Chương 12: Luyện võ thần tốc!

Chương 12: Luyện võ thần tốc!

Từ trước tới bây giờ đều chưa từng thấy qua, cũng chưa từng nghe qua Long huyết mạch màu vàng!

Long huyết mạch Lan Lăng lại là màu vàng, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Không chỉ có Dạ Kinh Vũ sợ ngây người, Lan Lăng cũng đâm hoảng, hắn đã đọc sách vở thế giới này biết được có bảy màu huyết mạch, bản thân lại là loại màu vàng chưa từng có từ trước đến nay.

Nếu gã Tác Luân màu vàng thì không nói đằng này bản thân hắn thanh khiết như nước mà.

Nguyên nhân do thể chất của mình? Hay nguyên nhân do yêu tinh? Lan Lăng hoàn toàn không rõ.

Hơn nữa, màu vàng trong chén ngọc ngày càng đậm hơn, sau cùng một phen lay động mạnh.

Một luồng ánh sáng lóe lên, huyết mạch màu vàng biến thành kim sắc.

Dạ Kinh Vũ đã hoàn toàn cứng họng, ngay sau đó hắn nhanh chóng đem một chén máu heo đổ vào giữa Long Tuyền Thủy, tức thì màu vàng kim bên trong lập tức biến mất.

Sau đó, hai người nhìn nhau trân trân.

Sau một hồi, Lan Lăng đánh bạo hỏi: - . . . Ta thích hợp luyện loại võ đạo nào vậy?

Dạ Kinh Vũ lắc đầu:

- Tôi cũng không biết, huyết mạch màu vàng kim chưa từng nghe, cũng mới chứng kiến lần đầu.

Lan Lăng đáp:

- Hay có lẽ nguyên nhân vì ta... đến từ thế giới khác chăng?

- Chắc thế. - Dạ Kinh Vũ nói:

- Sau này đến thời điểm kiểm tra huyết mạch, ngài nhất định phải cẩn thận. Chuyện này trừ ngài, tôi và tiểu thư thì tuyệt đối không cho bất kỳ người ngoài nào biết.

- Tôi hiểu. - Lan Lăng hỏi: - Vậy kế tiếp, chúng ta làm sao bây giờ, còn luyện võ không?

Dạ Kinh Vũ nhắm đôi mắt, hít một hơi thật sâu, tức khắc vòng ngực thêm phập phồng khiến người ta không dám nhìn thẳng, sau đó mở mắt ra đáp lời:

- Luyện chứ, có lẽ ngài lại gây ngạc nhiên nữa không chừng.

. . .

- Bước đầu tiên nhập môn là cảm ứng Long Lực. - Dạ Kinh Vũ nói.

Người của thế giới này ít nhiều trong cơ thể đều có Long Huyết Lực. Thế nhưng đại đa số đều ẩn đi, không thể dùng cảm giác phát hiện.

Cho nên, bước đầu tu luyện võ đạo là cảm ứng phát hiện được Long Lực.

Long Lực là sức mạnh đến từ sâu trong mạch máu, là căn bản võ đạo của thế giới này.

Chỉ cần không có một tí Long huyết mạch thì nhất nhất định sẽ có Long Lực, nó ẩn chứa bên trong mạch máu, chỉ có khi thân thể đến cực hạn không cách nào chống đỡ thì sâu trong trái tim sẽ tuôn ra năng lượng rót vào các bộ phận trong cơ thể.

Này có chút tương tự với tiềm năng của con người trên địa cầu, chẳng hạn như một người mẹ cứu con mình, trong nháy mắt có thể nâng lên một chiếc xe hơi. Đương nhiên tiềm năng con người trên trái đất chỉ có trong nháy mắt, hơn nữa chỉ khi rất nguy lúc gấp mới bộc phát ra. Mà trên thế giới này, Long Lực chất chứa bên trong mạch máu có thể duy trì liên tục bùng nổ không ngừng .

Sự tồn tại của Long Lực khiến người thế giới này có võ lực cường đại làm nền tảng. Nếu nói về cảm ứng Long Lực chính là muốn dùng cảm giác sức sống bên trong mà nhìn rõ dòng Long Lực. Chỉ có biện pháp này mới có thể tiến thêm một bước khống chế Long Lực.

- Tôi không biết khả năng tinh thần của ngài bao nhiêu nhưng phải tranh thủ trong vòng một tháng hoàn thành bước cảm ứng Long Lực đầu tiên này. - Dạ Kinh Vũ tiếp lời:

- Một tháng sau ngài phải đi học viện Vương Thành.

Trong năm tiềm năng, tiềm năng sinh lực quan trọng nhất, bởi vì võ đạo chính là quá trình dùng sinh lực khống chế Long Lực.

Lan Lăng hỏi:

- Nếu như tiềm năng sinh lực cao thì hoàn thành cảm ứng Long Lực mất bao lâu?

Dạ Kinh Vũ đáp:

- Một tháng, đương nhiên tôi đã thấy tiềm năng cao nhất chỉ có nửa tháng hoàn thành cảm ứng Long Lực. Gần 100 năm qua chỉ có một người có tiềm năng cao nhất, chỉ cần mười ngày hoàn thành cảm ứng Long Lực.

- Người đó là ai vậy? - Lan Lăng hỏi.

- Bá chủ phương bắc, quốc vương Khương Thượng nước Đông Ly. - Dạ Kinh Vũ nói:

- Võ công của ngài ấy vốn dĩ rất khủng trước khi đạt đến tuyệt đỉnh, mọi cao thủ cũng chỉ như ngọn núi nhỏ mà thôi.

Vương quốc Nộ Lãng mới trở thành nước bá quyền của Trung Thổ chừng vài thập niên. Trong khi đó nước Đông Ly là bá chủ phương bắc mấy trăm năm, đủ mười một hành tỉnh, bảy chục triệu dân cư, trăm vạn đại quân.

Mà vua Đông Ly Khương Thượng, càng uy chấn thiên hạ, ngay cả quân chủ Doanh Khư của đế quốc Viêm cũng phải nể mặt ba phần.

Dạ Kinh Vũ nói một hơi cho Lan Lăng nghe lại hướng về phía vua Đông Ly Vương Thượng cảm thán không thôi.

- Đương nhiên, Khương Thượng uy chấn thiên hạ không chỉ vì là võ công của hắn, mà bởi vì quyền thế, tức thực lực của nước Đông Ly. - Dạ Kinh Vũ thêm vào:

- Sau đó ngài trở thành chủ thành Thiên Thủy cũng phải nhớ kỹ, làm chư hầu quý tộc cấp cao, võ lực của một người chỉ là thứ tô điểm. Chuyện nắm giữ tài phú, quân đội, quyền thế, mới là căn bản.

Lan Lăng gật đầu nói: - Ta hiểu rồi.

Về điểm này, hắn vô cùng rõ ràng. Sau khi thế giới văn minh và trật tự hình thành, một võ sư cao cường cũng chả mấy tác dụng trong việc điều hành.

Quốc vương Chi Biến của vương quốc Nộ Lãng võ công gần như hoàn hảo, thế nhưng cũng chẳng phải vấn đề kiến ông ta trở thành một trong các bá chủ của Trung Thổ dù rằng là quốc vương kiệt xuất nhất từ trước đến nay của Nộ Lãng.

Quân chủ đế quốc Viêm là Doanh Khư lại không biết tí võ công nào, nhưng điều này cũng không gây trở ngại cho gã trở thành kẻ đứng đầu của vạn quốc vương, vua của thế giới.

- Được rồi, chúng ta bây giờ bắt đầu. - Dạ Kinh Vũ nói:

- Đầu tiên, phải cho thân thể của ngài đến cực hạn mới có thể kích thích Long Lực trong cơ thể.

Lan Lăng không khỏi hoài nghi, bản thân là người trái đất liệu có Long Lực không? Trong cơ thể mình chỉ có một gã yêu tinh thôi.

- Hai tay ngài nâng được lớn nhất bao nhiêu? - Dạ Kinh Vũ hỏi.

- Đại khái một trăm cân (tương đương 50 kg). - Lan Lăng đáp.

Tuy rằng xuất thân hắn nghèo khổ nhưng dù sao cũng là dân thành phố, bản thân cũng làm thêm từ nhỏ nhưng sức mạnh cũng không quá lớn.

Dạ Kinh Vũ mang tới một tảng đá rồi phán: - Tảng đá này nặng một trăm mười cân (tương đương 50.5 kg), chắc là cực hạn của hai tay ngài rồi. ngài ôm tảng đá này, khụy chân xuống vào tư thế trung bình tấn.

- Được. - Lan Lăng khụy chân vào thế trung bình tấn, hai tay sẵn sàng (ôm đá).

Dạ Kinh Vũ đem tảng đá nặng một trăm mười cân tảng đá cho tay hắn ôm, tức thì thân thể Lan Lăng mất đà, gần như ngồi bệt xuống đất.

Xuống thế trung bình tấn vốn là đã đủ khó chịu, hôm nay còn phải ôm tảng đá một trăm mười cân . Rõ ràng gần hai giây, Lan Lăng liền hoàn toàn không cách nào chịu đựng nổi, cả người lung lay sắp té.

- Cố gắng lên, đợi thân thể tới cực hạn. - Dạ Kinh Vũ nhắc.

Lan Lăng cả người run sợ, mồ hôi tuông như tắm, cả người bất cứ lúc nào đều chực chờ té ngã.

Thế nhưng vào lúc này, tận sâu trong trái tim bỗng nhiên tuôn ra nhiệt lượng, tràn đến tất cả các bộ phận thân thể. Cả người hắn đang đau đớn trong nháy mắt thuyên giảm, có cảm giác vô cùng ấm áp dễ chịu.

- Cảm nhận được à? - Dạ Kinh Vũ hỏi.

- Cảm nhận được. - Lan Lăng nói, dòng năng lượng này còn đặc biệt quen thuộc, thế nhưng hắn quả thực không biết đây là năng lượng yêu tinh hay năng lượng huyết mạch

Lan Lăng nói tiếp:

- Gần chỉ là cảm thụ được, nhưng không cách nào cảm ứng cùng nhìn kỹ bên trong.

Dạ Kinh Vũ nói:

- Kế tiếp, chúng ta luyện tập 《Đảo Nguyệt Quyết》 tiến hành cảm ứng Long Lực.

《 Đảo Nguyệt Quyết 》là trụ cột căn bản nhất của võ đạo thế giới này nhưng làm cơ sở cho toàn bộ võ đạo cuộc đời. Mỗi một lần chiến đấu, đều có thể bản năng vận dụng. Chính xác ra, Đảo Nguyệt Quyết là một loại sinh lực ngưng tụ thuật.

Dạ Kinh Vũ nói:

- Kế tiếp ngài niệm khẩu quyết theo tôi, đem thế giới tinh thần hoàn toàn đắm chìm vào từng lời nói.

Kế tiếp, Dạ Kinh Vũ bắt đầu đọc khẩu quyết, Lan Lăng theo đọc thuộc lòng.

- Nước trong trong như gương, trăng sáng phản chiếu, tròn trịa hoàn mỹ. . . - Một đoạn này chỉ có bốn mươi chữ, là trình bày một hình ảnh ánh trăng soi xuống mặt nước bình lặng.

- Hòn đá vào bể, mặt nước nổ tung, trăng tròn vỡ nát. . . - Một đoạn này vẫn là bốn mươi chữ, biểu thị một hòn đá rơi xuống khiến bóng trăng nơi mặt nước lẫn lộn hoàn toàn.

- Ta muốn ôm lấy, trăng tròn trở lại, gió liên tục, sóng không ngừng, muốn mượn lực, nơi nào tới. . . - Một đoạn này, ba mươi chữ, miêu tả sự cố gắng muốn sóng yên bể lặng để bóng trăng trong nước khôi phục hoàn hảo nhưng chỉ có tay không cũng chẳng mượn lực nơi nào, không thể tránh được.

Mười dòng khẩu quyết này, Lan Lăng nhẩm đi nhẩm lại hai ba lần.

- Ngài hãy tưởng tượng hình ảnh trong khẩu quyết, sau đó chìm đắm vào bên trong sinh lực. - Dạ Kinh Vũ nhắc nhở.

Điều này rất đơn giản, hình ảnh khẩu quyết rất dễ tưởng tượng rõ ràng, hoàn toàn có thể đắm chìm trong đó.

Nhắm mắt lại, tức thì thế giới tinh thần của Lan Lăng chỉ có xung quanh một mảng tối đen, một vũng nước nho nhỏ để mặt trăng soi bóng. Lúc này, mặt nước gợn sóng, ánh trăng trong nước vỡ tan thành nhiều mảnh nhỏ.

Hắn càng cố điều khiển mặt nước trở lại bình yên thì gió càng thổi tới liên tục, sóng nhấp nhô không ngừng. Sinh lực trong đầu hắn gần như không còn, không có tay chân nên nào thể chạm đến, hoàn toàn vô lực.

Dạ Kinh Vũ hỏi:

- Đang ở trong thế giới Đảo Nguyệt Quyết, ngài có cảm giác gì rõ ràng nhất?

Lan Lăng đáp:

- Cảm giác vô lực.

- Đúng, cảm giác vô lực. - Dạ Kinh Vũ nói:

- Cho nên, tinh thần của ngài sẽ liều mạng đi tìm sức mạnh. Lúc ấy, trái tim ngài sẽ tuôn ra huyết mạch Long Lực. Trải qua trăm nghìn lần tìm kiếm, dòng năng lượng này sẽ được tinh thần của ngài cảm ứng được. Lúc ấy, ngài sẽ nhìn thấy Long Lực của chính mình, đó là một quầng sáng có màu. Hơn nữa, nếu huyết mạch của ngài có màu gì thì quầng sáng sẽ mang màu đấy.

Tức thì, Lan Lăng cảm thấy mình quan sát thế là đủ, nguyên lý cảm ứng Long Lực tưởng chừng đơn giản nhưng lại quá thâm ảo. Hơn nữa, nó còn phải tuân thủ nghiêm túc theo trình tự.

- Chờ lúc ngài cảm ứng được dòng năng lượng này, ngài phải mượn sức nó dù chỉ một chút, tích thiểu thành đại, sau cùng khiến toàn bộ mặt nước yên tĩnh lại để bóng trăng soi khôi phục hoàn chỉnh. - Dạ Kinh Vũ tiếp lời:

- Làm được điều này có nghĩa hoàn tất cảm ứng Long Lực, cũng có nghĩa hoàn thành quá trình ngưng tụ sinh lực.

Để bóng trăng soi hoàn chỉnh là vòng quan trọng nhất của toàn bộ võ sĩ. Bởi vì chỉ có lúc này mới hoàn toàn chuyên chú ngưng tụ tất cả sinh lực.

Kế tiếp, Lan Lăng vào thế trung bình tấn, tay nâng tảng đá bốn mươi cân. Trong đầu không ngừng nói thầm khẩu quyết "Trăng soi bóng nước", nhắm mắt lại vùi đầu vào thế giới tinh thần liều lĩnh muốn sóng yên gió lặng để bóng trăng trong nước khôi phục hoàn hảo.

Thân thể hắn mỗi giây đều đau khổ cùng cực, đồng thời tận sâu trong trái tim cũng trào ra huyết mạch Long Lực đến toàn bộ cơ thể.

Tinh thần lực của hắn liều mạng gom góp bất kỳ lực lượng nào xung quanh để sử dụng.

Mỗi một lần trải qua, Lan Lăng hoàn toàn quên mất sự tồn tại của thời gian.

Mà Dạ Kinh Vũ đang ngồi yên bên cạnh bảo vệ.

Nửa canh giờ, một canh giờ, một canh nửa giờ, hai canh giờ trôi qua!

Tức khắc, Dạ Kinh Vũ có chút kinh ngạc. Một người mới học, năng lượng huyết mạch có thể chịu đựng cùng lắm là hơn một canh giờ, vì sao Lan Lăng có thể liên tục chống đỡ được?

Chìm đắm trong ảo ảnh của bóng trăng sinh lực, Lan Lăng cố gắng tìm kiếm bằng được.

Thế nhưng, hoàn toàn không phát hiện được vết tích nào của Long Lực, cũng không nhìn thấy bất kỳ ánh sáng gì.

Ngay lúc hắn gần như không còn hy vọng, bỗng nhiên cảm giác trong bóng tối dường như có một dòng tia sáng yếu ớt chập chờn. Sau đó, tinh thần lực của hắn lập tức theo đuổi kịp.

Đang ở trong bóng tối vô tận, tinh thần lực mải miết truy đuổi, rốt cục cuối cùng cũng nhìn thấy vị trí của tia sáng này.

Đây là một chùm sáng gần như trong suốt hơi có chút ánh vàng được có muôn hình vạn trạng năng lượng, lúc thì co giật tựa như có sức sống.

Lan Lăng tức khắc ngạc nhiên vạn phần!

Thế nhưng ngay sau đó, một giọng nói trong đầu hắn vang lên.

- Chủ nhân, tôi nói rồi, ngài lại cần tôi. - Tia sáng năng lượng bay thẳng đưa ý thức vào trong óc Lan Lăng.

Quả nhiên là yêu tinh, Lan Lăng trong lòng rối như tơ vò.