Chương 23: Tai họa theo gió cuốn đi, để yêu thương ở lại

Gió…

Gió rất nhiều…

Gió như cào xé trái tim tôi, gió như muốn ôm trọn lấy tôi, đưa tôi đến những phương trời xa xôi rồi bất ngờ biến mất. Để lại tôi một mình với bầu trời xanh biếc.

Tôi cô đơn đứng giữa dòng người đông đúc, những tiếng khóc than văng vẳng bên tai tôi trở nên nhỏ dần rồi bất chợt biến mất, những người bên cạnh tôi dường như cũng biến mất, chỉ có những vệt sáng mờ ảo, chỉ có mùi hương của hoa dại. Và gió.

Tôi thờ thẫn đưa đôi mắt đã trở nên mờ ảo nhìn về phía trước, trên chiếc quan tài đó phủ rất nhiều hoa, và người con trai mà tôi yêu nhất đang nằm trong đó, đôi mắt nhắm chặt yên bình, cậu ấy đã ngủ một giấc ngủ vĩnh hằng, cậu ấy sẽ biến thành gió và bỏ lại tôi để đến những phương trời xa xôi. Tôi đứng yên. Cứ như thế không biết đã bao lâu rồi.

Sau khi Phong tắt thở người ta đã theo nguyện vọng của cậu ấy lấy tim của Phong để cứu sống Thiên Lam, còn xác cậu ấy được đem về để hỏa táng.

Tang lễ diễn ra thật nhanh chóng. Anh trai đưa tôi cùng đến nơi người ta sẽ hỏa thiêu cậu ấy. Tôi chỉ biết đi theo, dán mắt vào nơi người con trai đó đang nằm say ngủ. Ngoài ra thì chẳng biết gì hết.

-Chúng ta bắt đầu được chưa?

Một người đàn ông có khuôn mặt u ám mặc đồng phục của nhân viên hỏa táng cất tiếng hỏi người nhà Thiên Phong. Chị Thanh Nhã và mẹ Phong nghe vậy ôm lấy nhau khóc, bố Thiên Phong thì nhìn chằm chằm vào chiếc quan tài, nhíu mày một hồi lâu, tôi có thể thấy được những đau đớn ông đang kìm nén qua những vết nhăn trên khóe mắt. Sau vài phút mặc niệm thì ông ấy cũng đau đớn gật đầu. Người nhân viên lò hỏa táng cũng gật đầu rồi cùng bạn mình nâng chiếc nắp quan tài đậy lại. Người ta sẽ đưa Phong vào lò hỏa táng, cậu ấy sẽ biến thành tro bụi, chỉ trong chốc lát.

-Không…

Tôi giật mình vội lao lại gì chặt lấy chiếc quan tài. Nước mắt tôi nhòe ra rơi trên những cánh hoa trắng trước ngực cậu ấy. Thiên Phong đang ngủ, khuôn mặt cậu ấy thật yên bình. Cậu ấy sẽ hóa thành gió ư? Cậu ấy sẽ hoàn toàn biến mất ư? Có phải những gì đang diễn ra chỉ là một giấc mơ thôi phải không? Tôi mong tất cả điều này chỉ là một giấc mơ. Nhưng không phải vậy, tôi cúi xuống gì chặt lấy bờ vai cậu ấy khóc nức nở.

-Nhật Hạ! Anh trai tôi nhíu mày cố kéo tôi ra.-Dừng lại đi em.

Gió lại ùa qua, gió vuốt nhẹ lên khuôn mặt đẫm nước của tôi, gió ôm tôi vào lòng vỗ về an ủi, giây phút đó tôi có cảm giác như Thiên Phong đang đứng sau lưng tôi, khẽ ghé sát vào tôi thì thầm:

“Nhật Hạ, đừng khóc! Cậu là Nhật Hạ mà, tớ chỉ muốn thấy nụ cười như ánh nắng ấm áp mùa hè của cậu”

Tôi cắn chặt môi, cố gắng không cất lên những tiếng thổn thức nữa. Phong đã từng nói không muốn thấy tôi khóc, tôi sẽ không làm cậu ấy buồn. Thiên Phong là gió mà, khi nào kết thúc hành trình phưu lưu ở một vùng đất xa xôi nào đó cậu ấy sẽ trở lại với tôi, nhẹ nhàng lướt qua tôi, vuốt lên mái tóc buông xõa của tôi và mỉm cười với tôi.

Ngững giọt nước mắt nóng rát vẫn ùa ra từ khóe mắt của tôi. Tôi nhìn Thiên Phong, mỉm cười và cúi xuống hôn lên môi cậu ấy. Môi cậu ấy rất lạnh, nhưng nó rất mềm mại và thơm dịu mùi hoa dại.

-Tạm biệt, Thiên Phong…

Hai tuần sau thì Thiên Lam đã khỏe lại, cậu ấy được chuyển về nhà để gia đình chăm sóc, các vết thương trên cơ thể cậu ấy cũng không còn gì nghiêm trọng nữa. Khi tôi tới thăm cậu ấy chúng tôi không nói gì cả, chỉ lặng im ngồi bên cạnh nhau dựa lưng vào tường ngắm bầu trời xanh thẳm, và đón những cơn gió trời ùa qua.

Suốt những năm bên nhau chúng tôi đã nói dối nhau, cùng nhau giữ trong lòng chiếc hộp bí mật pandora, không chỉ có tôi, cả Thiên Lam, cả Phong, mỗi chúng tôi đều có một chiếc hộp pandora của riêng mình. Rồi cũng vì nhiều lí do mà chẳng ai trong chúng tôi dám mở, cứ để những day dứt ngày càng nhức nhối trong lòng. Rồi tôi là người đầu tiên mở ra chiếc hộp bí mật của mình. Như hiệu ứng domino, Thiên Lam rồi đến Phong cũng lần lượt mở ra chiếc hộp của mình, và tai họa cũng ập xuống, nhưng người ta vẫn nói dưới tận cùng của chiếc hộp tai họa là một niềm hi vọng, Phong đã để lại niềm hi vọng nhỏ nhoi của cậu ấy cho tôi và Thiên Lam, và cậu ấy đã hóa thành cơn gió trời sau khi cố giữ lại hạnh phúc cho chúng tôi.

-Gió…đang cười!

Thiên Lam đột nhiên cất tiếng, bàn tay cậu ấy đưa ra đón lấy cơn gió đang ùa vào từ cửa sổ, gió ùa qua rồi cuối cùng bay lên bầu trời cao vút, vương theo những cánh hoa dại, trắng muốt. Tôi cũng nhìn theo những cánh hoa đó mỉm cười.

-Ừ…gió đang cười.

Một năm sau.

Gió ùa qua. Trên cánh đồng hoa cỏ tranh trắng muốt trải bạt ngàn đến tận chân trời xa xôi, tôi đứng lặng im đón nhận những cơn gió ào ạt lướt qua. Ngôi mộ nhỏ được bao phủ bởi những đóa hoa loa kèn đỏ rực. Đây là loài hoa Phong thích nhất. Một năm trước nó mới chỉ là một đóa lẻ loi, giờ đã thành một mảng đỏ rực rồi. Tôi đặt bó hoa loa kèn đỏ xuống trước mộ của Phong mỉm cười.

Đây là địa điểm lớp tôi đã từng tới cắm trại trước kia, gia đình Phong đã chọn nơi này làm nơi yên nghỉ của cậu ấy. Một nơi rất thích hợp, yên bình và lộng gió.

Mới đó mà đã một năm rồi, thời gian trôi qua thật nhanh. Nhưng với tôi chỉ giống như một cái chớp mắt. Thiên Phong trong trái tim tôi chưa từng có một giây quên lãng, hình ảnh cậu ấy cười, hình ảnh cậu ấy nhìn tôi, kể cả khi tôi nhắm mắt lại những hình ảnh đẹp đẽ đó cũng chưa bao giờ biến mất. Tôi đưa tay chạm nhẹ lên ngôi mộ khẽ mỉm cười.

-Phong…tớ muốn nói với cậu, tớ hạnh phúc khi có cậu trên đời.

Dù giờ đây cậu đã trở thành một làn gió, nhưng tớ vẫn sẽ luôn nhớ về cậu. Mãi mãi là như vậy.

Chợt có ai đó bước đến bên cạnh tôi, nhẹ cúi xuống đặt bó hoa cúc trắng xuống trước mộ Thiên Phong. Tôi quay sang, đó là Thiên Lam.

-Nếu muốn khóc, tớ có thể cho cậu mượn vai. Thiên Lam nhìn ngôi mộ nhỏ rồi liếc qua tôi. Tôi đanh đá quay ngoắt đi làm ra vẻ bất cần.

-Ai thèm.

Thiên Phong muốn nhìn thấy tôi cười, tôi sẽ chẳng vô cớ khóc để cậu ấy phải buồn. Phong mất rồi, nhưng tôi vẫn sống, và tôi sẽ sống thay cả phần của cậu ấy nữa, tôi sẽ hạnh phúc thay cả phần của cậu ấy nữa. Đó mới là điều Phong muốn.

Thiên Lam mỉm cười khi thấy vẻ chằn ăn của tôi, một cơn gió ùa qua hất tung mái tóc của cậu ấy, cậu ấy liền đưa tay lên gạt xuống, lúc này tôi mới nhận ra hình như Thiên Lam đã cao hơn trước, cũng chững chạc hơn trước nhiều. Mà điều này cũng đúng thôi, chúng tôi cũng đã lớn rồi mà.

-Cậu nghĩ bây giờ Thiên Phong đang ở đâu? Bất ngờ Thiên Lam quay sang hỏi tôi.

-Ở một nơi rất xa, nhưng vẫn luôn dõi theo chúng ta. Tôi mỉm cười trả lời.

Gió ùa qua chúng tôi, mát rượi và yên bình, gió mang theo mùi thơm hoa dại và mùi hương biển làm tôi cảm thấy dễ chịu. Tôi và Thiên Lam cùng đưa mắt dõi theo những cánh hoa bồ công anh trắng muốt được gió đưa lên cao. Tôi không thể nào nhìn thấy gió, nhưng tôi biết gió vẫn luôn ở bên cạnh tôi. Mãi mãi.

-À…anh Minh Khôi vừa nói với tớ, có giấy báo đại học gửi cho cậu rồi. Thiên Lam nhìn tôi thông báo.

-Vậy à? Tôi mỉm cười.

Tôi đã đậu vào một trường nghệ thuật, điều này tôi cũng không ngạc nhiên lắm, suốt những năm qua tôi đã rất nỗ lực kia mà. Thiên Lam cũng đã thi đậu vào đại học y, cậu ấy nhận được giấy báo nhập học trước tôi.

Có tiếng ai đó gọi chúng tôi, tôi ngước lên. Thục Anh và Hải Đăng đang chờ chúng tôi ở đằng xa, anh trai và chị Thanh Nhã cũng đang đứng đó. Thanh Nhã và anh tôi cũng sắp kết hôn rồi, tình cảm của họ tiến triển nhanh hơn tôi tưởng. Nhưng như thế cũng tốt.

-Nhật Hạ, tối nay đến nhà tớ nhé? Thiên Lam mỉm cười gạt một vạt tóc bị gió làm rối trên mặt tôi.

-Tới làm gì?

-Ra mắt! Tối nay mẹ tớ quyết định mở một bữa tiệc nhỏ giới thiệu con dâu.

Tôi liếc Thiên Lam cảnh giác, giọng điệu và nụ cười gian manh của cậu ta khiến tôi cảm thấy lo lắng. Từ sau vụ tai nạn 1 năm trước tôi mặc nhiên bị coi là con dâu của nhà Thiên Lam, chẳng phải tôi tự nguyện hay thấy ham hố gì với vị trí đó, nhưng cả bố mẹ Thiên Lam đều không muốn cậu ấy lấy “thằng nhóc” gặp ở nhà hàng ngày trước nên rất hài lòng với quyết định này. Thêm cái là Thiên Lam vì cứu tôi mà suýt chết nên họ không cho tôi có một cơ hội nào từ chối. Lần nào gặp thím Dương tôi cũng phải nghe thím ấy háo hức chọn ngày lành tháng tốt để cho chúng tôi đính hôn. Tôi muốn tổ chức vào tháng thứ 13 của năm nhưng sao tìm hoài trong lịch lại không thấy có tháng đó.

-Cậu định giở trò gì nữa đây?

-Cậu biết mà! Thiên Lam liếc tôi cười đểu.

-Tớ không tới. Tớ chưa muốn kết hôn đâu. Tôi nhìn cậu ta cương quyết.

Thiên Lam cười rồi đến bế xốc tôi lên, đặt lên vai vác đi.

-Cậu không có quyền lựa chọn.

-Buông ra! Tớ đánh chết cậu bây giờ. cậu nghĩ cậu là ai chứ? Tôi đấm tới tấp vào vai cậu ấy, nhưng những cú đấm nhẹ hều của tôi dường như chả ăn thua.

-Chồng tương lai của cậu chứ ai?

-Tớ không thèm lấy cậu đâu.

-Cậu không có quyền từ chối. Mà tớ quên chưa báo cho cậu biết. Mẹ tớ có nhắn lại:

“Con trai cô vì cứu cháu mà dính một vết sẹo trên ngực, tổn hại một phần đến vẻ đẹp trai, mất đi sự hoàn hảo, cháu mà không chịu trách nhiệm với nó cô sẽ hỏi tội cháu”.

À còn nữa, tớ chưa nói với bố mẹ việc chúng ta đóng kịch để hủy hôn lần trước đâu, nếu biết được lí do vì sao suốt hai năm qua con trai mình bị các cô gái tránh né chắc sẽ có nhiều chuyện vui lắm.

-Cậu đừng nói! Thím Dương sẽ giết tớ mất. Tôi hốt hoảng vội gào lên. Thiên Lam mỉm cười hài lòng.

-Vậy phải kết hôn với tớ.

Gió vẫn ùa qua mát rượi mang theo những cánh bồ công anh trắng muốt lên trời. Tôi bất lực để Thiên Lam vác đi rồi gào lớn.

-Tớ ghét cậu! Thiên Lam !!!!!!

The end.