Vì việc này, Thịnh Hạ vẫn luôn chưa bình hoãn tâm tình lại được, không nghĩ tới có thể ở trên xe lửa mơ thấy được bà ngoại.
Có thể mơ thấy bà ngoại, vậy mộng này cũng không tính là là ác mộng……
Mười mấy tiếng đồng hồ xóc nảy, xe lửa đã đến điểm cuối trạm Nghĩa Ô , Thịnh Hạ xuống xe, cõi lòng đầy thấp thỏm nhìn dòng người đông đúc ở nhà ga.
Thịnh Hạ ôm bao đồ đi ra ngoài, kỳ thật, dọc theo đường đi, dù cô ở xe lửa ngủ thiếp đi cũng gắt gao túm chặt cái bao này, sợ đồ vật bên trong bị trộm đi. Tất cả hành lý của cô đều ở trong cái bao này: vài bộ quần áo, một ít đồ dùng hằng ngày, còn có một cái chai nhựa nhỏ có đất trước mộ bà ngoại. Cô cố chấp cảm thấy, chỉ cần làm như vậy, bà ngoại liền vẫn luôn ở bên cạnh mình.
May mắn là còn chưa ra khỏi trạm cô liền thấy biển chỉ dẫn, có xe buýt đi thẳng từ ga tàu hỏa đến Hoành Điếm
Thịnh Hạ mua phiếu, ngồi trên xe buýt cỡ trung, cô quá mệt mỏi, lên xe không bao lâu liền có chút mơ mơ màng màng.
【 hệ thống đang tiến hành rà quét ——】
【 độ tương thích: 99.99%, kết quả rà quét : Tư chất tốt. 】
【 hệ thống đã tự động cách âm. 】
【 hệ thống đang cưỡng chế trói định ký chủ. 】
【 tiến độ 1%……】
【 tiến độ 1.01……】
……
Thời điểm Thịnh Hạ tỉnh lại cảm thấy có chút kỳ quái, vừa rồi trong lúc nửa mộng nửa tỉnh, cô hình như cảm thấy trong đầu có thanh âm gì lải nhải mãi.
“Đã đến bến xe Hoành Điếm, đây là trạm cuối rồi!”
Đến Hoành Điếm!
Trong lòng Thịnh Hạ vô cùng kích động, cũng không nghĩ được gì nhiều nữa, xách bao đồ, đi xuống xe.
Cô đã sớm ở tiệm nét trấn trên tra qua các loại công việc ở Hoành Điếm, còn dùng quyển sổ nhỏ ghi nhớ kỹ: muốn làm diễn viên quần chúng trước hết phải đến hiệp hội diễn viên làm chứng nhận diễn viên, cô chuẩn bị đi hiệp hội diễn viên xem thử, làm chứng nhận diễn viên rốt cuộc yêu cầu quy trình gì.
“Xin hỏi……cô cũng là tới Hoành Điếm làm diễn viên quần chúng sao?
Thịnh Hạ quay đầu lại, đối diện với một nữ sinh xấp xỉ tuổi mình, đối phương đang cười hỏi cô.
Cô gật gật đầu: “Đúng vậy.”
“A, tôi cũng vậy! Cô đây là muốn đi tìm chỗ ở hay là đến hiệp hội diễn viên?”
Thấy đối phương có chút câu nệ cùng phòng bị, nữ sinh nhanh chóng giới thiệu: “Xin chào, tôi tên Đặng Tử Hân, là một chủ phòng trên Douyin, tôi nghe nói diễn viên quần chúng là nghề rất vui, muốn tới thử xem.”
Thịnh Hạ cảm thấy đối phương cũng không giống người xấu, có người kết bạn cũng không tồi, cô thu hồi đánh giá ánh mắt: “tôi tên Thịnh Hạ, cũng vừa mới tới, chuẩn bị đi hiệp hội diễn viên xem thử.”
“Hai ta rất có duyên nha, đều đi cùng một chuyến xe tới, vậy tôi cùng cô đi nhìn xem một chút, sau đó chúng ta còn có thể cùng nhau tìm nơi ở.” Đặng Tử Hân cười rộ lên, mi mắt cong cong, còn khá xinh đẹp.
Thịnh Hạ gật gật đầu.
Hai người ngồi trên xe buýt, Đặng Tử Hân dọc theo đường đi đều luôn quay chụp video lấy tư liệu sống.
Tới hiệp hội diễn viên, trên tường dán thông báo, mỗi thứ hai tư sáu làm việc, còn viết rõ ràng các trình tự cần thiết.
Đặng Tử Hân có chút ngoài ý muốn: “A…… Hôm nay không làm được rồi, kia nếu không chúng ta đi tìm khách sạn đi.”
Thịnh Hạ lắc đầu: “Bên trên có viết, cần hợp đồng thuê nhà, tôi tính toán tìm xem có phòng ở hay không.”
Đặng Tử Hân liền nhụt chí: “Ài……em gái à, bây giờ trời sắp tối rồi, cô thật định sờ soạng tìm phòng ở à?”
Thịnh Hạ gật đầu.
Cô đem theo không nhiều tiền lắm, chỉ có hai ngàn tệ, sau khi mua vé xe lửa chỉ còn lại hơn một ngàn, đây là tiền bà ngoại để lại cho cô, nếu thật sự ở khách sạn, khẳng định so thuê nhà tốn tiền nhiều hơn, tuy rằng hiện tại đã sắp đến giờ cơm chiều,cô vẫn tính toán thử vận may một chút.
Đặng Tử Hân thở dài một hơi: “Ai, thật là chịu thua cô, đi thôi, tôi đi cùng cô.”
Hai người ngồi xe buýt đi đến quãng trường phụ cận Hoành Điếm, nơi này rất gần nơi hiệp hội diễn viên tập hợp diễn viên quần chúng vào mỗi sáng , cho nên đại bộ phận người đều tới đây thuê nhà, phòng ở nơi này phần lớn đều là phòng cho thuê.
Thịnh Hạ bắt đầu căn cứ vào số điện thoại trên biển quảng cáo, từng số gọi đi.
“Thực xin lỗi, chúng tôi đã hết phòng.”
“Không còn phòng, phỏng chừng tháng sau mới có phòng.”
“Không có không có.”