốn vào cho khỏi xấu hổ.
-Chúng ta nên tranh thủ làm xong sớm đi để về nhà, không chừng lát nữa mưa sẽ to hơn đó.
Thiên Phong đưa cho tôi chiếc giẻ lau bảng, chúng tôi bắt đầu xóa bảng và lau cửa sổ. trong lúc làm việc tôi khẽ liếc trộm qua Thiên Phong. Cậu ấy đã săn tay áo lên đến khuỷu để tiện cho việc giặt khăn lau, cavat cũng được cậu ấy tháo ra khỏi áo, một chiếc nút áo sơ mi bị bung lộ ra phần ngực quyến rũ. Nhìn hình ảnh của cậu ấy khi lau bảng không hiểu sao tim tôi nhảy lên nhảy xuống như đang tập vũ đạo vậy. Tôi vỗ mạnh tay vào má cố làm cho mình tỉnh mộng. Thật khổ mà, sao tôi không thể dứt ánh mắt của mình ra khỏi khuôn mặt gợi cảm của cậu ấy, tôi cảm thấy mình bây giờ đúng là một con bé háu sắc.
Bên ngoài trời vẫn đổ mưa không ngớt, trong lớp học vắng vẻ hai chúng tôi vẫn chăm chú trực nhật. Không khí có vẻ yên lặng quá khiến tôi hơi khó chịu, với tính cách của Thiên Phong cậu ấy sẽ không bắt chuyện tán gẫu với tôi như mấy đứa bạn trong lớp đâu, có lẽ tôi nên lên tiếng trước. Nghĩ vậy, tôi lân la lại gần Thiên Phong bắt đầu kế hoạch của mình.
-Thiên Phong!!!!
Nghe tôi gọi Thiên Phong quay lại mỉm cười khẽ hỏi.
-Có chuyện gì vậy?
-Hình như cậu không có dù phải không? Tôi mỉm cười. Khi nãy nhìn lén vào ba lô của cậu ấy tôi không thấy có dù, chắc chắn Thiên Phong quên mang rồi.
-Tớ không cần dù. Thiên Phong giặt sơ qua chiếc khăn dính bụi rồi tiếp tục lau cánh cửa sổ trước mặt.-Tớ có áo mưa trong balo rồi.
Áo mưa?
Nghe cậu ấy nói mà tôi có cảm giác bị một tảng đá rất lớn rơi trúng đầu. Tại sao lại có cái áo mưa lọt vào trong cặp của Thiên Phong? tại sao cậu ấy không dùng dù mà lại dùng áo mưa? nếu cậu ấy có áo mưa thì kế hoạch của tôi bị phá sản rồi. Số của tôi đúng là xui xẻo mà. Tôi chán nản ném vèo cái khăn vào xô nước thở dài. Thiên Phong thấy thế thì lên tiếng:
-Nhật Hạ! Nếu cậu mệt thì cứ nghỉ đi, để tớ trực phần còn lại cho.
Tôi quay ngoắt qua nhìn Thiên Phong, cậu ấy quan tâm đến tôi sao? Tim tôi đập rộn lên vì vui sướng, Thiên Phong thật tốt bụng mà. Dẫu thế tôi vẫn lắc đầu. Đây là dịp hiếm có tôi được ở một mình với Thiên Phong, làm sao bỏ về sớm được chứ?
-Tớ ổn, cậu đừng lo.
Tôi lấy lại khí thế, bắt đầu cầm chiếc khăn lên hùng hục lau mấy vết bụi bám trên khe cửa. Người ta nói cơ hội không thể đến thì mình có thể tự tạo ra kia mà, tôi sẽ không bỏ cuộc đâu. Thế là một ý nghĩ đen tối xuất hiện trong đầu tôi. Chờ Thiên Phong đi ra ngoài cất xô nước vào phòng dụng cụ vệ sinh tôi mới lò dò lại mở chiếc balo của cậu ấy ra…
Và kế hoạch lãng mạn đi dưới mưa cùng Thiên Phong của tôi vẫn tiếp tục.
Sau khi làm xong một việc vô cùng tội lỗi với Thiên Phong, tôi đi ra hành lang chờ cậu ấy xuống. Và không phụ sự cố gắng của tôi, Thiên Phong đi ra nhưng không về mà đứng ở hành lang nhìn trời mưa với vẻ lúng túng. Tôi làm như không có việc gì xảy ra, trưng ra cái bộ mặt ngây ngô vô số tội của mình sáp lại gần cậu ấy hỏi thăm:
-Thiên Phong, cậu chưa về sao?
Thiên Phong quay sang nhìn tôi mỉm cười.
-Chiếc áo mưa của tớ bị rách rồi, không thể sử dụng được nữa.
-Vậy sao? Tôi thầm khen ngợi bản thân mình đúng là bỉ ổi, trong lúc cậu ấy đi cất xô vào kho dụng cụ, chính tôi đã giở trò phá rách chiếc áo mưa của cậu ấy, sau đó cẩn thận nhét lại vào ba lô, xóa sạch dấu vết để cậu ấy không nhận ra, tôi phải làm như vậy mới có cơ hội cùng cậu ấy che chung dù đi dưới mưa chứ. Thế là tôi cười toe toét bật cây dù của mình ra.-Vậy cậu về chung với tớ đi.
Thiên Phong không nói gì, lặng im nhìn trời mưa hơi nghĩ ngợi. Ánh mắt đen thẵm của cậu ấy sau đó lướt qua khuôn mặt đang toe toét của tôi, lúc này tôi có hơi chột dạ, có khi nào cậu ấy biết tôi là thủ phạm xé rách áo mưa của cậu ấy không? Bàn tay cầm cây dù của tôi run run, trong lớp lúc ấy chỉ có mình tôi và Thiên Phong, thủ phạm không phải tôi thì còn ai vào đây? Áo mưa cậu ấy mới mua chưa sử dụng lần nào thì làm sao mà bị rách được…
Chuyện này rõ ràng Thiên Phong không cần đoán cũng sẽ biết.
-Nhật Hạ! khóe môi gợi cảm của Thiên Phong khẽ cử động, đôi mắt đen thẳm tuyệt đẹp vẫn dán chặt vào khuôn mặt đỏ ửng đang mếu máo của tôi. Rồi cậu ấy tiến lại gần tôi hơn.
Tôi biết mình đã gây ra chuyện sai trái nên không dám nói gì, chỉ biết cúi gằm mặt xuống hối lỗi. Thiên Phong sẽ giận tôi ư? Hay cậu ấy sẽ không thèm làm bạn với tôi nữa? tất cả nơron thần kinh của tôi bị căng dãn ra chờ cậu ấy trách mắng. Nhưng không! bàn tay ấm áp của cậu ấy bất ngờ chạm vào tay tôi, tôi ngước lên ngơ ngác. Cảm giác bàn tay cậu ấy khi chạm vào tay tôi không xảy ra xẹt điện hay có một hiện tượng bất thường nào như người ta vẫn thường hay nói trong tiểu thuyết, nhưng nó ấm áp đến kì lạ, tay của Thiên Phong rất mềm mại và ấm áp. Cậu ấy nhìn tôi dịu dàng mỉm cười rồi cầm lấy cây dù trên tay tôi.
-Cám ơn Nhật Hạ, tớ cao hơn cậu nên để tớ cầm dù cho!
À, thì ra là cậu ấy chỉ muốn muốn cầm dù. Cậu ấy không nhận ra tội lỗi của tôi. Tôi khẽ gật đầu rồi cùng Thiên Phong bước ra ngoài bầu trời mưa dông về nhà.
Đi bên cạnh Thiên Phong tôi có cảm giác thật dễ chịu, cậu ấy dù không nói với tôi một lời nào nhưng lại đem đến cho tôi sự ấm áp kì lạ. Thiên Phong cứ thế cùng tôi bước những nhịp đều đặn trên mặt đường loang loáng nước. Một vài tia nắng chiều lách qua những đám mây xám bây giờ phủ xuống mặt đất như những dãi lụa vàng óng ánh. Mấy chú ếch núp đâu đó dưới những bụi hoa dại ven đường kêu ộp ộp. Không gian thật yên tĩnh, sau một trận mưa rào cây cối như được truyền thêm một sức sống mới, đua nhau túa ra những chiếc lá non xanh mơn mởn.
-Thiên Phong, cậu có thích trời mưa không? Tôi quay sang hỏi Thiên Phong, cậu ấy cao hơn tôi cả một cái đầu, khi ở gần Phong tôi luôn phải ngước lên mới nhìn thấy khuôn mặt của cậu ấy.
Thiên Phong khẽ chớp mắt, những sợi mi dài nhẹ nhàng lay động, tôi có thể thấy rất rõ những hạt mưa rơi nhanh trong đôi mắt đen thẳm như vũ trụ của cậu ấy, cả những dãi nắng vàng, cả bóng hình của tôi, tất cả tràn ngập trong ánh mắt cậu ấy thành một bức tranh mờ ảo. Đôi môi hồng như cánh hoa đào của cậu ấy khẽ nhếch lên thành một nụ cười xa xôi.
-Tớ không thích mưa. Tớ thích bầu trời xanh lam tràn ngập ánh nắng mùa hè.
-Vậy sao? Tôi mỉm cười hạnh phúc.-Cậu thật giống bố tớ, ông ấy cũng thích bầu trời xanh có nắng hè nên mới đặt cho tớ cái tên là Nhật Hạ. Nhưng tớ thấy trời mưa cũng đẹp lắm mà.
-Nhưng nó yên tĩnh quá. Thiên Phong ngước lên bầu trời u ám rồi nói với tôi bằng vẻ mặt hơi buồn.-Nó mang lại cho người ta cảm giác cô độc.
Cô độc ư?
Tôi nhìn Thiên Phong rồi cúi xuống nghĩ ngợi. Có phải Thiên Phong luôn cảm thấy cô độc hay không? Nếu để ý thì tôi thấy cậu ấy dường như không muốn kết thân với bất kì người nào trong lớp. Vậy nhưng Thiên Phong lại không muốn cô đơn? Tôi cảm thấy cậu ấy có vẻ mâu thuẫn. Nếu thấy cô đơn tại sao cậu ấy không kết bạn? sao lại làm ra vẻ lạnh lùng với mọi người để rồi thu mình vào thế giới riêng của cậu? Tôi nghĩ hoài mà vẫn không hiểu. Tôi rất muốn hỏi cậu ấy những thắc mắc đang luẩn quẩn trong đầu, nhưng tôi lại không dám mở lời, tôi sợ mình sẽ chạm tay vào giới hạn mà cậu ấy đặt ra, đến lúc đó tôi sẽ không thể ở bên cạnh cậu nữa.
Tôi nhớ lại tình cảm giành cho cậu ấy bị tôi giấu kín trong chiếc hộp Pandora. Bây giờ thì tôi không còn cố gắng suy nghĩ làm sao để thổ lộ với cậu ấy nữa. Hạnh phúc của tôi chỉ cần như thế này thôi.
-Thiên Phong, cậu thường làm gì mổi khi trời mưa? Hồi nhỏ mổi lần có mưa là tớ và anh hai chuyên gia chạy theo lũ bạn hàng xóm đi tắm mưa, mà lần nào cũng bị bố mẹ lôi về đập cho một trận…
Tôi cứ thế vừa đi vừa hót líu lo bên cạnh Thiên Phong, cậu ấy cũng không tỏ ra khó chịu khi nghe tôi nói, chỉ mỉm cười đáp lại những câu hỏi vu vơ của tôi. Mãi mê nói chuyện mà tôi quên mất cả đường về nhà mình, tôi cũng quên hỏi Thiên Phong là nhà cậu ấy ở đâu, cứ thế, hai đứa tôi đi theo con đường thẳng xa tít tắp dẫn đến nơi cuối chân trời đang nhuộm màu hoàng hôn đỏ rực. Cho đến khi có một chiếc xe hơi đổ “kịch” lại trước mặt chúng tôi thì Thiên Phong dừng lại, tôi cũng dừng theo cậu ấy.
-Cậu chủ, xin lỗi tôi đến trễ! Một ông bác ở trong xe hạ kính xuống nói vọng ra với chúng tôi, rồi cánh cửa xe được mở ra.-Cậu mau lên xe đi, mẹ cậu đang rất sốt ruột chờ cậu ở bệnh viện đó.
Thiên Phong gật đầu với ông ta rồi quay sang đưa cho tôi cây dù. Tôi vẫn đứng ngơ ngác không hiểu chuyện, hình như đây là tài xế của nhà Thiên Phong, tôi nhớ có gặp qua ông ta vài lần khi ông ta đưa Thiên Phong đến trường. Nhưng mà sao cậu ấy lại phải đi đến bệnh viện, nhà cậu ấy có ai bị bệnh sao?
-Tạm biệt cậu Nhật Hạ! Thiên Phong mỉm cười rồi bước vào trong xe.-Hẹn gặp cậu ngày mai nhé!
-Ừ! Tạm biệt cậu!!!
Tôi mỉm cười thật tươi đưa tay vẫy vẫy chào cậu ấy, chiếc xe chậm chạp lăn bánh rồi quay lại con đường chúng tôi vừa mới đi qua. Tôi đứng đó nhìn theo cho đến khi khuất hẳn, trong lòng thấy hơi thắc mắc. Sao chiếc xe lại đi ngược lại hướng đó, nhà của Thiên Phong không phải nằm ở đường này sao? Tôi lắc lắc đầu rồi quan sát xung quanh. Khi nãy mãi nói chuyện với Thiên Phong khiến tôi không chú ý, tôi đã đi lạc tới một nơi rất lạ. Tôi thở dài vì tật hậu đậu của mình. Bây giờ lại phải quay ngược lại trường tìm đường về nhà thôi.
Những bước chân nhỏ bé lẻ loi của tôi đạp vội lên những vũng nước trong veo lạnh ngắt dưới đất, tôi bất giác quay lại phía sau, con đường tôi đang đi thật vắng vẻ, chỉ còn tôi một mình đang lang thang ở đây. Xung quanh tôi vẫn vang vọng lên những tiếng ếch nhái cãi nhau ồn ả rồi bổng chốc im bặt. Không gian như bất ngờ bị ném vào tĩnh lặng. Tôi bước đi khẽ mỉm cười. Thiên Phong nói đúng, cảm giác một mình đi dưới trời mưa quả thật rất cô độc, Thiên Phong lúc nào cũng chỉ có một mình, giờ thì tôi đã hiểu tại sao cậu ấy lại không thích trời mưa rồi.
Mà quan trọng lúc này là….tôi đã bị lạc rồi thì phải.
Bị lạc rồi.
Chỉ có một mình tôi. Phải làm sao đây?
-Nhật Hạ!!!!!
Đang chậm chạp bước đi thì Thiên Lam ở đâu lao vào tôi khiến tôi giật mình, mái tóc cậu ấy ướt nhẹp nước mưa, trên mặt có vài vết bùn đất lem nhem. Tôi ngước lên nhíu mày.
-Cậu đang làm trò gì đấy? sao giờ này còn chưa về nhà? mà dù của cậu đâu rồi? sao người cậu lem nhem bùn đất thế kia?
-Hì hì…Thiên lam nhe răng cười, đưa tay khoác qua vai tôi rồi kéo tôi đi tiếp.-Dù của tớ bị hư mất rồi. Khi nãy tớ đụng phải một đám lưu manh nên hơi tơi tả một chút, đập cho tụi nó một trận xong thì tớ cũng te tua thế này nè.
Tôi nhíu mày nhìn cậu ta, Thiên Lam là một tên học sinh cá biệt hay đi đánh nhau, đã có lần tôi chứng kiến cậu ấy một mình đánh lộn với một nhóm gần năm sáu đứa du côn đường phố rồi. Lí do là cậu ấy giúp một bác gái tóm cổ tên cướp giật trên phố, nhưng không ngờ tên này có đồng bọn nên sau khi Thiên Lam đánh nó giành lại cái túi cho người bị hại thì bị đám đó vây lại đánh hội đồng. Nhưng Thiên Lam rất giỏi võ, cậu ấy là đội trưởng câu lạc bộ Karate ở trường tôi mà, kết quả là cậu ấy đã đập cho cả đám lưu manh một trận nên thân. Sau đó tôi thì để ý, mổi lần cậu ấy đánh nhau đều là can thiệp giúp kẻ yếu, có lẽ đó chính là lí do tôi quý mến và trở thành bạn thân của cậu ấy. Tuy bình thường Thiên Lam là một tên ngốc mắc bệnh hoang tưởng về bản thân, cà lơ phất phơ hay chọc tôi nổi giận. Nhưng trong giây phút quan trọng thì cậu ấy trở nên rất đáng tin cậy.
-Xê ra đi! Tôi đẩy cậu ta ra khỏi chiếc ô cằn nhằn.-Dù sao cậu cũng ướt hết rồi, sao không tắm mưa luôn đi.
-Không!!!! Cậu ta nhất quyết xán lại gần tôi, còn giật luôn cây dù trên tay tôi để che cho hai đứa.-Nước mưa lạnh lắm, dầm mưa sẽ bị bệnh đó, cậu muốn tớ bị bệnh sao? Tớ mà bệnh chết thế giới này sẽ mất đi một con người hoàn hảo đó.
-Nếu cậu bệnh mà chết thì thế giới này sẽ bớt đi được một tên ngốc, nhân loại đỡ tốn lương thực nuôi một kẻ vô dụng. Tôi phũ phàng thúc tay vào bụng cậu ta.
Thiên Lam cúi người xuống vì đau, sau đó lại toe toét cười nói bên cạnh tôi. Tôi cũng mỉm cười, không đánh cậu ta nữa. Đi cùng Thiên Lam tôi không còn sợ bị lạc nữa, hai đứa tôi bước theo con đường quen thuộc đi về nhà. Trời lúc này đã mưa nhỏ lại rồi dừng hẳn. Cây dù không còn cần thiết nữa, Thiên Lam xếp nó lại rồi đưa cho tôi. Bất chợt một ánh sáng le lói chiếu vào mặt tôi khiến tôi chói mắt. Tôi đi chậm lại và ngước nhìn phía trước ngỡ ngàng.
-Thiên Lam! Cầu vồng kìa. Đẹp quá!!!!
Tôi reo lên hạnh phúc, ở nơi cuối con đường có một dải lụa bảy màu rực rỡ vắt ngang chân trời, thật hiếm khi được thấy cầu vồng đẹp như thế này, đây chính là món quà nhỏ bầu trời gửi lại sau cơn mưa dài lạnh lẽo sao? Tôi mỉm cười thật tươi. Thiên Lam thì vẫn bước đi, chỉ khẽ nhếch môi ngước lên bầu trời.
-Nhìn cũng được!