Chương 26: Vai diễn có lời thoại

Nói cách khác, liền tính lần trước cô ta đoạt đi cơ hội của mình, nhưng cô ta cũng không qua được phỏng vấn diễn viên tiềm năng!

Điều này làm cho trong lòng Trâu Vũ Phỉ không tránh được cảm thấy đắc ý.

Ha! Còn tưởng rằng cô ta rất lợi hại đâu, bất quá cũng chỉ là một diễn viên quần chúng bình thường thôi.

Chỉ là, Trâu Vũ Phỉ không ngờ tới chính là, lần này đạo diễn cư nhiên lại từ trong đám người thấy được cô gái kia, để cho cô ta ra tới đứng ở vị trí của diễn viên tiềm năng, hơn nữa so với vị trí của mình còn ở trung tâm hơn.

Cả người cô ta tức giận đến đầu óc ong ong, dựa vào cái gì?

Cô chẳng qua là một diễn viên quần chúng phổ thông, dựa vào cái gì mà có tư cách đứng ở bên cạnh mình?

“Tôi mới là người nên đứng ở vị trí chính giữa kia! Chỉ có tôi mới xứng đáng đứng ở chính giữa! Cô gái kia không xứng!” Trâu Vũ Phỉ ở trong lòng đối với chính mình nói như vậy.

Vì thế, thời điểm vừa kết thúc công việc, nghe phó đạo diễn kêu “Vừa rồi cái người đứng ở giữa trong cảnh diễn xem náo nhiệt đâu?” Lúc đó, cô ta không chút suy nghĩ, trực tiếp liền đi qua.

“Phó đạo diễn, tôi chính là diễn viên tiềm năng vừa rồi diễn cảnh xem náo nhiệt kia, xin hỏi tìm tôi có việc gì không?” Trâu Vũ Phỉ cười hỏi.

Phó đạo diễn liếc mắt nhìn, cẩn thận đánh giá cô ta một lúc, lần nữa đem ánh mắt hướng về những diễn viên quần chúng sắp giải tán kia, trong miệng có lệ nói: “Không phải cô, là một cô gái có làn da trắng hơn, cô có nhìn thấy cô ấy không?”

Trâu Vũ Phỉ vừa nghe lời này, tức giận đến nghiến răng, lại không thể phát tác trước mặt phó đạo diễn, đành phải cười nịnh nọt: “Phó đạo, các cô ấy chắc là đều rời đi rồi, anh xem, là có nhiệm vụ quay chụp gì yêu cầu diễn viên tiềm năng sao? Tôi cũng có thể diễn, tôi có kinh nghiệm cũng có kỹ thuật diễn.”

Đúng lúc này, Diêu Vi Vi lôi kéo Thịnh Hạ đã đi tới, vừa đi vừa nhỏ giọng nói: “Vừa rồi cậu là được đạo diễn chọn ra đứng chính giữa, nói không chừng cần tìm chính là cậu đâu, chúng ta qua hỏi một chút, liền tính không phải cũng không có chuyện gì, cậu nói xem có đúng không?”

Hai người mới vừa đi qua vài bước, liền bị phó đạo nhìn thấy.

“Ai ai, chính là cô, tôi còn tưởng rằng cô đã đi rồi đâu.” Phó đạo diễn đem Thịnh Hạ kéo đến một bên, nói với cô: “Cô không vội kết thúc công việc đúng không?”

Thịnh Hạ nhìn Diêu Vi Vi liếc mắt một cái: “Không vội.”

Phó đạo diễn cười nói: “Vậy là tốt rồi, như vậy, đợi lát nữa có cảnh diễn, cô ở trên phố đi dạo, đưa lưng về phía hướng xe ngựa đang tới, một vị diễn viên sẽ thuận tay kéo cô ra một phen, cô chỉ cần làm ra biểu tình kinh hoảng thất thố là có thể, sau khi đứng vững thấy rõ được mặt hắn, lại cúi đầu nói một câu: Đa tạ công tử cứu giúp. Chỉ đơn giản như vậy, cô nghe hiểu chưa?”

Thịnh Hạ nhưng thật ra nghe minh bạch, chỉ là không biết chính mình nên làm ra động tác biểu tình như thế nào mới tương đối tự nhiên.

Phó đạo diễn giống như biết rõ nội tâm cô thấp thỏm, còn nói thêm: “Này chỉ là một tình tiết rất nhỏ thôi, cô cũng đừng có căng thẳng, đợi lát nữa trong màn ảnh khuôn mặt cô cũng chỉ là chợt lóe qua, cảnh này rất nhanh liền quay chụp xong, chỉ cần diễn như bình thường là được, không cần khoa trương, nhớ kỹ lời thoại của mình.”

Thịnh Hạ gật gật đầu: “Vâng ạ, phó đạo diễn, tôi đã hiểu rồi.”

Đoạn diễn này nguyên bản chính là lâm thời thêm vào, vì chỉ là làm tình tiết chuyển cảnh càng tự nhiên hơn mà thôi, lâm thời thêm suất diễn, liền tùy tiện tìm một cái diễn viên quần chúng tới diễn là được rồi.

Chẳng qua, phó đạo diễn đối với cô gái đứng giữa trong cảnh quay vừa rồi tương đối có ấn tượng, cho nên mới đi tìm cô, thêm vào một cảnh nhỏ như vậy.

Chính là cảnh này đối với đạo diễn mà nói chỉ là một màn ảnh thoáng qua, nhưng đối với Thịnh Hạ mà nói, lại là một cảnh quay rất quan trọng trong sự nghiêp diễn viên quần chúng của mình.

Bởi vì, cô sắp có một nhân vật của riêng mình, có lời kịch của mình!

Trong lòng Thịnh Hạ có sự khẩn trương không nói nên lời, từ sau khi lấy được suất diễn thêm vào này, cô liền ở trong lòng lặp đi lặp lại diễn thử, đợi lát nữa phải có phản ứng như thế nào, biểu tình trên mặt là như thế nào, thời điểm người khác kéo cô ra, phải dùng cảm xúc như thế nào mà nhìn xem đối phương , sau đó lại nói ra lời thoại này.

Hơn nữa, dù cho chỉ có một câu lời thoại, cô cũng khẩn trương, lo lắng sợ mình sẽ quên lời, không ngừng ở trong lòng mặc niệm câu thoại này.

“Đa tạ công tử cứu giúp.”

Nguyên bản có không ít diễn viên quần chúng kết thúc công việc chuẩn bị rời đi thấy có người được thêm diễn, cũng nhịn không được vây quanh ở bên cạnh xem.

“Trời ạ, nhìn xem người ta đi, đều đã có lời thoại của chính mình! Tôi đi diễn lâu như vậy, có màn ảnh của mình hay không cũng không biết đâu.

“Ai, đừng nói nữa, lúc trước tôi cùng người trong nhà nói, phim truyền hình lần trước tôi diễn vai quần chúng đã phát sóng, ba mẹ tôi mỗi ngày canh bên TV xem bộ phim truyền hình kia, kết quả đến cuối cùng xem xong rồi mới nói cho tôi biết liền một cái màn ảnh đều không có, tôi nói không có khả năng, rõ ràng mình đứng ở bên cạnh diễn viên chính chụp qua mấy cảnh diễn, sau đó tôi chính mình trở về tìm, mấy cảnh diễn kia cư nhiên đều bị cắt hết!”