Chương 4: kế hoạch tỏ tình

Ngày nối ngày lặng lẽ trôi qua, mới đó mà đã hết một học kì rồi. Thời gian qua tôi vẫn chìm đắm trong giấc mộng đẹp mà Thiên Phong mang đến. Kể từ lúc cậu ấy quyết định không đi sang Anh du học nữa tôi đã bắt đầu lên một kế hoạch hoàn hảo tỏ tình . Thế mà hơn 3 tháng rồi tôi vẫn dậm chân tại chổ, hằng ngày chỉ biết lặng lẽ dõi theo từng cử chỉ của Phong chứ không biết phải làm sao đến trước mặt cậu ấy bày tỏ . Thì ra để thổ lộ tình cảm cho một người nào đó cũng không phải dễ dàng gì.

Qua một thời gian quan sát Thiên Phong tôi đã hiểu hơn một chút về con người của cậu ấy, chẳng hạn như sở thích của cậu ấy: Dường như Thiên Phong không có sở thích gì đặc biệt cả, thói quen của cậu ấy: Thường ngồi một mình lặng nhìn bầu trời xanh lam qua khung cửa sổ. Thiên Phong rất nghiêm túc trong các môn học và những hoạt động do trường lớp tổ chức, cậu ấy học đều các môn và cùng với Thiên Lam là hai người dẫn đầu trong lớp về thành tích học tập.

Thiên Phong ít nói và không tỏ ra thân thiết với ai cả. Tôi có cảm giác cậu ấy luôn ở trong một thế giới bí ẩn không ai có thể chạm vào được. Thế nhưng tôi lại cố chấp muốn bước vào cái thế giới bí ẩn ấy. Tôi muốn hiểu cậu ấy nhiều hơn nữa, nhưng phải làm sao để cậu ấy nhận ra tình cảm của tôi. Càng nghĩ lại càng thấy đau đầu. Mà có một vấn đề nghiêm trọng mà tôi mới nhận ra rằng có rất nhiều bạn gái xinh xắn trong lớp tôi để ý đến Thiên Phong, tôi ngắm hết một lượt mấy cô nàng tình địch đó rồi nhìn lại mình. Nếu so sánh về nhan sắc thì tôi thua kém xa họ.

-Nhật Hạ! Sao lại ngồi ngẩn ngơ vậy? Thục Anh ngồi xuống trước mặt tôi rồi theo ánh mắt tôi nhìn sang Thiên Phong thở dài.

Tôi giật mình nhìn lên nhỏ, không biết Thục Anh có nhận ra tôi đang để ý Thiên Phong hay không, chỉ thấy nó nhìn tôi cười cười có vẻ gian xảo. Còn chưa biết phải đối phó với nó thế nào thì tên đáng ghét Thiên Lam ở đâu cũng xà vào chổ tôi huyên thuyên:

-Nhật Hạ! Cậu xếp hạng bao nhiêu? điểm tổng kết có cao không? Thiên Lam hỏi tôi nhưng chẳng đợi tôi trả lời, cậu ta giật luôn tờ bảng điểm của tôi lên coi.-Chỉ có hạng 6 thôi à? Không ngờ cậu bèo bọt như vậy?

Câu nói của cậu ta vừa dứt thì có hơn 20 cặp mắt đằng đằng sát khí của những người từ hạng 6 trở xuống liếc cậu ta trừng trừng, trong đó đương nhiên có cả tôi. Thằng nhóc đáng ghét này, cứ tưởng mình đứng đầu lớp thì hay lắm chắc, nếu tôi không bị điểm liệt hai môn sử và địa thì chắc chắn không đứng hạng 1 cùng cậu ta cũng có thể chiếm hạng hai rồi. Nhưng tôi không bận tâm lắm về xếp hạng của mình. Vấn đề đang khiến tôi đau đầu bây giờ là phải làm sao để tỏ tình với Thiên Phong.

Đây đúng là một thử thách khó khăn đối với một cô bé ngây thơ như tôi, bởi lẽ từ trước đến giờ tôi chưa từng tỏ tình với ai cả, mà cũng chẳng có ai tỏ tình với tôi cả, chính vì thế mà tôi không có chút kinh nghiệm nào trong tình trường.

-Ra về đi ăn kem đi, tớ phát hiện được một quán kem gần trường rất ngon. Thục Anh ghé sát tôi rủ rê. Thiên Lam thì phản bác liền.

-Ăn nhiều đồ ngọt quá sẽ mập ú lên đó, tan học chúng ta đi chơi trượt partin đi.

-Trò đó nguy hiểm lắm, tớ không đi đâu.

-Cậu không chơi cũng được, ngồi đó xem bọn tớ chơi.

Hai đứa bạn đang cãi nhau chí chóe. Tôi thì thở dài chán nản. Chưa nghĩ ra cách tỏ tình với Thiên Phong thì tôi chẳng có tâm trạng đâu mà ăn uống chơi bời. Giá mà hai đứa bạn thân này có thể giúp được tôi thì tốt biết mấy.

Một tia sáng lóe lên trong đầu tôi. Tôi nhìn hai đứa bạn mỉm cười khiến tụi nó giật mình. Tại sao tôi lại không nghĩ ra điều này sớm hơn. Trong những lúc bế tắc như thế này thì bạn bè là một nguồn gợi ý vô tận.

-Thiên Lam, Thục Anh! Tan học ghé nhà tớ chơi nhé!

-Ghé nhà cậu? Thiên Lam nhìn tôi khó hiểu.

-Đúng…tớ cần đến sự giúp đỡ của hai cậu..ghé nhà tớ nhé.

Mặc dù không hiểu được chuyện gì xảy ra với tôi, nhưng thấy bộ dạng như muốn ăn tươi nuốt sống người khác của tôi thì tụi nó cũng đành đồng ý.

Chỉ có điều tôi không ngờ đến là hôm nay anh trai yêu quý của tôi bất ngờ trở về sau 1 tuần mất dạng. Buổi cắm trại của lớp anh ấy dường như rất thành công, tôi thấy anh ấy có vẻ rất vui sau chuyến đi, chỉ có tôi là khổ sở, suốt cả một tuần không có anh ở nhà ngày nào cũng chỉ biết ăn sanwith và mì gói. Biết được nỗi khổ của tôi trong một tuần qua nên vừa mới về đến nhà là anh ấy làm cho tôi bao nhiêu là thức ăn ngon lành.

-Nhật Hạ! Bố mẹ cậu đi làm chưa về hả? Thiên Lam ngó nghiêng quanh căn phòng của tôi thắc mắc.

-Bố mẹ tớ là nhà nghiên cứu khoa học nên đã ra nước ngoài công tác hơn một năm rồi, hiện tại chỉ có tớ và anh trai sống chung trong nhà này thôi.

-Đang tổ chức hội nghị bàn tròn đấy à? anh tham gia được không?

Anh trai tôi đẩy cửa bước vào. Trên tay anh là một chiếc khay sắt đựng đầy bành ngọt và trái cây ướp lạnh. Tôi không muốn anh trai tôi biết tôi đang để ý đến một người con trai, chưa nói đến việc anh ấy sẽ trêu chọc tôi, nếu trong lúc nói chuyện qua điện thoại với bố mẹ mà anh ấy vui miệng nói ra thì khả năng bố tôi bay về đây đưa tôi sang Mĩ sống với họ là rất lớn. Nhưng nhìn chiếc khay đầy ắp thức ăn thì tôi không thể từ chối được. Tôi biết một khi nói không với anh là anh cũng tiện tay đem nó đi mất.

Thiên Lam không khách sáo nhảy xuống cướp ngay chiếc bành ngọt trước mặt tôi, đúng chiếc bành mà tôi đang định cầm lên. Tôi liếc nó tức tối, muốn gây sự với tôi ở ngay trong lãnh thổ của tôi sao?

-Cám ơn hai đứa vì đã quan tâm đến cô em ngốc nghếch của anh. Anh tôi vừa nói vừa đẩy khay thức ăn tới trước mặt hai đứa bạn tôi mỉm cười.-Cứ ăn tự nhiên đi nhé, bánh ngọt anh làm còn dưới bếp nhiều lắm.

Anh tôi đúng là lo lắng dư thừa, từ “khách sáo” trước giờ không hề tồn tại trong từ điển sống của hai đứa bạn tôi. Thế nên chưa đầy một tiếng khay thức ăn đã trống trơn, ba đứa tôi thì hạnh phúc ôm cái bụng no căng mỉm cười mãn nguyện. Phải cộng nhận anh tôi là con trai nhưng tài nghệ nấu ăn rất khá.

-Nhật Hạ! Rốt cuộc cậu kéo bọn tớ tới đây là có chuyện gì muốn nhờ?

Thiên Lam ngậm ngậm chiếc tăm nhìn tôi tò mò. Lúc này Thục Anh và anh trai cũng bắt đầu chú ý đến tôi. Nghĩ đến chuyện phải nói thế nào để mọi người cho tôi lời khuyên mà không để lộ bí mật tôi thấy hơi khó khăn.

-Ừm… vấn đề này có hơi khó nói. Tôi nhìn một vòng khắp khuôn mặt của ba người ấp úng.-Các cậu..các cậu đã thích ai bao giờ chưa?

.-Sao lại hỏi một câu có vẻ lạc đề như vậy? Thiên Lam liếc tôi ngáp ngáp.

-À…về chuyện này tớ muốn hỏi ý kiến các cậu, thường thì…người ta tỏ tình như thế nào? liếc qua thấy ba người kia đang nhìn tôi tò mò, tôi vội vàng khỏa lấp sự thật.-Là vì bạn của tớ muốn nói với một người rằng cô ấy thích cậu ta, cô ấy hỏi tớ, nhưng tớ lại không biết gì nên mới nhờ mọi người tư vấn hộ xem khi yêu thì cần phải làm gì…đại loại thế.

Nói xong ngừng lại tôi thấy Thiên Lam vẫn ngơ ngẩn nhìn tôi, dường như cậu ấy không nhận ra là tôi đang nói dối, còn anh trai tôi và Thục Anh chỉ nhếch mép cười nhạt, hình như tôi bị họ nắm đuôi rồi.

-Xin lỗi, về vấn đề này thì tớ không thể giúp cậu được rồi. Tớ chưa từng tỏ tình với ai cả. Thục Anh nhìn tôi ái ngại.

-Tớ cũng thế. Trước giờ chỉ có mấy con gái đi theo tớ tỏ tình thôi! Thiên Lam hãnh diện nói với tôi.

Tôi thở dài, uổng công mời hai đứa vô dụng này về nhà, đã không giúp được tôi còn phải mất cho tụi nó mớ đồ ăn ngon lành. Đúng lúc này thì anh trai tôi đặt tách trà trên miệng xuống nhìn tôi mỉm cười lắc đầu.

-Nhật Hạ ngốc! Tại sao chuyện này em không hỏi một chuyên gia như anh?

Ba đứa tôi ngước nhìn anh. Tôi cũng đã nghĩ đến vấn đề này rồi, nhưng ban đầu vì tôi không muốn anh trai tôi biết quá nhiều về chuyện của tôi và Thiên Phong nên không muốn nói với anh, hơn nữa theo tôi được biết thì anh trai vĩ đại của tôi trước giờ chỉ giỏi đi lừa tình mấy cô gái nhẹ dạ, chứ nếu là một tình yêu nghiêm túc chưa chắc anh ấy đã giúp được. Thế nên bây giờ tôi nhìn anh ấy, vẻ nghi ngờ hiện rõ trong đáy mắt. Anh trai tôi khẽ nhếch môi cười, đưa tay gạt một vạt tóc trên trán.

-Nếu muốn một người con trai nào đó để ý đến mình. Điều quan trọng trước tiên là cô gái đó phải dễ thương.

-Dễ thương? Tôi tròn mắt nhìn anh.

-Đúng! Phải dễ thương. Em chưa nghe câu “con trai yêu bằng mắt, con gái yêu bằng tai sao?” Nếu một cô gái có vẻ ngoài dễ thương thì đây là điểm đầu tiên được người kia để ý.

-Về chuyện này tớ đồng ý với anh Khôi! Thục Anh cũng gật gật đầu.-Quả thực tiêu chuẩn đầu tiên mà tụi con trai lựa chọn bạn gái luôn là vẻ bề ngoài của cô ấy. Nếu muốn cậu con trai nào đó để ý đến mình trước tiên bạn phải đẹp.

-Phải làm sao thì mới trở thành một cô gái dễ thương được? Tôi nhìn Thục Anh hào hứng, xem ra vấn đề bắt đầu có cách giải quyết rồi.

-Chuyện này mà cậu cũng phải hỏi tớ sao? Quần áo đâu phải chỉ để chơi, trưng diện vào. Nhìn con công mà học hỏi đi, để quyến rũ bạn tình nó đã chưng diện lên người mình bộ cánh đẹp nhất trong thế giới loài chim đó, hzz… ngay cả động vật còn biết điều này mà cậu không biết thì đúng là kém cỏi hơn cả động vật.

Đó là công đực mà…

Tôi thộn mặt nhìn nó thuyết giảng, còn anh trai tôi và Thiên Lam ngồi bên cạnh cũng gật gật đầu phụ họa. Tôi nhíu mày, bắt chước con công tỏ tình? Thế có nghĩa là tôi sẽ đứng trước mặt Thiên Phong, nói tôi yêu bạn sau đó xù lông khoe ra bộ lông đuôi sặc sỡ à? bạn ấy sẽ vì bộ lông đuôi mà thích tôi? như vậy cũng được sao? mà tôi thì làm gì có bộ lông sặc sỡ của con công? Dường như biết tôi đang lan man suy diễn ra mấy hình ảnh kì quái nên anh trai tôi giơ tay cốc đầu tôi. Thiên Lam thì có vẻ hơi suy tư, sau đó đặt cốc nước lạnh xuống bàn nêu ý kiến:

-Tôi lại không nghĩ như vậy. Không phải đứa con trai nào cũng chọn bạn gái qua vẻ đẹp bên ngoài. Tôi ngước lên nhìn Thiên Lam, đây mới đúng là chân lý. Không ngờ cậu ta lại bồi thêm cho tôi một câu như thế này.-Chỉ cần cô bạn đó không thuộc dạng “xấu lạ” giống như Nhật Hạ của chúng ta là duyệt được rồi.

Càng nghe mọi người nói tôi lại càng thấy mất tự tin hơn. Tôi ngồi lặng im một chút, cố sắp xếp ý kiến mới tiếp nhận vào đầu. Nói tóm lại muốn người ta biết được tình cảm của tôi thì bắt buộc tôi phải tỏ tình, mà trước đó, tôi đi đến trước tấm gương trên bàn nhíu mày, trước đó tôi phải thay đổi phong cách “xấu lạ” của mình đã.

Buổi chiều hôm đó sau khi Thiên Lam và Thục Anh đã về thì anh trai tôi đã kéo tôi đến một tiệm tóc quen gần nhà bắt đầu chiến dịch giúp tôi thay đổi hình tượng.

Khỏi phải nói cũng biết anh trai tôi mừng đến thế nào khi tôi chịu bỏ đi phong cách tom boy để trở thành một cô gái đáng yêu nữ tính, dường như người anh trai nào trên thế giới cũng không muốn em gái mình là kẻ khác người. Mái tóc giống như các nam sao hàn của tôi bị cắt tỉa không thương tiếc, sau đó người ta còn gội đầu cho tôi, rồi duổi thẳng nó ra, rồi lại cắt tỉa, không biết phải trải qua bao nhiêu công đoạn. Anh trai tôi thì ngồi ở ghế gần đó đọc báo, thi thoảng liếc nhìn tôi mỉm cười với vẻ hài lòng.

Tôi rất muốn biết mái tóc của tôi ruốt cuộc đã bị biến thành thứ gì nên sau khi cô chủ tiệm cắt xong tôi ghé mắt nhìn qua gương, nhưng anh trai tôi lại nhanh hơn, bịt mắt tôi lại, thanh toán tiền sau đó lôi tôi ra xe. Tôi không biết anh trai tôi làm gì nên cằn nhằn anh ấy suốt cả đoạn đường đi, cho đến lúc anh ấy dừng xe thì tôi thấy trước mặt mình là một shop thời trang rất lớn. Tôi còn đang ngơ ngác thì lại bị kéo vào trong.

-Chỉ thay đổi kiểu tóc thì chưa thể làm ăn được gì cả, em cần có những bộ đồ phù hợp với con gái. Anh tôi nói rồi không đợi tôi có ý kiến, tự mình đi vào chọn cho tôi mấy bộ đầm mà anh cho là hợp với tôi.

Tôi vẫn đứng đó, đần mặt nhìn anh mình tự biên tự diễn. Tôi thay đổi như vậy rõ ràng anh trai tôi rất vui, mà tôi cũng có thể hiểu được tâm trạng của anh, suốt 16 năm hai anh em sống chung với nhau tôi lúc nào cũng ở trong bộ dạng của một cậu nhóc, ở nhà toàn diện mấy bộ đồ của con trai, cắt tóc giống con trai, thậm chí tính cách cũng y như một đứa con trai, đã không dưới 100 lần anh thắc mắc không biết có phải tôi bị lệch lạc về giới tình hay không? Tôi còn nhớ có một lần tôi đã đùa anh trả lời là có, kết quả là anh ấy bị sốc tự kỉ suốt cả 1 tuần lễ, bố mẹ tôi lúc đó còn có ý định đưa tôi đi gặp bác sĩ tâm lí nữa chứ.

-Bé cưng! Anh trai tôi sau khi dặn dò chị nhân viên xếp mấy bộ đầm anh chọn cho tôi vào túi thì đi đến xoa đầu tôi trìu mến.-Để mừng em trở lại với giới tính thật của mình anh đã dốc hết tiền tiêu vặt mẹ gửi tháng này mua đồ cho em đó. Thấy anh hai thương em chưa? Vào thay bộ đầm này rồi ra đây!

Anh tôi đưa cho tôi một bộ đầm trắng rồi đẩy tôi vào phòng thay đồ, đóng cửa lại mặc kệ tôi có muốn làm theo lời anh hay không. Mấy chị nhân viên nhìn hai anh em tôi mỉm cười, nhìn họ tôi biết không ít người ghen tị với tôi vì có người anh yêu thương em gái như vậy. Tôi cũng cảm thấy rất hạnh phúc và may mắn vì có một người anh như anh ấy. Không muốn làm anh ấy thất vọng tôi cũng ngoan ngoãn thay bộ đồ hầm hố trên người bằng bộ đầm nữ tính anh vừa đưa. Ban đầu tôi có hơi lúng túng vì không quen với việc mặc những bộ đồ như thế này. Tôi không biết bộ dạng của tôi sau khi thay đổi thê nào? chỉ biết lúc tôi mở cửa bước ra anh trai tôi thì mỉm cười, còn mấy chị nhân viên có hơi sững sốt.

-Được rồi đó, giờ thì nhìn xem! Anh trai tôi đẩy tôi đến trước một chiếc gương lớn.

Giờ thì đến lượt tôi sững sờ. Ai đang ở trước mặt tôi đây? Ai đang đứng cạnh anh trai tôi đây? Tôi đưa tay chạm lên mặt, người con gái trong gương cũng làm hành động đó đồng thời với tôi. Tôi há hốc miệng, khóe mắt giật giật. Là tôi đây sao? Thật sự là tôi đây sao? Cô bé đáng yêu này thật sự là tôi sao? Mái tóc đã được sửa lại thành những lọn mượt như tơ rũ chạm đến vai chứ không còn hỗn độn bù xù như hồi trước, khuôn mặt nhờ có mái tóc mà phô diễn hết được vẻ đẹp vốn có của nó. Rồi còn bộ váy nữa. Tôi nhìn anh trai mình đang mỉm cười hài lòng, rồi lại nhìn vào tấm gương trước mặt còn chưa hết ngỡ ngàng.

-Ngạc nhiên không? Em gái của anh vốn dĩ là một cô bé đáng yêu đó chứ!

Tôi mỉm cười toe toét gật gật đầu. Cứ tưởng sau khi thay đổi phong cách tôi sẽ trở thành một bộ dạng ngớ ngẩn lắm, không ngờ tôi lại trở thành một nàng công chúa dễ thương như thế này, tôi rất thích bộ dạng mới của tôi, bây giờ tôi đã có thể tự hào là mình đẹp còn hơn cả Thục Anh nữa. Với nhan sắc này của tôi liệu có thể khiến cho Thiên Phong nghiêng ngã được hay không? Tôi vui mừng cười toe toét.

Thiên Phong! Chờ tớ nhé. Ngày mai cậu sẽ được nhìn thấy bộ dạng đáng yêu chết người này của tớ.

Về đến nhà tôi cũng không nỡ thay bộ đầm trắng xinh xắn trên người ra, cứ mặc như thế chạy loăng quăng khắp nơi, lúc đó anh trai tôi đã nói tôi nhìn như một đám mây đi lạc trong nhà. Và việc làm của anh trai tôi sau khi về nhà là xộc ngay vào phòng tôi, lôi hết mấy bộ đồ hầm hố của con trai đem ném hết mặc cho tôi lèo nhèo đòi giữ lại.

Vậy là coi như bước đầu của kế hoạch tỏ tình đã hoàn thành, tôi đã lột xác trở thành một cô gái dễ thương đủ để tự tin đứng trước mặt Thiên Phong được rồi. Việc tiếp theo chính là tỏ tình. Công đoạn này lại khiến cho tôi thấy đau đầu, tôi nên tỏ tình với cậu ấy như thế nào? Xin số điện thoại của cậu ấy sau đó tỏ tình qua tin nhắn, hay nên đứng trước mặt cậu ấy tỏ tình?

Tôi ôm con thỏ bông nằm lăn lăn trên giường trăn trở. Nếu tỏ tình qua tin nhắn thì có vẻ hời hợt quá, làm như vậy cậu ấy chắc chắn sẽ không thể hiểu được tình cảm của tôi giành cho cậu ấy, mà đứng trước mặt nói thích cậu ấy thì tôi lại không có đủ can đảm. Đắn đo suy nghĩ một lúc lâu tôi quyết định là sẽ viết thư tình rồi đưa tận tay cho cậu ấy. Lần trước bức thư bày tỏ tình cảm của tôi phát huy tác dụng rất tốt, Thiên Phong đọc nó xong đã quyết định ở lại đây, vậy nên bây giờ tôi nên tiếp tục phát huy ưu điểm viết thư bày tỏ của mình. Nghĩ sao làm vậy. Tối hôm nay tôi ngồi nắn nót từng chữ bày tỏ tình cảm của mình vào một bức thiệp màu hồng nhỏ nhỏ, sau đó nằm gục luôn xuống bàn mơ màng ngủ.

Thiên Phong….

Tôi sẽ tỏ tình với cậu…

Sáng …

Bầu trời hôm nay trong xanh không một gợn mây, gió mơn man lướt qua từng khe cửa khẽ ngâm nga khúc nhạc phiêu lãng, nắng vàng dịu dàng trải nhẹ trên những chùm hoa ngọc lan trắng muốt nở muộn, tôi mỉm cười nhìn những cánh bướm vàng lơ đãng đang bay lượn trong vài giây rồi hồi hộp bước vào lớp.

Lớp học của tôi hôm nay vẫn huyên náo như mọi ngày. Tôi dừng lại trước cửa đắn đo vài giây, bàn tay nhỏ bé lúng túng đưa lên vuốt nhẹ mái tóc mai, không biết khi nhìn thấy tôi trong bộ dạng này Thiên Phong sẽ có phản ứng như thế nào? Tôi hi vọng là cậu ấy sẽ thích tôi hay chí ít là có một chút ấn tượng với tôi, hôm nay tôi đã quyết định lấy hết can đảm để tỏ tình với cậu ấy. Tôi hít thở một hơi thật sâu lấy lại sự tự tin rồi mở cửa bước vào.

-Chào các cậu! Tôi khẽ cất tiếng rồi đưa mắt nhìn về chổ hai đứa bạn thân.

Phụt!!!!!!!!!!

Thiên Lam đang uống sữa dâu, nghe tôi lên tiếng cậu ấy quay lại và phun hết ngụm sữa trong miệng ra ngoài, sau đó ho sặc sụa. Tôi liếc cậu ta, có cần phải kinh hoàng như thế không? Tôi đâu phải zombie đội mồ sống dậy. Nhưng không chỉ có Thiên Lam là bất ngờ, trong lớp các bạn cũng trố mắt nhìn tôi đầy kinh ngạc.

Ai cũng tỏ ra bất ngờ, chỉ riêng Thiên Phong vẫn bình thản như không, lặng lẽ chống tay nhìn bầu trời qua khung cửa sổ. Tôi có hơi thất vọng, lặng lẽ đi về chổ ngồi.

-Chào buổi sáng, Thiên Phong!

Tôi cố chào cậu ấy với vẻ tự nhiên nhất, nghe tiếng tôi Thiên Phong mới chậm chậm quay lại khẽ mỉm cười, không có vẻ gì là bất ngờ hay kinh ngạc trước bộ dạng mới của tôi.

-Chào bạn, Nhật Hạ!

-Nhật Hạ!!!! Có thật là cậu hay không???? Linh Nga lớp phó nhào ngay đến chổ tôi.-Chúa ơi, cậu mới đi Hàn Quốc phẫu thuật thẫm mĩ đó hả? Cậu đẹp mê hồn.

-Ờ…bây giờ nhìn cậu giống một cô gái rồi. Thiên Lam nhìn tôi gãi gãi mũi.

-Giống cái đầu heo cậu! Mắt cậu có vấn đề rồi phải không? Tôi vốn dĩ là một đứa con gái mà. Tôi liếc cậu ta gầm gừ.

Thiên Lam chỉ mỉm cười chứ không xỏ xiên tôi như mọi hôm nữa, tôi nhìn cậu ta với vẻ nghi ngờ, sao hôm nay cậu ta lại hiền như bột vậy? chắc mới uống nhầm thuốc gì rồi. Mà tôi cũng chẳng muốn quan tâm nhiều. Tôi khẽ chạm tay vào túi áo mỉm cười, bức thư màu hồng đang nằm yên trong túi áo.

Thế là cả ngày hôm đó tôi bám sát Thiên Phong, cậu ấy ngồi ngay sau lưng tôi nên nhất cử nhất động của cậu tôi đều nắm rõ. Suốt buổi học Thiên Phong đều chăm chú vào những bài giảng của giáo viên trên bảng, cậu ấy học hành rất nghiêm túc nên kết quả lúc nào cũng cao ngất ngưỡng, thật chẳng bù với tôi, không có tiết nào trong lớp tôi chịu học đàng hoàng và thường xuyên bị giáo viên nhắc nhở. Mà sao hôm nay tôi có cảm giác như thời gian trôi qua chậm chạp quá, chờ mãi mà không vẫn chưa đến giờ ra chơi.

Reng!!!!!!!!!!!

Tôi mới than thở xong thì tiếng chuông giải lao reo vang, tim tôi bắt đầu đập thịch thịch trong lồng ngực. Đến lúc rồi, bây giờ đa số mọi người sẽ xuống căntin ăn sáng, Thiên Phong cũng theo thói quen sẽ mua cho mình một chiếc hămboger rồi ra vườn hoa phía sau trường ngồi ăn. Đây chính là cơ hội của tôi. Mọi người nhanh chóng xếp sách vở rồi đứng dậy đi ra ngoài, Thiên Phong cũng đã bắt đầu di chuyển. Tôi lập tức như lò xo bật dậy định đuổi theo cậu ấy, nhưng còn chưa kịp bước ra khỏi ghế đã có một anh chàng đứng chắn trước mặt nhìn tôi mỉm cười.

-Nhật Hạ!!! Xuống căntin ăn sáng với tớ nhé, sáng nay căntin làm món bành mì Thổ nhĩ kì ngon lắm đó.

Tôi ngước lên, muốn nhanh chóng chạy theo Thiên Phong, nhưng còn chưa kịp từ chối thì lại có vài tên khác sáp đến.

-Nhật Hạ! Chiều nay tan học đi uống cà phê với tớ nhé, tớ biết có một quán cà phê gần trường rất ngon.

Tôi nhìn sang người vừa nói, là Minh-lớp phó kĩ luật, bình thường hễ thấy mặt tôi là cậu ta mắng xối xả vì tuần nào tôi cũng bị ghi tên vào sổ đầu bài khiến lớp bị ảnh hưởng. Dường như đã thành thói quen nên sau đó dù tôi có vi phạm hay không cậu ta cũng nhìn tôi bằng đôi mắt thiếu thiện cảm, sao hôm nay cậu ta dịu dàng thế? Sao lại tỏ ra thân thiện như thế? Còn đang thắc mắc thì tên nhóc nổi tiếng háu sắc nhất lớp tôi đưa tay lên vuốt tóc tôi cợt nhã:

-Thấy cậu thay đổi như thế này bọn tớ bất ngờ lắm, hồi trước nhìn bộ dạng y như con trai của cậu chúng tôi còn tưởng giới tính của cậu có vấn đề chứ, không ngờ cậu dễ thương quá.

-Cậu cứ như thế này đi, đảm bảo học kì này sẽ được bầu làm hot girl của trường đó, tớ sẽ vận động mọi người bỏ phiếu bầu cho cậu. Minh nhìn tôi tán hươu tán vượn.

“Bé cưng, em chưa nghe câu này sao: con trai yêu bằng mắt, con gái yêu bằng tai” câu nói của anh trai tôi hôm qua văng vẳng bên tai tôi. Tôi nhìn ba thằng nhóc trước mặt ghét bỏ, con trai đúng là chúa háu sắc. Chẳng cần nói nhiều với tụi nó làm gì, tôi tiện tay hất văng tụi nó ra rồi chạy theo Thiên Phong, nếu có thời gian đảm bảo hôm nay ba đứa nó ốm đòn với tôi vì tội cà chớn rồi, nhưng hên cho tụi nó, hôm nay tôi bận.

-Nhật Hạ! Tớ mua hamboger cho cậu rồi nè! Thiên Lam từ căntin trở về đưa cho tôi chiếc bánh.

Tôi chạy vụt qua cậu ta gấp đến nỗi chưa kịp đưa tay nhận, nhưng không sao, lát nữa về ăn sau cũng được, bây giờ tôi cần đi tìm Thiên Phong đã…

Thiên Phong…

Tớ đến đây…

Chạy hết đoạn hành lang đông kín người, tôi rẽ ngang qua vườn hoa sau trường. Địa điểm này thường khá vắng vẻ, đám học sinh thường thích ngồi ở căn tin vừa ăn vừa tán gẫu hơn là chạy ra đây ngồi ngắm cảnh, chỉ riêng Thiên Phong của tôi là một ngoại lệ. Tôi mỉm cười, hoàng tử của tôi đương nhiên có sở thích đặc biệt rồi.

Ra đến vườn hoa, tôi đảo mắt xung quanh và không khó để nhận ra Thiên Phong đang ngồi bên chiếc ghế đá dưới gốc cây nở đầy hoa tím. Tôi dừng lại, tự dưng thấy tim mình nhảy lên loạn nhịp. Những ngọn gió mang theo hương thơm hoa hồng ùa qua đùa nghịch mái tóc đen mượt hơi dài của cậu ấy khiến tôi thấy xao xuyến trong lòng.

Tôi chầm chậm bước đến, đang định lên tiếng gọi thì giật mình khi nhìn thấy một đám ba bốn đứa con gái đang đứng gần đó. Tôi nhăn mặt chán nản. Mấy đứa này đều là bạn học trong lớp tôi, bình thường ngày nào tụi nó cũng túm tụm ở căn tin, không hiểu sao hôm nay lại ra đây, có tụi nó ở đây làm sao tôi dám đi đến tỏ tình với Thiên Phong được? Còn đang vò đầu vò tóc nghĩ cách đuổi tụi nó đi thì tôi nghe được vài lời thoại thế này:

-Cố lên Minh Khuê! Lấy hết can đảm thổ lộ với cậu ấy đi, bọn tớ tin là cậu sẽ thành công mà!

Thổ lộ??????

Tôi bàng hoàng nhìn lên đám con gái trước mặt. Cô bạn Minh Khuê có vẻ lúng túng đang chăm chú nhìn về phía Thiên Phong, trên tay cô ấy là một hộp quà nhỏ màu hồng rất xinh xắn. Tôi vội vã nấp vào một bụi hoa cúc gần đó theo dõi.

-Can đảm lên Minh Khuê! Cậu chắc chắn làm được mà.

Mấy cô bạn kia đẩy vai Minh Khuê đi ra khích lệ. Tôi trợn mắt, há hốc miệng vì bất ngờ. Đám người này…muốn nẫng tay trên hoàng tử trong mơ của tôi sao? Là tôi có tình cảm với Thiên Phong trước mà, chính tôi là người đã giữ cậu ấy lại đây mà, nhưng không lẽ bây giờ tôi nhào ra nói với mấy đứa kia như vậy. Ý nghĩ vừa trỗi lên liền bị tôi bóp nát. Thiên Phong vốn là thần tượng trong lớp tôi, nếu tôi dám có ý nghĩ độc chiếm chỉ vì tôi yêu cậu ấy trước đảm bảo sẽ bị hơn một nửa đám con gái trong lớp đánh hội đồng, nửa còn lại sẽ đứng nhìn cổ vũ. Nhưng bây giờ làm sao? Tôi không thể đi đến tỏ tình với Thiên Phong trong hoàn cảnh này được, mà nếu không nhanh thì hoàng tử của tôi có nguy cơ bị cướp mất.

-Cậu đã chuẩn bị công phu như vậy còn lo lắng gì nữa? Tiến lên đi, tặng quà cho cậu ấy rồi nhẹ nhàng nói: “Tớ yêu cậu” là được. Mấy cô bạn kia vẫn khích lệ đứa bạn thân nhút nhát.

Tôi nhìn lên Minh Khuê, đó là cô bạn gái xinh đẹp nhất lớp tôi, không những nhan sắc nổi bật hơn người mà cô ấy còn hát rất hay, cuộc thi văn nghệ toàn trường vừa rồi cô ấy đạt giải nhất, trong lớp cô ấy cũng là người ái mộ Thiên Phong nhất.

Minh Khuê nhìn về phía Thiên Phong rồi quay lại mấy đứa bạn khẽ gật đầu, hai tay cầm chắc hộp quà từ từ tiến lại. Tôi nhìn hộp quà bé xinh trên tay cô ấy rồi nhìn lại tấm thiệp nhỏ trong tay mình, cảm thấy sự chuẩn bị của mình còn thua kém cô bạn đó rất nhiều. Bỗng nhiên sự tự tin của tôi bay biến đi đâu hết.

Tôi buồn bã ngồi lặng im trong bụi hoa cúc hướng đôi mắt về Thiên Phong, Minh Khuê đã đi đến trước mặt cậu ấy, khoảng cách của tôi và hai người họ không xa lắm nên tôi có thể nghe rất rõ họ nói những gì. Minh Khuê e ngại đứng trước mặt Thiên Phong, hai cánh tay trắng nhỏ chìa ra hộp quà màu hồng.

-Thiên Phong, tớ rất yêu cậu, hãy làm bạn trai của tớ nhé!

Giọng nói ngọt ngào cộng với khuôn mặt khả ái diễm lệ của Minh Khuê thật khiến cho người ta động lòng, tôi nắm chặt bức thư của mình trong tay, lặng lẽ quan sát hai người. Không biết Thiên Phong sẽ phản ứng thế nào? Cậu ấy sẽ nhận lời chứ? Trong hoàn cảnh này tôi biết bất cứ đứa con trai nào cũng không thể không động lòng, nhưng sao tôi vẫn mong chờ một tia hi vọng nhỏ nhoi nào đó. Trái tim tôi đập ngày càng hỗn loạn, tôi cũng không để ý là tôi chưa hề chớp mắt một cái nào từ khi nãy đến giờ. Có lẽ tôi đã không còn cơ hội nữa rồi, tôi cúi đầu xuống thất vọng.

Thiên Phong đưa đôi mắt đen thẳm tuyệt đẹp nhìn Minh Khuê, nhìn hộp quà nhỏ trên tay cô ấy rồi bình thản đứng dậy. Minh Khuê vẫn hồi hộp chờ đợi phản ứng của cậu, tôi thấy ánh mắt cô ấy lóe lên niềm hạnh phúc. Sau vài giây, Thiên Phong nhìn thẳng vào cô ấy và trả lời cho sự mong chờ của cô ấy bằng một câu rất ngắn gọn.

-Tôi từ chối.

Tôi từ chối…

Tôi ngước lên nhìn hai người họ, Thiên Phong đã từ chối Minh Khuê, đây là sự thật sao? Trả lời xong thì Thiên Phong quay bước đi, Minh Khuê thả rời hai cánh tay mình xuống, hộp quà lăn dưới đất, rồi nước mắt cô ấy từ khóe nhòe ra càng nhiều, cuối cùng thành những giọt thi nhau rơi xuống khuôn mặt kiều diễm. Mấy cô bạn của cô ấy lúc này cũng xuất hiện, một người chạy lại đỡ Minh Khuê để cô ấy không ngã gục xuống đất, những tiếng khóc nức nở nổi lên.

-Khoan đi đã, Thiên Phong! Một cô bạn có dáng người hơi đẫy đà phẫn nộ chặn Thiên Phong lại chất vấn.-Minh Khuê có gì không xứng với cậu, tại sao cậu lại từ chối tình cảm của bạn ấy?

Thiên Phong hơi nhíu mày rồi bình thản trả lời.

-Các bạn đừng như vậy nữa! Tôi không thích những cô gái tỏ tình với mình.

Mấy cô bạn đó có vẻ bất ngờ trước câu trả lời của Thiên Phong, nhưng không để ai kịp hỏi gì thêm, Thiên Phong đã bỏ đi về lớp. Mấy cô bạn kia đành quay sang an ủi cô bạn thân của mình .