Thế rồi thời gian lại trôi qua, thời gian thấm thoắt như thoi đưa, thời gian qua mau phủ lên kí ức của tôi một lớp tro tàn mờ ảo, đã có nhiều lúc tôi ngồi một mình vặn kim đồng hồ cho nó quay ngược trở lại, ngược rất nhiều vòng, nhưng thời gian vẫn trôi đi, thời gian không giống kim đồng hồ, không bị tôi bóp méo, không chịu tác động bởi bất cứ ai hay bất cứ điều gì, cứ lặng lờ trôi, trôi mãi tới vô tận.
Thế là sắp kết thúc một năm học mới, tôi không hiểu sao mới chớp mắt đã đến thời điểm này, đã có đôi lúc tôi ước mình có quyền năng có thể đóng băng được thời gian, lúc ấy chắc chắn tôi sẽ cho thời gian dừng lại vào lúc này, à không, có thể là trước lúc này, vào cái ngày mà tôi gặp Thiên Phong lần đầu tiên, hay cái ngày mà tôi cùng cậu ấy che chung dù đi dưới mưa, hay ngày tôi cùng cậu ấy ngồi trú mưa dưới trạm dừng xe bus, hay ngày hội trại trên núi? Tôi suy nghĩ một hồi lâu rồi không biết nên dừng lại ở đâu là hạnh phúc nhất, cuối cùng tôi lại mong mình có thể quay ngược được thời gian, để tôi sẽ quay lại liên tiếp, liên tiếp tới những thời điểm mà tôi vừa nhớ lại. Nhưng không thể. Những điều tôi mới nghĩ hoàn toàn là hoang tưởng.
Vào kì thi cuối học kì tôi nhận được một tin cực kì buồn.
-Thiên Phong! Kết thúc học kì cậu sẽ ra nước ngoài sao?
Vừa mới bước vào lớp tôi đã nghe thấy giọng đầy kinh ngạc của Thục Anh. Nhưng người kinh ngạc hơn có lẽ là tôi mới đúng. Tôi nhìn hai người đang nói chuyện bằng ánh mắt thảng thốt. Thiên Phong sẽ ra nước ngoài?
-Ừ! Thiên Phong gật đầu.-Thi học kì xong tớ sẽ đi luôn.
Cả lớp ồ lên, những âm thanh kinh ngạc xen lẫn cảm giác thất vọng. Hiển nhiên đây là quyết định của cậu ấy chứ không phải chỉ là của gia đình. Nghe được điều này tôi hụt hẫng lắm. Tôi ngước nhìn Thiên Phong và tôi phát hiện cậu ấy cũng đang nhìn vào tôi chằm chằm, đôi mắt đen thẳm xa xôi hiện rõ vẻ buồn bã tiếc nuối, lúc đó tôi cảm nhận được cảm giác của Thiên Phong nhưng tôi lại không lí giải được tại sao cậu ấy buồn. Tôi muốn tìm cách giữ cậu ấy lại một lần nữa, nhưng nhìn thái độ dứt khoát của cậu ấy với chuyến đi tôi biết chắc mình không thể viết thư giữ cậu ấy lại giống như đầu năm lớp 10 nữa.
Tôi lảo đảo đi vào chổ ngồi, nhưng dường như cơ thể tôi bị thứ gì đó hút hết mọi sinh lực, tôi loạng choạng vấp chân vào ghế, may là có Thiên Lam đỡ lại nên tôi không ngã. Thiên Lam nhíu mày nhìn tôi, tôi cảm thấy vẻ ái ngại hiện rõ trong mắt cậu ấy. Tôi cũng không nói gì nữa. Chính xác thì tôi không biết mình nên nói gì nữa.
Thiên Phong sẽ rời xa tôi, cậu ấy sẽ đi khỏi cuộc sống của tôi. Cũng giống như ngọn gió trời vậy, không biết đến bao giờ chúng tôi mới lại gặp nhau, hay đúng hơn là tôi không biết còn cơ hội gặp lại Thiên Phong hay không, tôi có cảm giác như lần này Thiên Phong sẽ biến mất hoàn toàn khỏi cuộc đời tôi vậy.
-Cậu ổn không vậy, Nhật Hạ? Thục Anh thở dài nhìn tôi bằng ánh mắt thông cảm.
Tôi không trả lời nhỏ, Thục Anh cũng không hỏi gì nữa, chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh tôi để tôi biết rằng mình không cô đơn, và để cho tôi không gục xuống mà khóc. Có lẽ nó và Thiên Lam đang lo lắng cho tôi lắm.
Thiên Phong mấy hôm nay cũng rất lạ. Đôi lúc lén nhìn cậu ấy tôi giật mình khi thấy đôi mắt đen thẳm đó cũng đang chăm chú vào tôi. Có gì đó rất khó diễn tả trong đôi mắt như vũ trụ xa xôi của cậu ấy.
Rồi những ngày thi cử đầy áp lực cũng dần trôi qua, những ngày đó đối với tôi quả thật rất tồi tệ, rất nhiều đêm tôi không ôn bài mà nằm gục đầu trên gối, nhưng tôi không khóc, chỉ gục đầu lên gối lan man suy nghĩ làm sao để giữ Thiên Phong ở lại với tôi, điều này cũng làm ảnh hưởng không nhỏ đến kết quả thi học kì vừa rồi của tôi, mặc dù trong lúc làm bài tôi cũng rất cố gắng để không suy nghĩ về Thiên Phong nhưng không có môn nào tôi cảm thấy mình thực sự làm tốt.
Hôm nay là ngày thi cuối cùng, tôi cố gắng làm bài thật cẩn thận, mỗi câu mỗi chữ tôi đều viết thật nắn nót. Mặc dù câu nào cũng lạc đề.
Thiên Phong vẫn như mọi ngày, bình thản đến kì lạ, không tỏ ra buồn bã, không tỏ ra tiếc nuối lưu luyến khi fan hâm mộ của cậu ấy tới gặp nói những lời chia ta sướt mướt. Thậm chí họ còn tổ chức cho cậu ấy một buổi tiệc nhỏ chia tay dưới căn tin trường, hiển nhiên Thiên Phong từ chối, chỉ đôi lúc cậu ấy nhìn tôi thái độ của cậu ấy mới thay đổi, nhưng sự thay đổi đó như thế nào thì tôi chưa đủ tinh tế để hiểu được.
Cuối cùng thì kì thi cũng kết thúc, ai cũng vui mừng nhẹ nhỏm vì hoàn thành tốt nhiệm vụ trong suốt học kì qua, chỉ có tôi là vẫn thấy lòng mình nặng nề không sao vui nỗi.
-Cậu tính sao đây? Nhật Hạ ngốc? Hải Đăng thở dài nhìn tôi đang xoay xoay chiếc ống hút với vẻ trầm tư.
Thục Anh và Thiên Lam cũng nhìn tôi với vẻ ái ngại lo lắng. Sau khi kết thúc môn thi cuối cùng chúng tôi đã kéo nhau đến một quán trà sữa gần trường. Thực ra tới đây không phải là chủ ý của tôi, nhưng ngoài việc làm theo lời họ thì tôi không biết gì nữa. Đầu tôi lúc này rối tinh lên rồi mọi thứ chợt tan biến, tôi thấy hụt hẫng và có gì đó thất vọng không thể nói lên lời.
-Thiên Phong sắp đi rồi. Thục Anh nhìn tôi nhíu mày.-Có lẽ buổi lễ tổng kết là lần cuối cùng cậu còn gặp được cậu ấy.
-Tớ biết.
Tôi buồn bã lên tiếng. Lần cuối cùng tôi gặp Thiên Phong? Tôi nên làm gì mới được? Tôi không có đủ can đảm để tỏ tình với cậu ấy, tôi vẫn chưa dứt được ám ảnh nếu cậu ấy từ chối tôi, tôi sợ mình sẽ thất bại, tôi sợ sẽ phải chấm dứt tình bạn với cậu ấy. Nhưng nếu bây giờ không nói với cậu ấy có lẽ tôi sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa, có thể cả đời này tôi không thể nói cho cậu ấy tình cảm của tôi dành cho cậu ấy nữa, đó có lẽ sẽ là nỗi tiếc nuối lớn nhất trong đời tôi.
Nhưng phải làm sao?
Tôi sợ thất bại.
Từ trước đến giờ tôi luôn là kẻ sĩ diện, thậm chí tôi đánh cược cả tương lai của mình để chọn học trái khối vào một lớp chuyên văn, tôi có thể liều mạng mà sống chết với một tên côn đồ nếu nó dám chọc giận tôi, tôi kiêu ngạo cho rằng nếu cần thiết tôi có thể đứng lên chống lại cả thế giới này để giữ cho được niềm tin của tôi. Nhưng đứng trước tình yêu tôi lại là kẻ hèn nhát, chỉ dám len lén nhìn người mình yêu, làm cái bóng lặng lẽ dõi theo cuộc đời người ấy chứ không có gan đi đến trước mặt người đó nói một câu đơn giản: “tớ thích cậu”. Đôi lúc tôi thấy rất thất vọng về bản thân mình.
Gió chiều từ bờ sông ùa qua chúng tôi, mạnh mẽ đưa những cánh bồ công anh trắng muốt bay lên bầu trời xanh cao vời vợi. Nắng chiếu xuyên qua từng kẻ lá dừng lại nhảy múa trong đôi mắt đen thẳm của người ngồi đối diện với tôi. Thiên Lam không cảm thấy khó chịu khi vài tia nắng nghịch ngợm đang chiếu xuyên trong mắt mình, cậu ấy vẫn chăm chú nhìn tôi. Đến một lúc thì cất lời nói bằng trầm trầm.
-Nhật Hạ! Tỏ tình với Thiên Phong đi.
Cả ba đứa tôi ngước lên nhìn Thiên Lam ngạc nhiên.
Điều này cả Thục Anh và Hải Đăng đều đăng băn khoăn, nhưng tụi nó hiểu tôi lo lắng điều gì nên không dám mở lời nói với tôi. Nhưng Thiên Lam thì khác, cậu ấy là người mạnh mẽ, cả về thể chất lẫn tâm hồn nên lúc nào cũng là người đưa ra những quyết định dứt khoát và sáng suốt.
Tôi cúi xuống nhìn ly nước đang dần tan đá với vẻ trầm tư nghĩ ngợi. Tỏ tình với Thiên Phong, không biết tôi đã nghĩ đến điều này bao nhiêu lần mỗi khi đối mặt với cậu ấy rồi, nhưng lần nào tôi cũng không đủ can đảm, không đủ dũng khí để mở lời.
-Tớ cũng thấy Thiên Lam nói đúng, Nhật Hạ, cậu hãy tỏ tình với cậu ấy đi. Thục Anh cũng gật đầu với lời khuyên của Thiên Lam, Hải Đăng cũng gật đầu phụ họa.
-Dù sao thằng nhóc đó cũng sắp đi rồi, dù thất bại thì kết quả cũng đâu có khác gì.
-Cậu im đi! Thục Anh nhíu mày cốc vào trán Hải Đăng mấy cái khiến cậu ta nhăn nhó.
Tôi vẫn ngồi trầm tư. Tỏ tình với Thiên Phong, thực ra điều nói ra và hành động không dễ dàng như nhau. Nếu Thiên Phong đồng ý thì không nói làm gì, nhưng lỡ như cậu ấy từ chối thì không biết tôi phải làm sao nữa.
-Nhật Hạ, cậu còn suy nghĩ gì nữa? Hải Đăng xoa xoa đầu.-Cậu ta sắp đi rồi, cậu chỉ còn cơ hội gặp cậu ta duy nhất một lần, nếu không nói, cậu sẽ không còn cơ hội đâu.
-Tớ biết…Tôi ngước nhìn Hải Đăng, nhưng trong lòng vẫn thấy rối bời, tôi biết điều gì đang diễn ra, nhưng không biết nên làm sao cho tốt.
Mọi người vẫn ngồi lặng im, tôi vẫn lan man suy nghĩ, những cơn gió chiều ùa qua mơn trớn mái tóc buông xõa của tôi khiến tôi cảm thấy thư thái. Tỏ tình với Thiên Phong. Tôi có nên đặt cược tất cả hy vọng về tình yêu đầu tiên của mình vào lần này không? Liệu tôi sẽ đạt được kết quả như mong đợi hay sẽ khắc sâu nỗi thương tổn vào trong lòng? Tôi nên làm gì mới đúng?
Lòng tôi rối như tơ vò, một tuần, chỉ còn một tuần nữa là đến lễ tổng kết, và chỉ còn duy nhất một lần tôi có cơ hội gặp Thiên Phong, tỏ tình với Thiên Phong rồi tôi sẽ nhận được một tình yêu viên mãn, được hẹn ước chờ đợi cậu ấy như những câu chuyện tình yêu lãng mạn trong tiểu thuyết hay sẽ mãi mãi mất Thiên Phong?
-Nhật Hạ! Thiên Lam lên tiếng, tôi ngước lên, dường như nhận ra được sự trăn trở trong lòng tôi, Thiên Lam nhíu mày.- Hối tiếc về một việc đã làm dẫu sao vẫn tốt hơn là hối tiếc về một việc chưa làm. Cậu hiểu ý tớ chứ?
Tôi chậm rãi gật đầu. Việc mình đã làm dù có thể thất bại nhưng ít ra khi chưa biết đến kết quả mình vẫn có quyền hi vọng. Nhưng nếu không làm gì thì cả tia hi vọng nhỏ nhất cũng không bao giờ đến với mình. Thiên Lam nói đúng. Nhưng trong lòng tôi vẫn còn gì đó vướng mắc, sự dũng cảm của tôi vẫn chưa đủ tự tin lộ diện để giúp tôi đưa ra một quyết định dứt khoát.
-Cậu đã từng nói với tớ về chiếc hộp tai họa Pandora, cậu còn nhớ chứ? Thiên Lam nhìn tôi, nghiêng đầu dò hỏi.
Tôi gật đầu, đương nhiên là tôi nhớ. Tôi vẫn luôn cho rằng tình cảm của mình giống thứ tai họa chứa đựng trong chiếc hộp bí mật kia, một khi tôi nói ra với Thiên Phong cũng giống như chiếc hộp kia bật mở, tai họa sẽ ập đến, tôi sẽ mất cậu ấy.
-Cậu biết không? Thiên Lam mỉm cười.-Mặc dù bên trong chiếc hộp Pandora chứa đựng đầy những tai họa, nhưng dưới tận cùng của nó là một niềm hi vọng. Can đảm lên! Nếu không thử, cậu sẽ chẳng bao giờ biết được kết quả, nếu không dám thử, cậu có thể sẽ phải hối hận suốt quãng đời còn lại.
-Thiên Lam…Tôi nhìn Thiên Lam cảm động.-Cậu thật tốt với tớ, Thiên Lam.
-Hazzz!!!! Thiên Lam thở dài liếc xéo tôi.-Không cần phải cảm động. Tớ chỉ không muốn hàng ngày nhìn thấy bộ mặt như đưa đám của cậu thôi. Đồ ngốc!
Rồi ngày đó rốt cuộc cũng đến, ngày tổng kết cuối học kì 2, ngày mà tôi quyết định sẽ tỏ tình với Thiên Phong. Hôm nay là một ngày đẹp trời, nắng ấm chan hòa khắp nơi và gió không ngừng đùa giỡn trên những cánh hoa trắng muốt. Tôi gặp lại Thiên Phong sau một tuần dài thương nhớ. Dường như cậu ấy không được khỏe, vì hay để ý Thiên Phong nên tôi rất dễ dàng nhận ra từ sự thay đổi nhỏ nhất của cậu ấy, làn da cậu ấy hơi nhợt nhạt, nhưng ánh mắt đen thẳm xa vời thì vẫn vậy, vẫn đẹp và xa vời. Đi ngang qua tôi, cậu ấy vẫn nở 1 nụ cười ấp áp quen thuộc, tôi lặng lẽ đi vào chổ ngồi gần Thiên Lam, trái tim nhấp nhỏm trong lồng ngực vì nghĩ đến việc lớn lao mà tôi sắp làm.
Buổi tổng kết diễn ra khá dài, sau màn phát biểu “ru ngủ” học sinh của thầy hiệu trưởng thì cũng đến tiết mục mà lũ học trò mong chờ nhất, công bố xếp hạng và phát phần thưởng. Học kì này tôi bị tụt xuống 2 hạng so với kì trước, nhưng tôi không quan tâm lắm. Điều tôi quan tâm bây giờ chỉ có Thiên Phong. Tôi khẽ liếc về phía cậu ấy. Sau buổi tổng kết thì Thiên Phong quay vào lớp học làm gì đó. Tôi đứng lên, lưỡng lự không biết có nên đi theo cậu ấy thì có ai đó đẩy vai tôi về phía trước.
-Đi đi! Thiên Lam nhìn tôi, ánh mắt ấm áp khích lệ.
Dường như lòng can đảm của tôi nhờ cậu ấy mà quay lại, tôi nhìn Thiên Lam, khẽ gật đầu rồi cũng đi về lớp học.
_ -Yêu người ta, mà lại khích lệ người ta đi tỏ tình với kẻ khác? Hải Đăng liếc Thiên Lam khó hiểu. _
_ -Ngu thật, ngu không có đối thủ! Thục Anh cũng liếc cậu phụ họa.-Ai đã nuôi tên ngu này lớn đến chừng này vậy? _
_ Thiên Lam thở dài, không trả lời họ mà lặng lẽ quay đi. Chính cậu cũng không biết là mình ngu ngốc đến mức nào, nhưng hai đứa kia đâu có biết khoảnh khắc cậu nhìn thấy Nhật Hạ ngồi khóc một mình tim cậu đau đến mức nào đâu. Ngay giây phút đó cậu đã quyết định, cho dù có phải biến thành kẻ ngu ngốc, cho dù phải thay cô gái đó gánh chịu nỗi đau thì cậu cũng bằng lòng để Nhật Hạ được hạnh phúc, để cô ấy không khóc nữa, để cô ấy lại có thể mỉm cười. _
_ Nhưng sao trong lòng cậu vẫn có gì đó đau nhói và khó chịu. _
_ Khoảnh khắc mà một người tỏ tình là khoảnh khắc một người thất tình. Có lẽ vậy. _
_ Thế nhưng hai đứa bạn khốn kiếp kia không hề an ủi cậu, tụi nó vẫn ở sau lưng nói những câu châm chọc hết sức chua chát. _
_ -Hazzz!!! Dù biết mình không có cơ hội nhưng hai năm qua cậu ta vẫn luôn mong chờ kì tích xuất hiện. _
_ -Giờ thì thất bại toàn tập! Đáng thương, đáng thương. _
_ Thiên Lam vừa đi vừa lẩm bẩm mắng lũ bạn bất nghĩa. Tự dưng cậu cảm thấy số phận mình đen đủi không ai bằng. Cho dù bây giờ cậu là kẻ thất tình cảm thấy bất hạnh và đi tìm sự thương cảm thì thế gian cũng chẳng ai đoái hoài đến. _
Cánh cửa lớp không khép lại, tôi chậm rãi bước vào. Trong lớp lúc này chỉ có Thiên Phong, cậu ấy đang đứng bên cửa sổ nhìn xuống sân trường, những tia nắng lấp lánh phủ lên vai khiến cậu ấy thêm rạng rỡ.
Thiên Phong luôn đứng đó, lặng im thả đôi mắt xa xăm lên bầu trời xanh thẳm. Đến bây giờ tôi vẫn không hiểu trên bầu trời xa xôi kia có gì cuốn hút cậu ấy khiến cậu ấy chăm chú nhìn nó như vậy.
Thiên Phong vẫn chưa nhận ra sự có mặt của tôi, tôi bước đến định lên tiếng thì thấy cậu ấy đột ngột quay lại, dựa lưng vào tường rồi từ từ trượt xuống.
-Phong! Tôi hốt hoảng chạy lại.-Phong, cậu sao vậy? Phong!!!!
Phong đưa tay lên ôm đầu, đôi mắt đen thẳm nhắm chặt lại có vẻ đau đớn, mặt cậu ấy trắng nhợt không còn chút sức sống. Tôi nắm chặt lấy cánh tay cố gắng gọi tên cậu ấy, tay cậu ấy cũng lạnh ngắt. Khoảng một phút sau đó thì Thiên Phong cũng dần ổn định, chầm chậm ngước lên nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên.
-Phong! Cậu không sao chứ? Tôi nhìn cậu ấy mừng rỡ.-Cậu bị đau ở đâu? Tớ đưa cậu lên phòng y tế nhé.
-Tớ không sao!
Thiên Phong bình thản trả lời tôi rồi từ từ đứng dậy, khuôn mặt cậu ấy sau đó cũng dần trở lại hồng hào, nhưng tôi thấy dường như nó vẫn có gì đó thiếu sức sống, không giống như thường ngày.
-Thiên Phong, cậu đang bị bệnh gì sao? Lúc nãy tớ thấy dường như cậu bị đau đầu.
-À…Thiên Phong mỉm cười nhìn tôi.-Đúng là tớ hơi đau đầu. Suốt cả đêm qua tớ thức trắng chơi game nên giờ hơi mệt.
Tôi cười khổ, cũng không thấy ngạc nhiên lắm, cái trò thức đêm cày game dường như không có đứa con trai nào là chưa từng. Chỉ không ngờ hoàng tử Thiên Phong của tôi cũng không phải ngoại lệ.
Lớp học bây giờ vắng hoe, chỉ có những tiếng động khe khẽ của gió ùa qua chạm vào chiếc rèm cửa và tiếng ríu rít của mấy chú chim sâu đang chuyền cành trên những tán phượng gần đó, tôi lặng im lắng nghe nhịp tim của mình đang ngày càng đập mạnh. Rồi tôi lấy hết can đảm ngước lên nhìn Thiên Phong. Đã đến lúc tôi cần nói cho cậu ấy nghe bí mật quan trọng nhất mà tôi vẫn luôn giấu kín trong lòng.
Nắng im lìm vương trên bậu cửa sổ, gió vẫn ùa qua nhẹ nhàng vuốt ve những lọn tóc đen mượt của chúng tôi. Thiên Phong đang đứng trước mặt tôi, giây phút này tôi cảm tưởng chỉ còn tôi và cậu ấy là tồn tại trên thế giới này, giây phút này mọi thứ đều nhạt nhòa và ngưng đọng, thời gian ngưng đọng, vạn vật ngưng đọng, chỉ còn tôi và Thiên Phong đang đối diện với nhau.
-Thiên Phong! Tôi nhìn thẳng vào cậu ấy nói ra câu mà tôi đã muốn nói rất nhiều lần.-Tớ yêu cậu, Thiên Phong.
Không có những lời hoa mỹ có cánh, không có những món quà nhỏ bé xinh, chỉ một câu đơn giản thôi nhưng tôi đã mất hai năm mới nói được. Gió ùa qua, gió đùa nghịch trên tóc tôi, gió vuốt ve khuôn mặt thanh tú đang hiện diện trước mặt tôi rồi bay vút lên trời cao, mọi thứ vẫn tiếp diễn, thời gian lại trôi, vạn vật quay lại vị trí ban đầu. Thiên Phong không tỏ vẻ gì là ngạc nhiên khi tôi nói tôi yêu cậu ấy, bây giờ trong đầu tôi cũng chẳng thể nghĩ điều gì hơn, tất cả nơ-ron thần kinh của tôi căng ra chờ đợi câu trả lời của Thiên Phong.
Rồi tôi thấy đôi mắt đen thẳm đó nhìn tôi, cái nhìn thật xa vời và có gì đó buồn man mác. Gió lại ùa qua, gió rất nhiều. Thiên Phong khẽ mấp máy đôi môi anh đào.
-Xin lỗi…
Xin lỗi…
Trái tim tôi sững lại, dường như nó không đập nữa, nó đau nhói trĩu nặng, vài phút sau thì trở nên trống rỗng. Căn phòng chúng tôi đứng lồng lộng gió, mọi thứ trắng xóa nhạt nhòa trước mặt tôi. Tôi chỉ nghe được câu “xin lỗi” của Thiên Phong, mọi thứ sau đó thì tôi không còn biết gì hết, không còn nghe được gì hết.
Tôi quay bước đi, Thiên Phong vẫn đứng đó, đứng lặng yên bên cửa sổ nhìn theo tôi bằng ánh mắt đen thẳm xa vời, tôi như người mất hồn, lặng lẽ lê những bước chân nặng trĩu không biết là mình đang đi đâu, đến khi dừng lại thì tôi thấy mình đang đứng trước mặt Thiên Lam.
-Nhật Hạ! Thiên Lam lên tiếng khi thấy tôi.
-Nhật Hạ, sao rồi? Thục Anh và Hải Đăng cũng đi lại nhìn tôi hồi hộp.
Tôi không biết nên nói gì, cổ họng tôi nghẹn lại. Cố ngăn những giọt nước mắt không rơi ra, tôi ngoảnh lại cố nặn ra một nụ cười.
-Xin lỗi… Tớ thất bại rồi.
Tôi cố gắng cười, nhưng không hiểu sao nước mắt lại tuôn rơi, rơi rất nhiều, nhạt nhòa mọi thứ trước mặt, tôi vội vã đưa tay lên lau đi, nhưng không hiểu sao không tài nào lau khô được, những giọt nước mắt bỏng rát không nghe lời tôi cứ mãi tuôn rơi. Giờ thì tôi đã hiểu rằng trên thế gian này có những chuyện dù nỗ lực cách mấy cũng không thể đạt đến mục tiêu.
-Nhật Hạ, cậu không sao chứ. Thục Anh chạm tay vào vai tôi.
Tôi ngước lên mỉm cười.
-Tớ không sao…tớ muốn yên lặng một chút, để tớ một mình nhé.
Nói rồi không chờ nghe câu trả lời của nhỏ bạn, tôi vội vã lao đi mất. Những người bạn của tôi vẫn nhìn theo tôi với đôi mắt ái ngại pha lẫn sự thương cảm, nhưng giờ đây tôi chẳng còn biết được gì nữa, mà cũng chẳng muốn quan tâm đến chuyện gì nữa.
Tôi đã thất bại rồi.
_ Rầm!!!! _
_ Cánh cửa lớp bị đạp tung ra. Thiên Lam hùng hổ bước vào, ánh mắt sắc lẻm như dao. Bên cửa sổ, một người con trai hờ hững quay lại. _
_ -Thiên Phong!!! _
_ Cậu gằn giọng, lao vào đấm thật mạnh vào mặt kẻ đối diện. Thiên Phong bất ngờ ngã vật sang một bên, bàn ghế đổ chỏng chơ. Nhưng Thiên Lam vẫn chưa dừng lại. Cậu lao đến, nắm cổ áo Thiên Phong đấm tới tấp. _
_ -Đồ khốn kiếp, mày có biết mày đã là gì không?Mày tưởng mình là ai hả? Thiên Lam gào lên và đấm thật mạnh vào bụng đối thủ. _
_ -Thì ra… _
_ Một tiếng nói trầm trầm cất lên từ khóe môi nhòe máu của Phong. Thiên Lam cau mày kéo sát cậu lại gằn giọng: _
_ -“Thì ra” cái khỉ gì? Sau khi làm cho cô ấy khóc sao mày có thể thản nhiên như thế hả? Mày có còn là con người nữa không? Tao không thể hiểu nổi mày nữa. Nghe rõ đây đồ khốn!!! Cô gái mà mày đem ra đùa giỡn chính là cô gái mà tao yêu thương nhất… _
_ Bốp!!!! _
_ Một cú đá móc giáng thẳng vào mặt Thiên Lam khiến cậu loạng choạng ngã ra sau. Thiên Phong đứng dậy từ từ đi lại gần cất giọng lạnh lùng: _
_ -Nói xong chưa? _
_ -Thế này là sao? Thiên Lam liếc ánh mắt sắc lẻm lên cười nhạt, ngón tay thon dài đưa lên quyệt nhẹ một vệt máu trên khóe miệng.-Hóa ra mày cũng chẳng phải là một thằng công tử bột bình thường. _
_ -Cậu tới cũng đúng lúc lắm. Thiên Phong đưa ánh mắt đen thẳm trên khuôn mặt không chút cảm xúc nhìn xuống kẻ trước mặt.-Tôi đang không biết phải làm sao dừng lại cơn điên của mình đây. _
_ -Hừ! Thiên Lam bật dậy cười nhạt lùi ra sau thủ thế.-Có giỏi thì nhào vô, tao sẽ đánh cho mày phát khóc thì thôi! _
_ Sân trường vắng vẻ, giờ này đa số học sinh đã về nhà hết, nhưng phòng học lớp 11C trên lầu hai vẫn vang ra tiếng đấm đá uỵch uỵch, xen lẫn trong đó là tiếng bàn ghế đổ va chạm vào nhau. _
_ Bên trong đó, hai người con trai đang lao vào điên cuồng đánh nhau, không quan tâm là mình sẽ bị đánh ra sao, không quan tâm việc né đòn, chỉ lao vào đấm đá như để giải tỏa cơn bực tức đang cuồn cuộn trong lòng. Đến lúc không còn ai nhấc tay lên nỗi nữa thì cả hai ngã vật xuống nền nhà. Thở dốc. _
_ -Rốt cuộc vì lí do gì mà mày lại từ chối cô ấy? _
_ -Còn cậu vì sao yêu cô ấy mà lại để cô ấy tỏ tình với tôi? _
_ -Tao hỏi thì mày phải trả lời trước chứ. _
_ Thiên Lam tức tối bật dậy định động thủ thì vai cậu nhói đau, lúc nãy cậu bị Thiên Phong đá trúng, rốt cuộc không thể cố gắng được cậu lại ngã vật xuống vì đau. Cậu nhíu mày, vẫn chưa muốn kết thúc trận đấu dễ dàng như vậy. _
_ Chợt một cơn gió ùa qua cửa sổ, gió cuốn theo một tờ giấy phủ lên mặt cậu, Thiên Lam bực bội giơ tay lên vò nhàu nó, nhưng rồi một hàng chủ đập vào mắt cậu khiến cậu phải chú ý. _
_ Bệnh án… _
_ Thiên Phong liếc qua hơi nhíu mày, rồi cũng không phản ứng gì mà nằm im dưới sàn đưa đôi mắt đen thẳm nhìn bầu trời. _
_ -Này…Sau cùng thì Thiên Lam cũng lên tiếng.-Mày bị bệnh gì? Đừng có nói… _
_ -Nan y. Thiên Phong cất lời, giọng khô khốc.-Cùng lắm là trụ được một tháng nữa. _
_ Không gian lặng im, chỉ có những tiếng gió ùa qua cửa sổ, và bầu trời xanh thẳm cao vời vợi chan hòa ánh nắng. Thiên Lam liếc tờ bệnh án, nhíu mày rồi bật dậy đi đến lôi Thiên Phong vẫn còn đang nằm dài dưới sàn. _
_ -Cậu định làm gì? Thiên Phong nhíu mày khó hiểu. Kẻ cố chấp ngốc nghếch kia vẫn nắm chặt cổ tay cậu kéo đi. _
_ -Gặp Nhật Hạ đi. Nói cho cô ấy biết mọi chuyện đi, cả tình cảm của mày nữa. Tao biết mày muốn tốt cho Nhật Hạ, nhưng im lặng và từ chối không phải là lựa chọn đúng. _
Gió đang ùa qua, gió khiến mặt tôi rát bỏng, gió lau khô đi những giọt nước mắt nóng rực vừa lăn ra khỏi khóe mắt tôi. Sân trường lúc này vắng hoe, có lẽ mọi người đã về nhà hết rồi. Tôi lếch thếch bước từng bước trên nền xi măng trắng tinh ra khỏi cổng. Người ta nói khi có chuyện gì buồn thì hãy khóc một trận thật lớn để mọi nỗi buồn qua đi, tôi đã trốn một mình tới vườn hoa sau trường khóc rất lâu rồi nhưng sao vẫn không thấy hết buồn. Tệ thật, lí thuyết đôi khi đúng với người này nhưng lại không đúng với người kia.
Cảm giác mọi thứ trống rỗng vẫn còn vây bám lấy tôi, nhìn dòng người đang lướt qua trước mặt mình tôi không còn nhận thức được gì nữa, trước mặt tôi, sau lưng tôi, bên cạnh tôi, tất cả đều biến thành những ảo ảnh trắng mờ, không gian tĩnh lặng đến kì lạ, tôi không thấy được gì nữa, không nghe được gì nữa. Cảm giác như thế giới này bây giờ chỉ còn tôi tồn tại vậy. Trong vô thức, tôi không biết mình đang làm gì, đôi chân run rẫy không nghe lời tôi vẫn từng bước chậm chạp đi về phía trước cho đến khi tôi nghe thấy một âm thanh quen thuộc.
Nhật Hạ…
Có ai đó đang gọi tôi. Âm thanh rất nhỏ, dường như nó bị hòa vào tiếng gió, nhưng nó ấm áp đến kì lạ, nó khiến trái tim tôi yên bình mỗi lần tôi cảm thấy đau đớn. Tiếng nói đó dần đưa tôi về thực tại, nhưng khi tôi nhận thức được thực tại thì tôi giật mình nhận ra tôi đang đứng giữa lòng đường. Và một chiếc taxi đang lao vào tôi.
-Nhật Hạ!!!!!
Cơ thể tôi đau nhói khi bị ai đó lao vào, tôi ngã vật bên vệ đường. Tiếng thắng xe vang lên âm thanh chói tai làm náo loạn cả một góc đường. Tôi giật mình bật dậy, và trước mặt tôi, khắp nơi đều nhuộm một màu đỏ rực. Thiên Lam đang nằm gục dưới mặt đất, cơ thể cậu ấy nhuộm đỏ máu, nhưng ánh mắt đen thẳm vẫn nhìn tôi đầy lo lắng. Chính cậu ấy vừa xô tôi ra và bị chiếc taxi đâm phải.
-Thiên Lam!!! Tôi gào lên rồi lao lại.
-Thiên Lam!!!
Thiên Phong không biết đã xuất hiện từ bao giờ, trong khi tôi còn đang bàng hoàng thì cậu ấy vội vã cúi xuống đỡ Thiên Lam lên chiếc taxi mới gây tai nạn rồi kéo theo tôi lên đó. Giờ phút này trong đầu tôi không còn tồn tại thứ gì nữa, tất cả chỉ có hình ảnh người bạn thân đang đẫm máu trước mặt tôi.
-Thiên Lam…Thiên Lam…Trả lời tớ đi, Thiên Lam…
Tôi gọi cậu ấy, giọng tôi khản đặc đi, nhưng Thiên Lam không trả lời tôi, đôi mắt cậu ấy đã khép chặt, cơ thể nhuốm máu đang trút những hơi thở thoi thóp một cách nặng nhọc. Cả người tôi run lên thành từng cơn, nước mắt không biết từ đâu nhòe ra ướt đẫm khuôn mặt.
-Đừng sợ…Nhật Hạ, không sao đâu, cậu ấy sẽ không sao đâu.
Thiên Phong ôm chặt lấy tôi trấn áp cơn hoảng loạn đang trỗi dậy trong lòng tôi. Tôi không phản ứng, đôi mắt nhạt nước không thể nào rời khỏi bóng hình Thiên lam lúc này. Tôi gần như phát điên lên. Rốt cuộc tại sao chuyện này lại xảy ra? tại sao Thiên Lam lại gặp tai nạn như vậy?
Là tại tôi. Tôi òa khóc, lẽ ra người nằm đó bây giờ là tôi mới đúng, tại sao Thiên lam lại phải thay tôi gánh chịu tai nạn này? Thiên Phong nhíu mày cố giữ chặt lấy hai bàn tay tôi để tôi không tự cào rách mặt mình.
Chiếc taxi phóng rất nhanh, cuối cùng cũng đến được bệnh viện gần nhất. Một chiếc xe đẩy được chuẩn bị sẵn ngay lập tức lao ra khi chúng tôi dừng lại. Thiên Phong trên đường đi đã gọi điện thoại báo trước cho họ rồi, cậu ấy cũng không quên dùng điện thoại của Thiên Lam gọi điện báo cho người nhà cậu ấy, trong hoàn cảnh này chỉ có cậu ấy là đủ bình tĩnh xử lí mọi chuyện, tôi thì vẫn như người mất hồn, thất thiểu chạy theo Thiên Lam cho đến khi các bác sĩ ngăn tôi trước cửa phòng cấp cứu.
-Thiên Lam, để tôi nhìn cậu ấy, Thiên Lam…
Tôi lẩm bẩm cố nhìn theo chiếc giường đẩy đã khuất trong căn phòng, cô y tá vẫn kiên nhẫn giữ tôi lại.
-Nhật Hạ! Cậu bình tĩnh lại đi nào.
Thiên Phong kéo tôi vào lòng cậu ấy ôm chặt. Lúc này chị y tá kia mới an tâm đi vào phòng cấp cứu. Cơ thể tôi vẫn run lên bần bật, tôi cảm thấy Thiên Phong đang ôm chặt tôi hơn. Mãi lúc sau tôi mới phần nào lấy lại bình tĩnh. Tôi nhìn vào phòng cấp cứu qua lớp kính mờ, cố ngăn cho nỗi hoảng sợ đang chờ chực trào lên.
Nhưng đúng lúc này…
Huỵch!!!!
Một tiếng động vang lên bên cạnh tôi, tôi giật mình quay lại. Thiên Phong đang nằm im dưới sàn, cơ thể cậu ấy bất động, khuôn mặt dần trở nên trắng bệch.
-Thiên…Phong…
Người bạn thứ hai của tôi được đưa vào phòng cấp cứu. Tôi nhìn theo chiếc xe đẩy có Thiên Phong, tôi không điên lên kêu gào hay đòi lao vào phòng giống khi nãy mà đứng im thẫn thờ.
Rốt cuộc thì chuyện gì đang diễn ra? Tại sao cả Thiên Lam và Thiên Phong đều bị như vậy?
Một tiếng sau.
-Nhật Hạ!!!
Có tiếng ai đó gọi tôi, tôi ngước lên, là chị Thanh Nhã. Chị ấy đi vội về phía tôi, anh trai tôi cũng đi cùng với chị ấy, khuôn mặt chi Thanh Nhã lấm tấm mồ hôi và tái nhợt vì lo lắng.
-Chị…Tôi lắp bắp, giọng lạc hẳn đi. -Thiên Phong, cậu ấy…
Chị Thanh Nhã nhíu mày nhìn vào phòng cấp cứu, cuối cùng là thở dài đau đớn đi đến bên ghế chờ ngồi phịch xuống. Sau vài giây, chị ấy đưa tay che mặt thút thít khóc. Tim tôi đau nhói một lần nữa như ngừng đập, tôi nhìn chị ấy, cố thốt ra vài lời một cách khó khăn.
-Chị…Thiên Phong, cậu ấy rốt cuộc bị sao vậy?
Thanh Nhã không nhìn tôi, lặng lẽ đưa tay lau nước mắt, vài giây sau thì chị ấy cũng cất tiếng trả lời tôi.
-Phong bị ung thư não, giai đoạn cuối. Không còn cách nào cứu được nữa.
Ung thư não? Thiên Phong sao? Chân tôi run run đứng không vững, cảm giác như mặt đất bên dưới tôi đang sụp đổ khiến tôi chao đảo. Tại sao lại là Thiên Phong? tại sao lại là cậu ấy? Trước đây tôi cứ nghĩ rằng việc mình bị Thiên Phong từ chối là đáng sợ nhất trên đời, nhưng bây giờ số phận còn cho tôi biết có một điều đáng sợ hơn. Thiên Phong, cậu ấy sẽ hoàn toàn bị cướp mất khỏi thế giới này. Tôi run run đưa tay lên cào mạnh vào ngực để cơn đau trong tôi dịu đi, nhưng vô ích. Nếu cho tôi một sự lựa chọn, tôi thà bị Thiên Phong từ chối, thà rằng cậu ấy xa lánh ghét bỏ tôi mà sống hạnh phúc còn hơn phải nhìn thấy cậu ấy biến mất như thế này.
-Lẽ ra bây giờ nó đang phải nằm trong phòng bệnh, nhưng nó lại trốn đi đến buổi tổng kết cuối cùng. Nó nói muốn được gặp em. Thanh Nhã nói trong nước mắt.
Tai tôi ù đi, tôi đứng lặng im như một cái xác rỗng. Tôi không biết đây có phải là một cơn ác mộng hay không? Nếu thật đây là một cơn ác mộng thì làm ơn kết thúc đi, tôi đau quá, đau không chịu nỗi nữa rồi.
-Nhật Hạ!!!! Một tiếng gọi hớt hãi vang lên ở đầu hành lang, rồi thím Dương chạy đến bên tôi hoảng hốt.-Thiên Lam đâu rồi cháu, nó sao rồi?
Tôi nhìn thím ấy, thẫn thờ không biết phải nói gì, thím Dương thấy thế càng hoảng hốt víu chặt lấy hai vai tôi lay lắc một cách tuyệt vọng và hỏi qua làn nước mắt. Anh trai tôi vội đứng lên đỡ lấy thím ấy trấn an.
-Cô bình tĩnh lại đi, các bác sĩ đang làm phẫu thuật cho cậu bé, nó sẽ không sao đâu.
Thím Dương nhìn anh trai tôi vài giây rồi khóc nấc lên, vùi mặt vào ngực chồng mình khóc nức nở. Bố cậu ấy có vẻ bình tĩnh hơn, nhíu mày nhìn vào phòng cấp cứu rồi vỗ về an ủi vợ.
Thời gian chậm chạp trôi qua, dãy hành lang vắng lặng, đã không còn những tiếng khóc nấc lo lắng và đau khổ, thay vào đó là những tiếng thở dài não nề và những ánh mắt mong chờ hi vọng. Thiên Phong và Thiên Lam được đưa vào hai phòng cấp cứu sát nhau nên tôi không khó khăn trong việc ngồi theo dõi bệnh tình của họ.
Sau khi chị Thanh Nhã đến thì bố mẹ Thiên Phong cũng vào, họ có vẻ như đã chuẩn bị sẵn tâm lí từ trước nên không đau đớn xúc động như chị Thanh Nhã, nhưng nhìn vào những đôi mắt mệt mỏi đầy vết chân chim của họ thì tôi biết đau khổ là điều không tránh khỏi.
Anh trai tôi vẫn ngồi bên chị Thanh Nhã an ủi chị ấy, đôi lúc nhìn qua tôi với ánh mắt lo lắng bất an, nhưng tôi không quan tâm đến họ nữa, một mình ngồi lặng im trên băng ghế như một cái xác không hồn. Trống rỗng.
Không biết bao lâu sau đó thì hai cánh cửa phòng bệnh mở ra cùng một lúc. Các bác sĩ đi ra nhìn chúng tôi lắc đầu thay cho một lời thông báo khó nói.
Thiên Lam bị thương quá nặng, tim cậu ấy bị tổn thương có lẽ không thể qua khỏi.
Thiên Phong đã đi đến giới hạn, thời gian của cậu ấy chỉ còn được tính bằng giờ.
Tôi chết sững bên ngoài phòng bệnh. Những tiếng than khóc lại một lần nữa vang lên, nhưng tai tôi ù đi không còn nghe được gì nữa. Tôi loạng choạng dựa lưng vào tường và trượt xống.
Thiên Phong và Thiên Lam. Cả hai người họ sắp biến mất hoàn toàn, cả hai người họ đều sắp rời xa tôi sao? Đây không phải là sự thật, không phải. Tôi như người mất hồn, những gì sau đó tôi không còn biết nữa. Tôi chỉ biết ngồi bên cạnh Thiên Phong và Thiên Lam, đưa ánh mắt vô hồn nhìn họ đang trút những hơi thở cuối cùng.
Thiên Phong và Thiên Lam đã được dồn sang một phòng, các bác sĩ cũng không quên dặn chúng tôi nên chuẩn bị tâm lí.