Chương 36: Giấc mộng

Thịnh Hạ đẩy cửa đi vào.

Đây là một căn phòng bốn phía không có cửa sổ, trang trí rất xa hoa, phòng không có bày biện gì khác, chỉ đặt một cái ghế da bên trong.

Nhìn qua có vẻ rất thoải mái, không biết ngồi xuống có cảm giác gì, Thịnh Hạ tò mò đi qua, ngồi ở trên ghế.

Không nghĩ tới cô mới vừa ngồi xuống, lưng ghế liền ngã ra sau dọa cô giật mình, cô vừa muốn đứng dậy, lại bị một lực lượng không biết ở đâu đè xuống ghế.

Cái này có vẻ như là một cái ghế mát xa, kích thước các bộ phận của ghế căn cứ vào thân hình của cô mà tiến hành điều chỉnh, mà ghế dựa cuối cùng hoàn toàn ngả ra, cô thật thoải mái mà nằm trên ghế.

“Thỉnh ký chủ hãy nhắm mắt lại, há miệng, dần dần thả lỏng.”

Thịnh Hạ làm theo, cô cảm giác hình như có chất lỏng chảy vào trong miệng mình, ý thức dần dần mơ hồ, chỉ cảm thấy ghế dựa thật thoải mái, thật mát mẻ, thân thể uyển chuyển nhẹ nhàng như là lông chim, cô liền chìm vào giấc ngủ.

Không tốt! Vừa rồi đạo diễn chấp hành không phải nói năm phút sau cảnh thứ hai liền phải bắt đầu quay sao?

Thịnh Hạ từ “Trong mộng” bừng tỉnh, mở to mắt liền thấy, bản thân còn ở phim trường, quả nhiên vừa rồi chính là một giấc mộng.

Cô tập trung nhìn qua, thế nhưng còn chưa có bắt đầu quay?

Thịnh Hạ quay đầu lại hỏi hai vị diễn viên quần chúng vừa nói chuyện: “Hai anh trai, xin hỏi cảnh thứ hai khi nào bắt đầu quay?”

“Đạo diễn không phải mới nói sao, năm phút sau bắt đầu. Cô nhìn đi, đạo diễn chấp hành còn ở bên kia thông báo kìa.” Một người trong đó bĩu môi.

Thịnh Hạ quay đầu nhìn lại, quả nhiên, trong tay đạo diễn chấp hành còn chưa có buông loa xuống, hắn lại thông báo lần thứ hai.

Thịnh Hạ: “……”

Tại sao cảm giác có cái gì không đúng?

Không phải cô vừa ngủ rồi sao? Tại sao thời gian giống như không có trôi đi chút nào?

Thịnh Hạ sờ sờ trán của mình, vừa rồi trên người cô rất nóng, hiện tại cũng khôi phục bình thường, cô thử đứng lên, một chút vấn đề cũng không có.

Khoa trương nhất chính là vừa nãy cô còn cảm thấy khát, hiện tại giống như là uống rất nhiều nước rồi, hoàn toàn không cảm thấy khát.

Cả người cô cảm giác giống như là mình đã ngủ một giấc thật ngon như vậy, mỏi mệt trở thành hư không, cả người như mãn huyết sống lại.

Thịnh Hạ cũng không có thời gian cẩn thận cân nhắc, đạo diễn chấp hành bên kia liền lần nữa kêu lên: “Được rồi, mọi người tập hợp, tôi sẽ nói cho mọi người cảnh diễn tiếp theo.”

Sắp bắt đầu quay cảnh thứ hai, Thịnh Hạ vội vàng đứng lên tập hợp.

Trong nhóm diễn viên quần chúng không ít người đã bắt đầu kéo dài, vô luận đạo diễn gọi như thế nào, đều chậm rì rì mà đi.

Thịnh Hạ lại vẫn duy trì trạng thái khá tốt.

Cảnh diễn này đối với diễn viên quần chúng mà nói thì càng khó, bọn họ muốn biểu hiện ra bộ dáng bị một mãnh thú to lớn nào đó trong rừng đuổi theo, không chỉ phải xác định chính xác địa hình trong trường quay, còn cần chạy thật nhanh, thậm chí còn cần căn cứ yêu cầu cốt truyện làm ra những động tác cùng biểu tình.

Điều này làm cho nhóm diễn viên quần chúng kêu khổ thấu trời, Thịnh Hạ lại tinh thần đầy đủ mà quay chụp cảnh diễn này.

Đạo diễn thực mau liền phát hiện trong nhóm diễn viên quần chúng có một cô gái biểu hiện rất tốt, cô hành động nhanh nhẹn, cảm xúc, biểu cảm trên mặt cũng vô cùng đúng chỗ.

Người khác ở hoàn cảnh như vậy quay chụp biểu hiện đều rất có hạn, mà cô lại làm cho người ta liếc mắt một cái liền nhìn thấy.

Hắn cảm thấy hứng thú mà nhìn sát vào máy theo dõi, tỏ ý bảo người quay phim đem một máy quay phim nhắm ngay vào cô gái này.

Sau cảnh diễn này, đạo diễn còn giữ Thịnh Hạ lưu lại, đơn độc quay thêm một vài màn ảnh đặc tả.

Đạo diễn chấp hành đi đến trước mặt trưởng nhóm, đưa cho hắn một điếu thuốc: “Lão Lý, những diễn viên quần chúng này cũng không tệ lắm.”

Lý Vinh trên mặt lộ ra tươi cười lấy lòng, tiếp nhận điếu thuốc, vắt vào sau tai, trong studio không cho hút thuốc, đợi lát nữa đi ra ngoài mới có thể hút.

“Còn được, chính là hôm nay thật sự quá nóng, nước không cung ứng đủ, bọn họ đều nóng đến không chịu được.” Lý Vinh nhân cơ hội đem vấn đề nước uống không cung ứng đủ nói ra.

Đạo diễn chấp hành cười cười: “Hôm nay đúng là có chút thiếu sót, đợi lát nữa bọn họ liền đem nước uống lại đây, anh yên tâm đi.”

Nói đến đây, hắn nhìn thoáng qua Thịnh Hạ đang quay bổ sung thêm một số cảnh, lại nhìn về phía Lý Vinh: “Về sau những cảnh quay khác của chúng tôi, giúp tôi tìm nhiều những diễn viên quần chúng như thế này, chỗ tốt không thể thiếu được anh đâu.”

Lý Vinh sửng sốt, cũng liếc mắt nhìn Thịnh Hạ một cái, lập tức liền minh bạch, hôm nay thời tiết quá nóng, lại gặp gỡ tình huống đột ngột, nước uống không cung ứng đủ, nhưng là như cũ vẫn có diễn viên quần chúng biểu hiện làm đạo diễn vừa lòng, cho nên mới có cuộc nói chuyện vừa rồi.

“Tôi hiểu được, việc này cứ giao cho tôi, anh yên tâm đi.”

Thịnh Hạ quay bổ sung xong, nước của đoàn phim cũng đưa tới.

Làm cho mọi người kinh hỉ chính là, đạo diễn hôm nay tự bỏ tiền túi mời mọi người uống trà sữa, cũng làm khó tiệm trà sữa này giao đến lúc nóng như thế này mà đá vẫn chưa tan.

Nhóm diễn viên quần chúng đã sớm mệt đến không chịu được, vừa thấy trà sữa đều vây quanh lại, Thịnh Hạ không đi lên lấy, cô cảm giác vừa rồi sau khi nghỉ ngơi, chính mình cả người tinh thần đều rất đầy đủ.

Lý Vinh đi đến trước mặt Thịnh Hạ hỏi: “Như thế nào, sao cô không đi lãnh trà sữa?”

Thịnh Hạ cười lắc đầu: “Những thứ này vẫn là uống ít một chút mới tốt, bên trong nhiều calo, cũng quá ngọt.”

Lý Vinh vừa lòng gật gật đầu, một người biết hạn chế như thế, rất khó không thành công.

Hắn đối với cô gái Thịnh Hạ này rất có ấn tượng, đây đã không phải lần đầu tiên cô làm diễn viên quần chúng lại nhận được cơ hội tốt.

“Hôm nay biểu hiện rất tốt, về sau có cơ hội gì tôi sẽ ưu tiên để cho cô.” Lý Vinh trước khi rời đi để lại một câu như vậy.

Thịnh Hạ nghe được lời này tự nhiên là vui vẻ, thân là diễn viên quần chúng, có thể báo diễn được hay không, báo danh được đoàn phim nào, đều là nhờ vào một câu của trưởng nhóm, từ khi đến Hoành Điếm làm diễn viên quần chúng đến nay cô đều báo diễn trong nhóm của Lý Vinh, hôm nay hắn có thể chủ động tỏ vẻ sẽ cho cô cơ hội, vậy sau này hẳn là không cần sầu việc báo diễn nữa .

Có thể chịu đựng qua được tháng 7, tháng 8 khó khăn nhất này, đến tháng 9 đoàn phim nhiều lên, hẳn là còn sẽ có càng nhiều cơ hội.

Thịnh Hạ nghĩ thầm, may mắn vừa rồi nghỉ ngơi một lát, nếu không cảnh diễn thứ hai thật đúng là không dễ dàng hoàn thành như vậy, mặc trang phục dân chạy nạn ở studio chạy tới chạy lui, phỏng chừng đã sớm ngất đi rồi.

Mọi người uống xong trà sữa, lại nạp đủ tinh thần chụp xong cảnh quay thứ ba, vẫn luôn quay tới rạng sáng 1 giờ mới kết thúc công việc.