Tối…
Nhà hàng sáng rực ánh điện, những bộ bàn ăn trải khăn trắng trang nhã hiện lên trước mắt tôi, mấy anh bồi bàn được tuyển chọn cẩn thận đang nhanh nhẹn mang thức ăn đến cho nhóm gia đình của Thiên Lam và Kiều Anh. Bố mẹ Kiều Anh tôi nhìn là nhận ra ngay, tất cả những đặc điểm từ thể hình lẫn tính cách của họ dường như đều đem đi truyền hết lại cho con gái. Tôi để ý người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh Thiên Lam, có lẽ đó là bố của cậu ấy, ông ấy có khuôn mặt thật phúc hậu với bộ ria mép giống thám tử Mori trong thám tử lừng danh Conan, nhưng phong thái của ông ấy khá gần gũi, ít ra thì tôi không thấy thiếu thiện cảm như với người mẹ hung dữ của Thiên Lam.
Nói đến thím Dương đó thì tối nay bà ấy mặc bộ đầm màu tím than, giống y như Kiều Anh, nhưng bộ đầm của Kiều Anh khá gợi cảm và kiểu dáng cũng trẻ trung hơn thím Dương, tôi nhìn hai người lơ mơ mắt, nếu nói họ là mẹ con tôi thấy cũng giống.
Hai gia đình mới gặp nhau chưa đầy 10 phút đã rôm rã tiếng nói chuyện của thím Dương và bà mẹ Kiều Anh. Ả hồ ly đáng ghét đó thì vẫn giả vờ ngoan hiền ngồi im đá mắt với Thiên Lam trong khi cậu ấy chỉ thờ ơ ngắm đèn trần. Tôi nhìn ả cười nhạt. Chờ đó bà chằn lửa, hôm nay tôi sẽ phá tan cái giấc mộng về hoàng tử đẹp đẽ của bà. Tôi đi vào nhà WC, kiểm tra lại một lần nữa xem bộ dạng của mình đã ổn chưa rồi mới đi ra, chầm chậm tiến đến chiếc bàn ăn của Thiên Lam.
Kế hoạch bắt đầu.
Thiên Lam đã nhìn thấy tôi, cậu ấy chậm chậm ngồi dậy chuẩn bị phối hợp đóng kịch. Tôi cũng khá bất ngờ với sự chuẩn bị công phu của Thiên Lam, cậu ta yêu cầu tôi đóng giả làm người yêu của cậu ta, nhưng không phải là đóng vai một cô bạn gái quê mùa. Cậu ta bắt tôi quay về với cái bộ dạng tom boy gần giống biến thái của mình khi trước, sau đó đưa cho tôi một kịch bản khá hấp dẫn mà đọc xong tôi không thể không nhảy lên vì phấn khích.
-Thiên Lam dạo này lớn quá! Người phụ nữ mà tôi đoán là mẹ của Kiều Anh lên tiếng.-Mới có 1 năm không gặp mà cu cậu đã phổng phao phát tướng đến mức tôi cũng không nhận ra nữa rồi.
-Kiều Anh nhà chị cũng có khác gì đâu, càng lớn càng xinh gái, con bé lại hiền dịu, nết na, đúng là mẫu con dâu mà tôi mong ước. Mẹ Thiên lam cũng lên tiếng đối đáp.
Tôi đang đi lại suýt thì ôm mặt ói, đúng là bệnh của các bà mẹ, kẻ tung người hứng đánh bóng cho con mình, trong khi đối với tôi hai kẻ đó không khác gì cục gỉ mũi.
-Tiện đây nói luôn. Bố Kiều Anh nhìn Thiên Lam trịnh trọng lên tiếng.-Bác không hài lòng với thái độ của cháu gần đây đâu nhé, Thiên Lam. Bác chỉ có một đứa con gái duy nhất là Kiều Anh, bác muốn sau này cho nó nương tựa vào cháu, thế mà cháu có vẻ thờ ơ, luôn làm cho con gái bác buồn.
-Anh xui đừng giận. Mẹ Thiên Lam kín đáo đạp chân cậu ấy rồi đỡ lời.-Tại dạo này thằng bé lo mấy hoạt động ở trên trường nên ít có thời gian ghé qua đi chơi với Kiều Anh đó thôi, phải không con trai?
Thiên Lam nhăn nhó gật đầu, dưới áp lực của phụ huynh muốn phản kháng cũng không được. Bố Kiều Anh hài lòng gật đầu sau đó quay lại vui vẻ bàn luận.
-Hai đứa trẻ đã khá thân thiết rồi, xem ra tụi nó cũng hợp nhau lắm, tôi đang định đến cuối năm chúng ta sẽ làm một cái đám hỏi vào dịp sáp nhập hai công ty, ý anh chị thế nào?
-À…tôi cũng đang có ý định đó đấy. Thím Dương mỉm cười vui vẻ.
Đúng lúc này…
-HONEY!!!!!!
Tôi hùng hổ đi đến trước mặt Thiên lam làm ra vẻ mặt tức giận. Cậu ta đã chuẩn bị tư thế từ trước, giả vờ giật mình ngước lên nhìn tôi bàng hoàng.
-Darling…
-Anh giải thích chuyện này với tôi như thế nào, Honey?
Mọi người đều quay sang tôi ngạc nhiên. Trước mặt họ bây giờ. Tôi đã biến thành một đứa con trai chính hiệu với mái tóc xước màu nâu dẻ, trên người mặc bộ đồ hầm hố, giọng nói hơi khan khan vì mới bị sặc côca. Nói tóm lại là một đứa con trai khá ấn tượng. Ngay cả thím Dương và Kiều Anh cũng không nhận ra tôi là ai lúc này.
Tôi thầm khen ngợi chị gái đã hóa trang cho tôi khi tối, công nghệ make up thời nay quả thật đáng nể. Thiên Lam đã nói nếu tôi giả làm bạn gái cậu ta chắc chắn sẽ không đấu lại hai bà chằn Kiều Anh và thím Dương, cách tốt nhất là làm sao cho nhà Kiều Anh sợ hãi mà rút lại ý định kết thông gia, như thế sẽ vẹn cả đôi đường. Mọi người còn đang không hiểu chuyện gì thì Thiên Lam đã lúng túng đứng dậy nhìn tôi lắp bắp.
-Darling…sao em…sao em lại ở đây ?
-Tại sao à? Tôi ngước khuôn mặt uất ức lên, cố nén cười khi phải chứng kiến mấy bộ dạng ngơ ngẩn trước mặt mình.-Tôi ở đây để chứng kiến bộ mặt dối trá của anh chứ làm gì.
Tôi hét lên khiến mọi người trong nhà hàng ngoái lại nhìn chúng tôi tò mò. Thiên Lam luống cuống bước ra khỏi ghế đi đến gần tôi làm ra vẻ dỗ dành.
-Darling à…em bình tĩnh nghe anh nói đã…mọi chuyện không giống như em nghĩ đâu.
-Đủ rồi, đồ phản bội!!!!!
Bốp!!!!
Tôi hét lên và đấm thật mạnh vào mặt cậu ta khiến cậu ta ngã về phía sau xô lên chiếc bàn ăn, bát dĩa, đồ đặc trên đó rơi bể tan tành dưới mặt đất. Cú đấm này khá tốt. Tôi cần làm cho mọi thứ trở nên hỗn loạn, càng loạn càng tốt, tốt nhất là để cho hai gia đình này mãi mãi không còn muốn gặp nhau nữa, trách nhiệm bố mẹ Thiên Lam sẽ chịu hết, đương nhiên cả món chi trả bồi thường, thế nên việc làm của tôi là cứ tha hồ mà đập phá.
-Mày đang làm gì đó thằng kia?
-Con trai!
-Thiên Lam!
Đám người trước mặt tôi hốt hoảng bật dậy nhìn bộ dạng hung dữ của tôi, bảo vệ lúc này đã đến giữ tôi lại, không để tôi gây thêm rắc rối gì trong nhà hàng của họ nữa.
-Buông tôi ra!!! Mau buông tôi ra!!!
Tôi vùng vẫy cố thoát ra khỏi nhũng cánh tay cứng ngắc của đám bảo vệ. Thiên Lam lúc này cũng vội đứng dậy lao đến xô mấy người đang khống chế tôi ra.
-Không được đụng vào cậu ấy!
-Thiên Lam, thằng nhóc này là ai vậy? Bố Thiên Lam hỏi.
-Sao nó dám đánh con, để mẹ báo cảnh sát bắt nó. Mẹ Thiên Lam tru tréo lên.
-Không được…Cậu ấy là…cậu ấy là…người yêu của con.
-Hả????
Bốn cái miệng há hốc, bốn đôi mắt trợn trừng sững sốt, tôi và Thiên Lam cười thầm, học xong cấp ba chúng tôi mà không đi đăng kí làm diễn viên thì đúng là uổng phí tài năng. Sau khi dội cho mổi người một gáo nước lạnh khiến cho họ tê tái, Thiên Lam mới quay sang tôi làm ra vẻ đau khổ cố gắng giải thích.
-Em yêu à, bình tĩnh nghe anh nói đi, mọi chuyện không như em nghĩ đâu.
-Anh thôi đi! Tôi nhìn cậu ta oán hận, mở miệng đọc diễn cảm mấy lời thoại đã học thuộc từ chiều.-Honey, anh đã nói với tôi là anh yêu tôi, hứa với tôi là mãi mãi ở bên tôi, còn lên kế hoạch cuối năm cùng tôi sang Mĩ đăng kí kết hôn, vậy mà bây giờ anh lại chạy đến đây đi xem mắt con nhỏ kia, anh coi tình yêu của tôi là gì hả?
-Hả???
Một lần nữa chúng tôi khiến mọi người sững sốt. Thiên Lam cũng phối hợp với tôi rất ăn ý, cậu ấy nắm chặt lấy hai cổ tay tôi cố giải thích.
-Em nghe anh nói đã, anh không yêu cô gái đó, em biết là cả đời này anh cũng không thể nào yêu một cô gái mà, anh chỉ yêu em thôi, việc anh đến đây chỉ là…chỉ là…bất đắc dĩ.
Thiên Lam quay lại nhìn bố mẹ mình với vẻ bất lực, bây giờ thì không chỉ có hai gia đình là bất ngờ, mà tất cả mọi người trong nhà hàng đều bất ngờ. Không thể tin được Thiên Lam và tôi còn nhỏ như vậy mà đã là gay.
-Thiên Lam! Con đang đùa thôi phải không?
Bố Thiên Lam nhìn chúng tôi xúc động, ôi đứa con trai độc nhất của ông, không lẽ dòng họ nhà ông đến đây là tuyệt tôn tuyệt tự?
-Thiên lam…chuyện này là sao? Chuyện này rốt cuộc là sao?
Mẹ Thiên Lam hốt hoảng lo cho danh dự của con trai. Thiên Lam nhíu mày làm ra vẻ kích động, rồi kéo tay tôi đến trước mặt bố mẹ mình.
-Bố…mẹ…Con xin lỗi vì đã giấu hai người chuyện này, nhưng con không thể dối lòng mình được nữa. Con không thể yêu con gái, và người con trai này...chính là người con yêu.
-Con…sao có thể…
Bố mẹ Thiên Lam sững sốt, bố mẹ Kiều Anh cũng kinh ngạc không kém, nhưng họ vẫn còn cảm thấy hồ nghi với những lời thú nhận của chúng tôi, để cho thêm phần kịch tính, đồng thời nâng cao tính thuyết phục, tôi vùng vằng rút tay ra khỏi tay Thiên Lam hét lớn.
-Anh thôi đi, anh có biết hành động lần này của anh khiến tôi tổn thương đến mức nào không? Tôi bắt đầu nghi ngờ về tình cảm anh đã trao cho tôi, có phải anh đang lừa dối tôi không?
Trong cái ranh giới mỏng manh của những người ở thế giới thứ ba, tình yêu thường rất mờ ảo và khiến cho người ta bất an. Chỉ một hành động nhỏ gây hiểu lầm cũng có thể khiến cho tình cảm giữa hai người con trai đổ vỡ. Đó là những kiến thức củ chuối Thiên Lam đã tìm hiểu và nói với tôi.
-Anh không lừa dối em, anh thật sự yêu em. Em phải tin anh, nhất định phải tin anh.
Thiên Lam làm ra vẻ cực kì kích động giữ chặt lấy hai vai tôi, nhìn sâu vào đôi mắt trong veo của tôi thú nhận.
Tôi hơi ngơ ngẩn, không còn cảm giác là cậu ấy đang đóng kịch cùng tôi nữa, hai bàn tay cậu ấy nắm chặt vai tôi khiến tôi hơi đau, nhưng nhìn vào ánh mắt đen thẳm như chất chứa đầy nỗi thương tổn của cậu ấy thì tôi không nỡ gạt tay ra nữa. Tim tôi đập mạnh, tôi cảm thấy hơi lúng túng, chỉ là đóng một vở hài kịch thôi mà, cậu ấy có cần nhập tâm đến mức này không? Tôi nắm chặt hai bàn tay mình, sao cậu ấy lại khiến tôi thấy khó chịu thế này?
-Vậy anh…vậy anh…hãy chứng minh đi.
Tôi nói xong và giật mình, sai kịch bản mất tiêu rồi, đoạn này lẽ ra tôi nên nói “em tin anh” sau đó ôm chặt lấy cậu ấy mới đúng, nhưng vì Thiên Lam làm tôi phân tâm nên đầu óc tôi hơi bị loạn mà nói ra mấy từ thiếu suy nghĩ. Nhưng như vậy cũng không phải vấn đề lớn, bây giờ chỉ cần cậu ấy ôm chặt lấy tôi và nói “anh yêu em” là có thể hạ màn rồi. Mọi người cũng dán mắt vào chúng tôi chờ xem Thiên Lam sẽ chứng minh như thế nào.
Và tôi thấy Thiên Lam nhìn tôi.
Ánh mắt đen thẳm phức tạp và có gì đó đau đớn. Rồi…
Chụt!!!!!
Bất ngờ cúi xuống hôn lên môi tôi.
Tôi bất ngờ. Tất cả mọi người cũng bất ngờ, những tiếng “Ồ” kinh ngạc vang lên khắp căn phòng. Thiên Lam đã chứng minh tình cảm của cậu ấy bằng một nụ hôn. Và không phụ sự mong đợi của chúng tôi, mẹ cậu ấy ngã vật xuống sàn vì không chịu nổi cú sốc. Mẹ Kiều Anh thì lấy hết sức kéo tay con gái chạy thẳng ra khỏi nhà hàng không kịp để lại lời chào tạm biệt. Người đàn ông trụ cột của gia đình họ thì bình tĩnh hơn, quay lại nói với bố Thiên Lam bằng giọng dứt khoát.
-Thiên Vũ…chuyện đám hỏi của hai đứa nhỏ…tôi nghĩ là không cần tổ chức nữa…cậu ấm nhà ông xem ra đã có chổ rồi…chúng tôi nghĩ không thể chen chân vào được.
Nói rồi vội lao thẳng ra cửa chạy theo vợ và con gái như sợ ở lại thêm vài giây nữa bố Thiên Lam sẽ nói “không”. Kết quả thành công ngoài mong đợi. Thiên Lam ôm chặt lấy tôi khi bố cậu ấy liếc chúng tôi và khẽ thì thầm.
-Darling à! Anh yêu em đến chết mất.
-Honey à…Tôi nghiến răng thì thầm.-Em cũng yêu anh đến chết mất, yêu đến nỗi chỉ muốn đưa anh lên nóc tủ ngồi ngắm gà khỏa thân thôi.
Bố Thiên Lam vẫn nhìn chúng tôi trầm mặc, sau đó khẽ lắc đầu, cúi xuống dìu vợ mình cùng đi ra khỏi nhà hàng.