Chương 18: Bông hoa loa kèn đỏ

Ngày hôm sau chúng tôi bắt đầu chương trình cắm trại thú vị đã được giáo viên lên kế hoạch. Rất nhiều trò chơi được tổ chức: Kéo co, rung chuông vàng, giải mật mã tìm kho báu...

Trò nào cũng hấp dẫn, trò nào tôi cũng hào hứng đăng kí tham gia, và lúc nào tôi cũng góp phần mang chiến thắng vang dội về cho lớp. Bạn bè trong lớp rất nể phục tôi. Chúng tôi cũng đã chụp rất nhiều hình, lúc Linh Nga đưa cho tôi xem tôi thấy bức nào mình cũng đang ôm vai bá cổ bạn bè cười toe toét. Nhưng có ai biết trong lòng tôi có một thứ gì đó khúc mắc khiến tôi không thể nào thanh thản được.

Thiên Phong.

Xế chiều.

Trò chơi cuối cùng chúng tôi thi trong ngày là đi tìm kho báu. Thầy hiệu trưởng đã phát cho chúng tôi mỗi lớp 1 tấm bản đồ khác nhau, nhưng đích đến đều là một chiếc hộp duy nhất được cất giấu từ trước. Lớp nào tìm thấy được chiếc hộp trước lớp đó sẽ thắng. Chúng tôi rất hào hứng với trò chơi này, thế là túa nhau ra đi tìm.

Theo tấm bản đồ chỉ dẫn, đầu tiên chúng tôi sẽ băng qua một khu rừng, qua hai con suối nhỏ, cuối cùng là đến một ngọn đồi hoa cỏ tranh rộng bạt ngàn và lộng gió cách khá xa nơi chúng tôi cắm trại. Bạn bè lớp tôi ai cũng đều tròn mắt ngơ ngẩn nhìn nơi mình đang đứng.

Thật đẹp!

Những ngọn cả tranh xanh mướt chen lẫn những nhánh hoa trắng muốt trải dài tít tắp đến tận đường chân trời, gió mơn man thi thoảng ùa qua khiến cánh đồng hoa trắng rung rinh lượn sóng, tưởng chừng như linh hồn chúng tôi cũng tan chảy mà cuốn trôi theo cùng làn gió dập dìu kia, những cánh chuồn chuồn đủ màu sắc chao lượn, đuổi bắt nhau trên đầu chúng tôi. Nắng chiều nhạt màu, từng áng mấy trắng mây hồng trôi hững hờ, ở phía xa xa chân trời có những cánh chim nhỏ đang nương theo làn gió bay vụt về phương xa.

-Nơi này thật đẹp quá đi!!!!

Linh Nga reo lên và lập tức vận dụng hết khả năng bấm máy ảnh tách tách. Nhỏ chụp phong cảnh, và chụp tất cả chúng tôi, nhỏ dường như muốn giúp chúng tôi lưu lại những khoảnh khắc tuyệt vời này. Thiên Lam và Thiên Phong thì vẫn chăm chú nhìn vào tấm bản đồ dò ra nơi cất giấu kho báu.

-Nhật Hạ! Linh Nga gọi tôi, theo phản xạ tôi liền quay ra sau.-Cười lên nào!!!

Tôi hơi ngẩn ngơ, Linh Nga bảo tôi cười, nhưng còn chưa kịp làm gì thì nhỏ đã bấm tách tách. Tôi im lặng vài giây rồi cũng mỉm cười. Nụ cười thật tươi, thật đẹp. Vô lo, vô nghĩ. Tôi nghĩ thế.

Anh trai đã từng nói với tôi đời người rất ngắn ngủi, nếu được thì nên vui từng giây, hạnh phúc từng giây và đừng để cho thời gian quý báu của mình trôi qua trong vô ích. Bởi vậy tôi nên gạt đi hết mọi phiền muộn và sống một cuộc sống thật ý nghĩa, dù cho tương lai có xảy ra bất cứ điều gì.

-Wa….Cậu cười đẹp quá!

Linh Nga hạ chiếc máy ảnh xuống nhìn tôi ngẩn ngơ, đám bạn quanh chúng tôi cũng xúm lại xem mấy bức hình vừa chụp và ai cũng trầm trồ khen ngợi. Tôi vui lắm, nhưng vừa ngước lên đã thấy có hai đôi mắt nhìn tôi rất lạ.

Một là của Thiên Phong.

Người kia là Thiên Lam.

Từ trước đến giờ tôi không biết giữa hai người này có điểm chung gì hay không, nhưng giờ đây tôi ngạc nhiên vì biết họ đều đang nhìn tôi. Ánh mắt kì lạ giống hệt nhau. Ngơ ngẩn và có gì đó xa xôi khó hiểu. Tôi còn đang không biết nên nói gì với hai người họ thì Thục Anh bổng reo lên:

-AAA!!!! Thiên Lam, Thiên Phong!!!! Các cậu tìm ra báu vật rồi sao?

Lớp tôi thôi ồn ào vội xúm vào xem món đồ trên tay Thiên Lam. Lúc này Thiên Lam và Thiên Phong mới lúng túng quay lại đám bạn, nhưng tôi đã kịp nhận ra trước đó họ đã nhìn tôi rất lạ.

-Gì thế này? Minh giơ báu vật mới tìm được lên cao tò mò.

Trong tay Minh là chiếc hộp gỗ có dán dòng chữ Pandora màu đen khá bí ẩn. Liếc lại tờ bản đồ hướng dẫn thì thầy hiệu phó có quy định, lớp nào tìm được chiếc hộp bí mật kia trước, biết được thứ gì bên trong sẽ là lớp chiến thắng. Nhưng sao chúng tôi có cảm giác bất an.

-Mau mở ra đi! Thục Anh sốt ruột nhìn chiếc hộp.

-Tớ cảm thấy có gì đó không ổn lắm. Thiên Phong nhìn chiếc hộp nhíu mày. Thiên Lam cũng gật gật gật đầu suy tư.

-Sao thầy ấy lại cố ý ghi chữ Pandora lên chiếc hộp? Theo truyền thuyết không phải là không nên mở sao?

Lớp tôi xúm lại nhìn nhau xì xào bàn tán. Ai cũng cảm thấy có gì đó không ổn trong chiếc hộ bí mật này. Nhưng cũng có không ít kẻ tò mò muốn xem thực ra trong chiếc hộp có gì. Cãi nhau một hồi, rốt cuộc thì trí tò mò cũng thắng.

-Mở ra xem đi! Chần chừ một lát để mấy lớp kia đến họ sẽ lao vào tranh giành với chúng ta, đến lúc đó công lao của chúng ta sẽ thành công cốc đó. Thiên Lam cầm chiếc hộp lên quyết đoán.

Cả đám học sinh chúng tôi xúm lại dán mắt vào chiếc hộp. Ai cũng hồi hộp muốn biết phần thưởng cuối cùng này là gì. Và khi chiếc hộp được mở ra. Chúng tôi nhận được một tờ giấy có dòng chữ rất đẹp:

-CHÚC MỪNG CÁC EM! CÁC EM ĐÃ ĐƯỢC CHỌN ĐỂ DỌN DẸP SAU KHI KẾT THÚC HỘI TRẠI.

-Trời ơi!!!

Cả lớp tôi la làng lên. Lại là trò đùa của thầy hiệu phó. Hèn chi mà bên ngoài chiếc hộp ghi dòng chữ Pandora, đúng là tai họa mà. Nếu biết trước kết quả phải đi dọn dẹp hậu trường thì chúng tôi đã rất vui vẻ mà nhường lại cho lớp khác rồi.

-Thầy hiệu phó độc ác! Thế này mà gọi là kho báu à?

-Kho báu thường đi kèm với lời nguyền. Tôi thở dài nhìn chiếc hộp. Đám bạn lớp tôi vẫn chưa hết bức xúc.

-Lời nguyền thì thấy rồi đấy. Nhưng kho báu đâu?

-Ngay trước mặt các cậu đó. Linh Nga mỉm cười bấm mày ảnh tách tách.

-Đúng! Thục Anh đưa tay gạt một vệt tóc bị gió hất tung lên mặt mỉm cười nhìn lên trời.-Báu vật mà các thầy muốn cho chúng ta thấy chính là cánh đồng hoa cỏ tranh bạt ngàn này.

Mọi người cùng mỉm cười nhìn về xa xa, những bông hoa cỏ tranh trắng muốt vẫn đong đưa theo làn gió. Chúng tôi xúm lại chụp cùng nhau một kiểu hình, chỉ vài phút sau đó thì các lớp khác cũng ùa đến đây, thấy chúng tôi đã lấy được báu vật họ có vẻ thất vọng, nhưng chỉ vài giây sau khi biết phần thưởng là gì thì chẳng còn ai buồn bực nữa, tất cả túa ra đùa giỡn trên cánh đồng hoa cỏ tranh bạt ngàn lộng gió.

-Nhật Hạ! Linh Nga đi đến khoác vai tôi.-Tiến triển đến đâu rồi?

-Tiến triển gì? Tôi ngước nhìn nó, giả ngu.

-Còn giả ngu! Thục Anh ở đâu đến cốc vào đầu tôi liếc mắt.-Hôm qua cậu và Thiên Phong tiến triển đến đâu rồi, kể nghe coi.

-Hôm qua? Tôi khẽ liếc trộm về phía Thiên Phong chán nản.-Vẫn giậm chân tại chổ.

-Cậu thật vô dụng! Thục Anh nhìn tôi trách móc.-Cơ hội tốt như vậy mà sao không dũng cảm bày tỏ tình cảm với người ta đi.

-Tớ không muốn bị từ chối. Tôi thở dài.-Cậu cũng biết nếu tỏ tình mà bị từ chối Thiên Phong sẽ không thèm làm bạn với tớ mà.

-Không cần phải nôn nóng quá. Linh Nga khoác vai tôi kéo đi an ủi.-Chậm mà chắc vẫn là tốt nhất, rồi sẽ đến lúc cậu ấy chấp nhận tình cảm của cậu thôi.

Tôi cảm động nhìn lên mấy nhỏ bạn.

-Sao các cậu lại giúp tớ?

-Chúng ta là bạn mà.

-Sau này tớ muốn làm bà mối kiêm chụp ảnh cưới nên bây giờ tập trước cho quen. Linh Nga nhìn tôi nháy mắt.

Tôi cảm thấy hơi lo lắng trước sự giúp đỡ của bà mối nhiệt tình này, tôi còn nhớ cách đây không lâu nó cũng làm mai, giúp đỡ cho rất nhiều cô bạn trọng lớp tỏ tình với Thiên Phong, và giúp ai xong người đó cũng đều thất bại thảm hại. Tôi cảm thấy rất nghi ngờ cái duyên của nó với nghề bà mối.

Còn đang ngẩn ngơ suy nghĩ thì Linh Nga và Thục Anh kéo tôi đến chổ Thiên Phong toe toét:

-Thiên Phong!!!

Nghe tiếng gọi mình, Thiên Phong quay lại mỉm cười nhẹ.

-Thiên Phong, cậu đang làm gì thế? Thục Anh nhìn cậu hiếu kì.

Thiên Phong dường như đang tìm kiếm cái gì đó, chúng tôi đã đi một đoạn cách xa đám học sinh đang ùa đến huyên náo, nhưng vẫn còn ở giữa cánh đồng hoa cỏ tranh bạt ngàn lộng gió. Thiên Phong mỉm cười vẫn dán mắt vào mấy bụi hoa dại gần đó.

-Tớ muốn tìm vài bông hoa loa kèn đỏ. Nghe nói ở đây loài hoa đó là đẹp nhất.

-Cậu thích hoa loa kèn đỏ sao? Tôi nhìn Thiên Phong hiếu kì.

Cậu ấy gật đầu rồi lại tiếp tục việc đang làm, đi khắp nơi kiếm bông hoa đỏ.

Chúng tôi đã tìm được báu vật rồi nên bây giờ tha hồ đùa giỡn cho đến chiều về ăn cơm thì thôi. Đám Linh Nga và Thục Anh líu ríu đi đến giữa cánh đồng hoa cỏ tranh chụp hình. Tôi thì tách ra đi lang thang đến khu rừng hoa dại gần đó. Tôi muốn tìm đóa hoa đỏ cho Thiên Phong. Nếu có được đóa hoa đó Thiên Phong chắc sẽ vui lắm, lúc ấy tôi có thể nhìn thấy cậu ấy mỉm cười và cám ơn tôi. Tôi che miệng cười một mình rồi chạy loăng quăng đến bìa rừng kiếm tìm Trong đầu tôi chỉ có một ý nghĩ: Hoa loa kèn đỏ. Phải tìm cho được hoa loa kèn đỏ.

Nhưng không biết nơi này thật sự có hoa loa kèn đỏ hay không? Tôi lang thang khắp nơi đi tìm, có rất nhiều hoa dại, đôi lúc còn có những bụi hoa hồng dại màu lợt và tỏa mùi thơm cực kì dễ chịu, nhưng hoa kèn đỏ vẫn chẳng thấy đâu. Tôi gập người thở dài.

Tôi nhớ hồi xửa hồi xưa bố mẹ tôi rất thích nghe một bài hát gì đó. Hình như là Lá diêu bông thì phải. Trong bài hát, chàng trai vì muốn được sống chung với cô gái mình yêu mà đã giành cả đời để đi tìm một loài lá cây lạ, để cuối cùng khi đã tìm được thì cô gái kia đã bỏ đi lấy chồng. Tôi ngơ ngẩn nghĩ. Liệu tôi có giống như chàng trai kia? Liệu khi tôi tìm được bông hoa đỏ Thiên Phong vẫn còn đợi tôi? Tôi cười, cảm thấy mình càng lúc càng không được bình thường.

Trời chiều lãng đãng mây, gió nổi lên ùa qua mái tóc tôi mát lạnh rồi vương vấn trên những cánh hoa dại mỏng manh đủ màu. Tôi đã đi rất lâu, rất xa, nhưng mãi vẫn không thể tìm thấy bông hoa kèn đỏ như lời Thiên Phong nói. Cho đến lúc hoàng hôn đỏ rực một góc trời thì tôi thấy mình dừng lại bên một vách núi, bên vách dựng cheo leo là những bụi dây dại quấn chằng chịt và nở hoa trắng muốt, nhưng lạc loài đâu đó có một vài màu đỏ rực nổi lên. Tôi reo lên sung sướng rồi chạy lại sát vách đá cúi xuống.

Cuối cùng tôi đã tìm thấy rối. Bông hoa loa kèn màu đỏ.

Ở sát vách núi cheo leo kia tôi đã thấy một nhánh loa kèn có hai chiếc nụ và một bông hoa đỏ thắm vừa nở. Tôi cẩn thận với tay xuống hái chúng, trong lòng rộn lên cảm giác vui sướng, nếu thấy những bông hoa hiếm hoi này Thiên Phong chắc sẽ vui lắm.

Nhưng rồi có một điều khó khăn tôi gặp phải, bông hoa đỏ đó mọc xa quá, tôi một tay nắm vào sợi dây dại chắc chắn phía sau, cố rướn người đưa cánh tay còn lại kia với hái, nhưng mãi vẫn không được, chỉ còn một khoảng nhỏ nữa thôi. Cố lên.

Nhưng khi những ngón tay của tôi đã chạm vào được nhành hoa mát lạnh đó thì cũng là lúc có một âm thanh lạ vang lên.

Pực !!!

Sợi dây dại bật gốc khỏi mặt đất vì sức nặng của tôi, tôi ngã nhào xuống vực.

Tôi gào lên hốt hoảng, cơ thể tôi đau nhói khi vướng vào những nhánh cây bên dưới, không biết mất bao lâu thì tôi đáp xuống dưới, có lẽ rất nhanh, nhưng tôi không còn biết gì nữa, chỉ cảm thấy cả người mình đau nhói không gượng dậy nổi. Rồi tôi thấy buồn ngủ, hai mí mắt díu chặt. Và tất cả còn lại là màn đêm đen đặc.

Không biết bao lâu sau.

Khi tôi tỉnh dậy trước mặt tôi nhuộm một màu đỏ. Mắt tôi hơi mờ đi, tôi nhíu mày cố chớp vài cái để nhìn cho rõ, gió ùa qua vuốt nhẹ lên khuôn mặt nhỏ bé đã bị xây xước của tôi. Giờ thì tôi thấy rõ rồi, trước mặt tôi là bầu trời đỏ rực, màu đỏ kia chính là ánh tà dương chiều tàn, những cơn gió mát lạnh không ngừng ùa qua vuốt ve cơ thể tôi. Bây giờ tôi mới nhận ra là mình đang bị thương, tôi đau đến mức không thể nào cử động nổi. Phải cố gắng lắm tôi mới hơi ngước đầu về cánh tay trái của mình, nó đang đau rát, nhưng vẫn nắm chặt nhánh hoa loa kèn đỏ.

Hoa loa kèn đỏ.

Tôi nhìn nhánh hoa khẽ mỉm cười mãn nguyện, tôi đã hái được chúng rồi. Tôi đã hái được nó cho Thiên Phong rồi, nếu tôi đưa nó cho Thiên Phong, hẳn cậu ấy sẽ vui lắm. Thiên Phong chắc sẽ vui lắm.

Tôi nhíu mày vì cơn đau, lưng tôi đau nhói, ngực tôi đau nhói, tôi khẽ mấp máy môi muốn lên tiếng gọi cho những người bạn của tôi, nhưng cổ họng tôi cũng đau rát, cố gắng lắm cũng chỉ phát ra được những tiếng thì thào yếu ớt. Bất lực tôi đành nằm im thả đôi mắt trong veo nhìn trời.

Bầu trời chiều thật đẹp quá, đỏ rực như đóa hoa kia, mờ ảo, nhập nhòe. Và gió, gió thổi rất nhiều, gió luồn qua từng áng mây, đi xuyên qua từng ngọn cỏ, dừng lại trước những cánh hoa mỏng manh rồi lại bay vút lên trời tiến về một nơi xa xôi. Gió rất nhiều, gió đi qua tôi, gió dừng lại với tôi, nhưng gió không ở lại với tôi, cứ như thế, từng cơn từng cơn, mát lạnh và dịu dàng, gió ùa qua tôi rồi vô tâm rời đi. Tôi vẫn nằm đây, lặng yên nhìn bầu trời đỏ rực.

Những cánh chim trắng đang chao đảo xa xa phía chân trời giờ theo đàn mất hút về phương xa, rất nhiều thứ đã tới với tôi, rồi vụt qua tôi, không dừng lại với tôi. Gió cũng vậy. Gió chỉ đi qua tôi thôi, tôi muốn giữ gió ở lại, nhưng tôi không làm được, tôi không thể nào làm được…

Thiên Phong…

Thứ duy nhất chẳng đi đâu chỉ có bầu trời. Tôi mơ màng nhìn lên bầu trời, ánh tà dương đỏ rực bây giờ đang chuyển dần thành tím nhạt. Thật đẹp nhưng cũng thật mơ hồ. Tôi dốc từng hơi thở một cách nặng nhọc cố mở mắt nhìn thật rõ bầu trời. Hoàng hôn thật đẹp, nhưng tôi vẫn thấy yêu bầu trời xanh lam ngập tràn nắng ấm hơn, bầu trời xanh lam ấy…

Thiên Lam.

Tôi khẽ mấp máy môi cố gọi tên cậu ấy, nhưng không thể được. Bây giờ Thiên Lam đang ở đâu? Từ trước đến giờ Thiên Lam luôn là người bên cạnh che chở bảo vệ cho tôi, liệu lần này cậu ấy sẽ tới cứu tôi không? Liệu cậu ấy có biết tôi bị ngã xuống vực mà tới cứu tôi không?

Tôi nhìn nhánh hoa loa kèn đỏ rồi lại đắm chìm vào những cơn gió trời, bông hoa đỏ mà tôi đánh đổi cả tính mạng của mình để lấy được đã bị dập nát, một cánh hoa đã rách bươm, có lẽ nó vướng vào cành cây lúc tôi ngã xuống đây, nhưng hai chiếc nụ kia không chịu tổn thương gì cả, chỉ cần chúng nở ra sẽ đẹp hơn bông hoa kia nhiều. Nhưng liệu tôi có thể đưa nó cho Thiên Phong hay không? Liệu tôi có thể trở về mà đưa nó cho Thiên Phong không?

Làm sao tôi có thể trở về? Thiên Lam, Thiên Phong, liệu không thấy tôi họ có đi tìm tôi không? Cơ thể tôi càng lúc càng đau nhức. Những cơn gió mát lạnh không ngừng ùa qua, và trên bầu trời cao vời vợi, mây vẫn lững lờ trôi. Tôi khẽ nhắm mắt lại để cố dịu đi cơn đau, nhưng không có ích gì. Bên tai tôi lúc này vọng lên những tiếng dế kêu rich rich, những chú dế đã bắt đầu cho buổi dạ tiệc huyên náo vào lúc hoàng hôn tàn, có lẽ chẳng mấy chốc nữa mà trời sẽ tối, nghĩ đến việc còn lại một mình ở nơi vắng vẻ hoang vu này tự dưng tôi thấy sợ, những giọt nước mắt trong veo vô thức lăn ra, nóng hổi, nhưng chúng cũng nhanh chóng bị những cơn gió hong khô, dường như những làn gió muốn nói với tôi là đừng khóc. Gió sẽ luôn đến với tôi. Gió sẽ ở bên cạnh tôi, tôi sẽ không cô độc.

Nhật Hạ…

Nhật Hạ…

Dường như có ai đó đang gọi tôi, tôi không biết mình có nghe nhầm hay không, rồi tôi biết là mình không nhầm, đúng là có ai đó đang gọi tôi, và không phải chỉ có một người. Tôi khẽ mấp máy môi, tôi muốn lên tiếng đáp lại họ, nhưng tôi không thể thốt lên lời, cổ họng tôi khô rát, ngực tôi đau nhói khiên tôi không dám cử động mạnh. Gió vẫn ùa qua, dạt dào, mang theo mùi hương hoa dại và mùi nước hoa biển.

-Nhật Hạ!!!!

-Nhật Hạ!!!!

Từ phía xa xa có hai bóng người rất quen thuộc đang lao về phía tôi, mắt tôi mờ đi vì cơn đau nên tôi không thể nhìn rõ, nhưng tôi biết họ là ai.

-Nhật Hạ!!! Thiên Phong lao đến cẩn thận đỡ tôi dậy. Thiên Lam cũng vội ngồi xuống giúp cậu ấy đỡ tôi, đôi mắt đen thẳm hoang mang và lo lắng.

-Nhật Hạ! Sao lại ra nông nổi này?

-Bị…ngã.

Tôi thều thào nhìn cậu ấy. Cố cử động bàn tay trái đang đau buốt đưa nhánh hoa đỏ cho Thiên Phong. Vậy là cậu ấy đến tìm tôi, cậu ấy lo tôi. Cơn đau ở ngực khiến tôi không thể nói gì được nữa, tôi cố đưa nhánh hoa loa kèn đỏ cho Thiên Phong gượng cười, tôi muốn được thấy cậu ấy vui vẻ mỉm cười. Nhưng sao Thiên Phong lại không mỉm cười.

-Nhật Hạ…cậu…Thiên Phong nhíu mày nhìn đóa hoa loa kèn đỏ.

Rồi cậu ấy nhìn tôi, ánh mắt đen thẳm nhói đau và có gì đó giận dỗi. Tôi hơi thất vọng, tôi đã làm gì khiến cậu ấy giận sao? Tôi chỉ muốn cậu ấy vui thôi mà.

-Sao lại ngốc đến thế, Nhật Hạ? Thiên Phong khẽ nói rồi nhẹ ôm tôi vào lòng.

Trái tim đôi đập mạnh, những vết thương trên người tôi vẫn còn đau nhói, nhưng trái tim tôi giờ đây thật ấm áp. Thiên Phong đang ôm tôi, cậu ấy lo lắng cho tôi?

-Nhật Hạ!!! Thiên Lam hét vào mặt tôi rồi giành lấy nhánh hoa loa kèn giận dữ.-Đừng có nói với tớ chỉ vì hái đóa hoa khốn kiếp này mà cậu ngã xuống đây nhé.

-Lam…không…được…làm hỏng…nó.

Tôi giật mình khi thấy Thiên Lam định vò nát nhánh hoa, nhưng không thể làm được gì để ngăn cậu ấy lại ngoài việc nằm im bất lực. Cũng may Thiên Phong đã cản cậu ấy lại. Giành lấy nhánh hoa sắp bị gãy nát trên tay Thiên Lam, cậu ấy nhíu mày.

-Nhật Hạ đã cố gắng hái nó, cậu muốn làm gì?

-Bẻ nát nó chứ làm gì? Chỉ vì mấy bông hoa ngu ngốc này mà liều mạng, con bé này đúng là bại não rồi.

Dường như hai cậu ấy đang cãi nhau, tôi không nghe rõ họ nói những gì, lúc này tôi đã đi đến giới hạn rồi, tôi cố mở mắt ra để không bị cuốn vào cơn buồn ngủ, nhưng không được, màn đêm đen đặc ở đâu ùa đến nuốt chửng lấy tôi, trước đó dường như tôi nghe lỏm bỏm được Thiên Lam đang hét lên:

-Con bé mà có làm sao tôi sẽ giết chết cậu…

Sau đó thì tôi không còn biết được gì nữa.