Tiêu Hồng và Chu Hiểu Mạn đến ở Phượng Thành, ngày hôm sau Tiêu Phong lái xe đem về một đống đồ. Có đặc sản của Tây Bắc, có quà mà Tiêu Hồng chuẩn bị cho Vương Thục Tú và Lục Lăng Tây, đủ thứ nhét đầy trong cốp sau.
Nghe nói Tiêu Hồng và Chu Hiểu Mạn lần này đến sẽ đón năm mới cùng Tiêu Phong luôn. Hai anh em cha mẹ người thân mất rồi, bình thường đều là Tiêu Phong về quê, nhưng hiện giờ Tiêu Phong cũng là người có gia đình, nên Tiêu Hồng và Chu Hiểu Mạn liền quyết định chạy đến cùng đón năm mới. Bây giờ cách năm mới còn gần hai tháng nữa, hai người định chờ Tiêu Phong kết hôn rồi đi tham quan Trung Kinh.
Tiêu Hồng thầm nói với Tiêu Phong, đi Trung Kinh du lịch là phụ, chủ yếu là Hiểu Mạn muốn kiểm tra sức khỏe. Hai người kết hôn cũng đã được mười năm, mãi vẫn chưa có con. Lúc trước bọn họ cũng đi kiểm tra rồi, đều nói thân thể bình thường. Nếu mà bình thường thì sao mãi mà vẫn chưa có con? Tiêu Hồng thì không sao, không có con thì thôi, hai người sống cùng nhau cả đời là rất tốt rồi, nhưng Chu Hiểu Mạn lại không qua được, cảm thấy không có con là có lỗi với Tiêu Hồng.
"Chú với em dâu nếu sinh được thì sinh một đứa đi, tất nhiên nếu em dâu không muốn thì thôi, đứa bé Tiểu Tây này cũng rất tốt, chẳng khác gì con ruột cả. Là đàn ông thì mắt rộng vào, có con hay không có con, con ruột hay không phải con ruột cũng không quan trọng, vợ mới là người đi cùng cả đời người".
Tiêu Phong nghĩ đến lời khuyên của anh cả, cười lắc đầu. Y và Tiểu Hoa kết hôn cũng không định sinh con, Tiểu Hoa cũng không còn trẻ nữa, ở cái tuổi này sinh con quá nguy hiểm, như anh cả nói đấy, Tiểu Tây rất tốt, chẳng khác gì con ruột cả. Trước kia y chưa từng nghĩ sẽ lập gia đình, bây giờ vợ con đều có, còn giày vò làm gì chứ.
Bản thân y nghĩ thông cũng không để ý chuyện này. Nhưng buổi tối nói chuyện với Vương Thục Tú về chị dâu, Vương Thục Tú nghĩ đến gì đó, do dự thương lượng với y, "Hay là chúng ta sinh một đứa?"
Tiêu Phong sửng sốt, không ngờ Vương Thục Tú sẽ có suy nghĩ này. "Có Tiểu Tây là được rồi, đã từng này tuổi rồi còn giày vò gì nữa".
Y nói tùy ý, Vương Thục Tú lập tức không vừa lòng: "Anh đang chê em lớn tuổi hả?"
Tiêu Phong bình thản, phụ nữa dù 20, 30 hay là 40 đều không muốn nghe là mình đã lớn tuổi. Y đánh giá Vương Thục Tú từ trên xuống dưới, nghĩ Tiểu Hoa mà đi ra ngoài nói mình hơn bốn mươi thì chẳng ai tin đâu. Nhưng nếu mà sinh con thì, Tiêu Phong trầm ngâm, "... Đúng là hơi lớn".
"..."
Tiêu Phong không có nhiều kinh nghiệm dỗ phụ nữ, nhưng cũng biết lời tiếp theo sẽ quyết định tối nay y sẽ ngủ giường hay ngủ trên sàn nhà. "Không phải lúc trước chúng ta đã nói rồi sao? Anh xem Tiểu Tây như con ruột của mình. Nếu đã có Tiểu Tây thì cũng chẳng cần sinh thêm đứa nữa. Tiểu Hoa, em đã từng này tuổi thì cũng là sản phụ lớn tuổi rồi, không tốt cho sức khỏe. Hơn nữa nếu chúng ta sinh thêm một đứa, vậy Tiểu Tây sẽ nghĩ sao?"
Y nói những lời này đều là suy nghĩ từ góc độ của Vương Thục Tú, trong lòng Vương Thục Tú thoải mái, cũng không do dự như lúc trước nữa, cảm thấy nên sinh thêm một đứa với Tiêu Phong. Tiểu Tây dù tốt thì cũng là họ Lục, không giống như có một đứa con ruột của Tiêu Phong. Hôn nhân là như vậy đấy, hai người đều cảm thông cho nhau. Tiêu Phong lúc nào cũng suy nghĩ cho cô, cô không thể ích kỷ chỉ nghĩ cho mình được. Còn nói về sức khỏe, không biết có phải là ảo giác của cô hay không, mà dù gần đây rất bận rộn nhưng cô không thấy mệt mỏi, giống như quay lại thời trẻ, tinh thần sức khỏe rất tốt.
Còn về Tiểu Tây, Vương Thục Tú giận dỗi nhìn Tiêu Phong, "Là Tiểu Tây bảo em sinh thêm đứa nữa. Nó muốn có em trai hoặc em gái".
Tiêu Phong cười, ôm lấy Vương Thục Tú, "Được rồi, con cái cũng không thể muốn sinh là có thể sinh được, tùy duyên thôi".
Hai người thống nhất trong chuyện này, cũng không ép làm gì. Dù sao hai người cũng đã lớn tuổi, có thể sinh được hay không cũng chưa chắc chắn.
Vài ngày liên tiếp, mỗi ngày Tiêu Hồng đều gọi một nhà Tiêu Phong đi ăn cơm tối, Đại Hắc Tiểu Hắc mỗi lần đều đi theo lộ mặt, chỉ mình Nhan Việt không có "danh phận" nên đành cô đơn ở nhà một mình. Nhan Việt khó chịu trong lòng, lại không có cách nào đi cùng, chỉ có thể hóa buồn bực thành động lực làm việc. Lục Lăng Tây ở bên ngoài ăn cơm, anh thì ở trong nhà mở cuộc họp với người của Đức Trí. Lập tức, cấp cao của Đức Trí ầm ầm gọi điện cho An Kiệt hỏi có phải Nhan Việt bị người ta bỏ rồi không, boss cuồng làm việc trước đây đã quay lại, thậm chí còn phát rồ hơn, cứ thích chọn bốn năm giờ sáng ở bên nước ngoài mà họp, nói hay là boss lệch giờ.
Được Nhan Việt đôn đốc theo kiểu biến thái này, hợp tác giữa Đức Trí và N.T rất thuận lợi. Hai bên không phải hợp tác lần đầu tiên, lần hợp tác trước tuy là N.T tự mình bắt đầu, nhưng hai bên đã thành lập quan hệ tin tưởng lẫn nhau tốt đẹp. Lần này Nhan Việt mở miệng mời N.T cùng đầu tư vào nghiên cứu cỏ đông lắng, N.T lập tức ăn nhịp với nhau đồng ý.
Không thể không nói bản tài liệu xin đầu tư của Tô Lãng rất tốt, có tính kích thích, dù là đồ ngốc thì nhìn vào cũng biết dự án này có tương lai rất lớn, chỉ cần đầu tư chắc chắn sẽ kiếm được tiền. Tất nhiên là tất cả đều dựa trên việc nghiên cứu tiến triển thuận lợi. Về điểm này thì đồng nghiệp của Tô Lãng, người phụ trách tổ chức là Hoắc Vệ Bình rất tin tưởng. Cỏ đông lăng có tác dụng chữa trị bệnh bạch cầu giai đoạn đầu là anh phát hiện ra, bản thân anh cũng xem trọng nghiên cứu về cỏ đông lăng, vấn đề duy nhất chính là thiếu tiền. Sau khi Tô Lãng tìm đến đầu tư Đức Trí, Hoắc Vệ Bình đã nhờ bạn ở nước ngoài điều tra, chắc chắn rằng Đức Trí không phải là lừa đảo mà đúng là công ty đầu tư. Sau đó Đức Trí lại tìm đến N.T, Hoắc Vệ Bình càng yên tâm hơn. Ba bên trao đổi vài lần về công việc cụ thể trong hạng mục này, cuối cùng xác định việc hợp tác.
Bên phía Nhan Việt phát triển thuận lợi, vậy cũng có nghĩa là Hoắc Vệ Bình từ chối lời đề nghị hợp tác của Hợp Phổ. Dù cho Ân Nhã hay là Nhan Thế Huy cử người đến đây, Hoắc Vệ Bình cũng không có hứng thú gì với đề nghị của bọn họ. Anh chẳng có ấn tượng tốt gì về những tập đoàn xí nghiệp lớn, dù lúc trước có nói hay thế nào, thì đợi đến lúc có kết quả nghiên cứu, bọn họ sẽ có cách chiếm kết quả về cho mình. Đến lúc đó anh chỉ là một nhà nghiên cứu bình thường, không thể nói rõ ra được. So với những xí nghiệp lớn này, thì anh càng sẵn lòng mời đầu tư hơn, ai bỏ tiền ai bỏ sức vừa nhìn là rõ ngay.
Với việc Hoắc Vệ Bình dầu muối không vào, Nhan Thế Huy thì còn bình tĩnh được, chứ Ân Nhã thì lại nóng nảy. Bây giờ cô ta rất khó bước tiếp trong Hợp Phổ, nếu bỏ qua cơ hội Hợp Phổ phát triển khoa học công nghệ sinh vật, thì cô ta sẽ hoàn toàn bị loại trừ ra khỏi vòng tròn trung tâm của Hợp Phổ. Nghĩ đến đề nghị lần trước của Lục Duy An, Ân Nhã ra quyết định về Phượng Thành.
Hai ngày sau, Nhan Việt, N.T và Hoắc Vệ Bình, ba bên ký vào hợp đồng hợp tác, nhưng ngày hôm sau, một người phụ trách khác là Trương Kiến đã chọn rời khỏi tổ chức, mang theo tài liệu nghiên cứu của mình đến Hợp Phổ ở Trung Kinh. Hoắc Vệ Bình tức muốn chết, lại lo chuyện này sẽ làm ảnh hưởng đến việc hợp tác của anh và Đức Trí, N.T. Nhưng ai ngờ cả Nhan Việt lẫn N.T đều không thèm quan tâm.
Chuyện này là chuyện rất bình thường, bọn họ đã chuẩn bị tâm lý sẵn rồi. Hợp Phổ làm vậy sẽ chỉ làm hỏng danh tiếng của mình thôi, tầm nhìn quá nông cạn, hơn nữa còn là một công ty khoa học công nghệ sinh vật mới. Huống hồ gì người nghiên cứu chính là Hoắc Vệ Bình, Trương Kiến lúc trước cũng chỉ là trợ thủ của Hoắc Vệ Bình, chỉ cần cái đầu của Hoắc Vệ Bình không teo lại, thì người thắng cuối cùng sẽ là bọn họ. Hơn nữa Nhan Việt còn có đòn sát thủ - tiến hóa của thực vật, đây là điều mà dù Hợp Phổ làm thế nào cũng không làm được.
Chuyện này rất nhanh đã yên ắng xuống, Lục Lăng Tây chỉ biết Nhan Việt quyết định đầu tư vào nghiên cứu của mấy người Tô Lãng, cũng không biết những việc phía sau. Đến khi ông Tô đến cửa hàng căm phẫn nói ra, thì Lục Lăng Tây mới biết tổ chức của Tô Lãng đã chia làm hai, một người phụ trách khác đã phản bội mang tài liệu nghiên cứu chạy mất.
Mấy ngày này Lục Lăng Tây khá bận rộn, Nhan Việt cũng bận chuyện hợp tác, hai người chỉ trò chuyện được với nhau trước khi đi ngủ, Nhan Việt thân thiết với cậu còn chưa có thời gian, vậy thì càng không kể mấy chuyện mất hứng này.
Tiễn ông Tô, Lục Lăng Tây ôm chậu cây cỏ đông lăng biến dị từ phía sau quầy thu ngân ra. Mấy ngày nay cỏ đông lăng phát triển rất tốt, màu xanh um tươi sáng, nhìn rất thích mắt, nhưng vẫn không có dấu hiệu sẽ tiến hóa.
"Sao mày vẫn chưa tiến hóa hả?" Lục Lăng Tây khẽ nói với cỏ đông lắng. Trước đây cậu không vội vã, nghĩ để cỏ đông lăng từ từ tiến hóa là được rồi. Nhưng sau khi nghe ông Tô kể, Lục Lăng Tây lại hơi sốt ruột. Nhan Việt không nói gì cả, khiến Lục Lăng Tây không khỏi nghĩ có phải Nhan Việt sợ cậu lo lắng hay không? Lỡ như lần đầu tư này của Nhan Việt thất bại thì sao? Nếu bại trong tay người khác thì thôi, nhưng nếu bại trong tay Hợp Phổ thì chắc chắn Nhan Việt sẽ thấy khó chịu.
Cậu nghĩ rất lộn xộn, muốn giúp Nhan Việt làm gì đó, nhưng cậu không hiểu gì cả, chuyện duy nhất có thể làm là giúp cây cỏ đông lăng này mau tiến hóa. Nhưng vì sao cây cỏ đông lăng này vẫn chưa tiến hóa vậy? Lục Lăng Tây đang nghĩ ngợi, bỗng tấm bảng trắng bay lên, lơ lửng trước mặt cậu.
- Tên thực vật: * Cỏ đông lăng biến dị * Nhu cầu của thực vật: * Không * Khả năng sống của thực vật: * Rất cao * Thực vật bị tinh thần của kí chủ ảnh hưởng, có cưỡng chế tiến hóa hay không? * Hàng chữ màu xanh ở dưới cùng đã hấp dẫn sự chú ý của Lục Lăng Tây, cậu sửng sốt, rất nhanh đã phản ứng lại. Kí chủ chắc là chỉ bản thân cậu, tinh thần ảnh hưởng, chẳng lẽ là chỉ nguyện vọng mạnh mẽ muốn cỏ đông lăng tiến hóa của cậu?
Nhưng dù thế nào, Lục Lăng Tây quyết đoán chọn đồng ý.
- Kí chủ cưỡng chế tiến hóa thực vật, sức mạnh tự nhiên -5. Thực vật đạt đủ điều kiện tiến hóa, bắt đầu tiến hóa. * Lục Lăng Tây: "..."
Từ sau khi dùng hết sức mạnh tự nhiên lần trước, cậu đã nghĩ đủ mọi cách mà vẫn không nhận được chút sức mạnh tự nhiên nào. Không ngờ bây giờ lại nợ tấm bảng năm điểm sức mạnh tự nhiên. Nhưng may mà cuối cùng cỏ đông lắng đã tiến hóa, tuy tấm bảng không đưa ra lựa chọn phương hướng tiến hóa. Lục Lăng Tây cẩn thận cất chậu cây cỏ đông lăng ra phía sau quầy thu ngân, chuẩn bị buổi tối mang về cho Nhan Việt xem.
Đến giờ tan tầm, Vương Thục Tú lại gọi đến, vẫn là nói buổi tối cùng ăn cơm. Lục Lăng Tây tìm cớ từ chối. Nghe nói là trong cửa hàng có việc, Vương Thục Tú không nói gì nữa. Lục Lăng Tây thở phào, nhắn tin cho Nhan Việt, nói là cậu có thể về nhà sau khi tan tầm.
Nhan Việt rất nhanh đã nhắn lại, "Anh đến đón em".
"Vâng".
Lục Lăng Tây cất di động, muốn nhìn cỏ đông lăng xem sao. Vừa nhìn đã giật nảy mình. Cỏ đông lăng giữa trưa còn xanh um tươi tốt, qua một buổi chiều đã nhanh chóng héo rũ, lá cũng rụng hết.
Quét radar tinh thần, tấm bảng trắng liền lơ lửng trước mặt.
- Tên thực vật: * Cỏ đông lăng biến dị bậc một * Nhu cầu của thực vật: * Không * Khả năng sống của thực vật: * Rất cao Tấm bảng nói cỏ đông lăng không có vấn đề gì, nhưng tại sao lại rụng hết lá? Lục Lăng Tây nhìn cỏ đông lăng trụi lủi, bỗng nghĩ ra, cậu biết nguyên nhân vì sao cỏ đông lăng không tiến hóa rồi. Khác với hầu hết thực vật sẽ ngủ đông trong mùa đông, thuộc tính đặc biệt của cỏ đông lăng đã quyết định nó sẽ dùng một hình thức khác để sinh sống trong mùa đông. Cậu luôn để cỏ đông lăng ở trong cửa hàng, lại luôn giữ nhiệt độ trên 20 độ, cỏ đông lăng không trải qua giai đoạn phát triển cần thiết, tất nhiên sẽ không tiến hóa.
Lục Lăng Tây nghĩ vậy liền đặt cỏ đông lăng ở bên ngoài Vi Viên Nghệ. Chỉ một lát sau, trên lá cỏ đông lăng đã kết đầy mảnh băng có hình thù khác nhau, mỏng như cánh ve. Khác với mảnh băng trắng óng ánh mà Lục Lăng Tây đã thấy trong ảnh, mảnh băng trước mắt ánh chút lam nhạt, được ngọn đèn rọi xuống tỏa sáng long lanh, đẹp không cách nào hình dung được.
"Tiểu Tây".
Nhan Việt vừa xuống xe đã thấy Lục Lăng Tây ngồi xổm trước cửa nhìn gì đó.
"Nhan đại ca". Mắt Lục Lăng Tây sáng lên, hưng phấn kéo Nhan Việt đến xem cỏ đông lăng. "Anh xem nè, cỏ đông lăng tiến hóa rồi". Cậu nói xong liền vươn tay chọc chọc mảnh băng trên cỏ đông lăng, theo hành động của cậu, mảng băng khẽ run như bươm bướm đang vỗ cánh.
Nhan Việt mỉm cười, vẻ mặt cũng nhu hòa hơn, anh xoa đầu Lục Lăng Tây, khen ngợi cậu: "Tiểu Tây giỏi lắm".
Lục Lăng Tây nở nụ cười, "Nhan đại ca, anh thấy cỏ đông lăng như vậy có đẹp không?"
"Đẹp lắm".
"Em cũng thấy rất đẹp". Lục Lăng Tây nghiêm túc nói: "Em nghe nói có rất nhiều nơi trồng cỏ đông lăng để làm phong cảnh thực vật mùa đông. Nếu nghiên cứu của bác sĩ Tô không có tiến triển, thì chúng ta thử đi theo hướng này cũng được".
Cậu nói nghiêm túc trịnh trọng, tim Nhan Việt bỗng run lên. Hiển nhiên Lục Lăng Tây đã nghe tin tổ chức của Hoắc Vệ Bình gặp chuyện ở đâu đó, nên dùng cách khéo léo này an ủi anh. Nhan Việt chỉ thấy trong lòng mềm nhũn, ánh mắt ấm áp nhìn Lục Lăng Tây, "Được, nghe theo Tiểu Tây hết".