Sức mạnh tự nhiên là thứ được thưởng khi cứu cây Lan Quân tử lần trước. Lục Lăng Tây còn vì vậy mà nghiên cứu cả nửa ngày, muốn hiểu rõ sức mạnh tự nhiên rốt cuộc là cái gì. Cậu không ngờ rằng lúc này lại phát hiện công dụng của sức mạnh tự nhiên.
Với gợi ý của tấm bảng, Lục Lăng Tây không lựa chọn ngay lập tức. Có nên cứu hay không? Tất nhiên là có, nhưng cậu không dám cứu ngay lúc này. Cậu không biết tấm bảng sẽ cứu như thế nào, lỡ như có động tĩnh gì lớn, hoa lan thì được cứu, nhưng cậu chắc cũng bị cho là quái vật rồi bị lôi đi nghiên cứu.
Ngay lúc cậu đang chần chờ, vài ông lão ngồi xổm trên đất chọn chọn bỏ bỏ, mang đi vài cây thoạt nhìn hình như chưa "chết" hoàn toàn. Gốc cây lan kia bọn họ cũng không nhặt đi, tất nhiên là đã không ôm hy vọng cứu được nó nữa.
Tô Vi Chính cũng thấy hứng thú ngồi xổm xuống nhặt lên xem, vừa nhặt vừa nói với Lục Lăng Tây: "Đừng thấy mấy cây này nhìn như chết rồi, nhưng nếu gặp được cao thủ thì có thể cứu sống được. Tiểu Lục cháu cũng mau đến xem đi, cũng hơi tiếc thật đấy."
Lục Lăng Tây nghe lời ngồi xổm bên người Tô Vi Chính, sự chú ý vẫn luôn đặt lên cây hoa lan kia.
Tô Vi Chính nhanh chóng chú ý tới tầm mắt của Lục Lăng Tây, nở nụ cười, "Sao vậy? Tiểu Lục muốn thử xem sao?"
Lục Lăng Tây gật đầu, cẩn thận nâng gốc lan này lên.
Hoa lan là loài hoa có sức sống ngoan cường, cho dù mất rễ cũng có thể chăm sóc mọc lên rễ mới lần nữa. Nhưng gốc lan này thì không chắc lắm, nếu không những người kia cũng không bỏ lại nó mà không chiếm lấy. Nhưng Lục Lăng Tây tuổi trẻ khí thịnh, Tô Vi Chính cũng xem cậu như cháu trai mình, nên lúc này cũng không nói những lời đả kích, ngược lại trêu chọc nói: "Tiểu Lục có chí khí, nếu nuôi sống được gốc lan này thì để lão già này nhìn xem, ông cũng thêm được chút kiến thức."
Lục Lăng Tây nghiêm túc gật đầu. Có gợi ý của tấm bảng, cậu hẳn là có thể nuôi sống được.
Bởi vì gốc lan này mà lực chú ý của Lục Lăng Tây không còn nằm ở chợ hoa nữa, trong lòng chỉ luôn nghĩ về sớm chút để cứu sống gốc lan này. Nhưng Tô Vi Chính đã hẹ cậu đi dạo chợ hoa, hai người mới đi được một nửa, Lục Lăng Tây không thể không biết ngượng nói muốn đi ngay bây giờ. Tô Vi Chính nhìn thấu lòng cậu, cười ha hả đề nghị hai người hôm nay đi dạo đến đây thôi, người già rồi đi không nổi nữa, lần sau đi dạo tiếp.
Lục Lăng Tây hơi ngượng ngùng, "Ông Tô..."
Tô Vi Chính cười, "Đi thôi, bây giờ ông về thì thằng nhóc Tô Lãng kia còn chưa ra khỏi cửa, vừa lúc ông đem bữa sáng về cho nó ăn."
Lục Lăng Tây đã không nhớ tới Tô Lãng một khoảng thời gian rồi, cậu vẫn luôn cho rằng Tô Lãng đã về Trung Kinh, nghe vậy thì thấy hơi kỳ lạ, "Bác sĩ Tô không về Trung Kinh sao ạ?"
Tô Vi Chính lắc đầu, "Nó từ chức rồi. Bây giờ gia nhập vào một tổ chức từ thiện về bệnh bạch cầu gì đó, ngày nào cũng chạy ra ngoài không ở nhà." Tuy nghe giọng ông có vẻ oán giận, nhưng thật ra trong lòng Tô Vi Chính rất vui. Trước đây Tô Lãng ở Trung Kinh nên ông cháu hai người một năm chỉ được gặp vài lần. Bây giờ Tô Lãng ở lại Phượng Thành, tuy ngày nào cũng chạy ra ngoài, nhưng buổi tối nếu không có chuyện đột xuất thì dù có muộn cũng sẽ về nhà, ông cháu hai người hầu như ngày nào cũng thấy mặt, so với trước kia thì tốt hơn không biết bao nhiêu lần.
"Từ chức?" Lục Lăng Tây nghe ra ông Tô rất vừa lòng với công việc hiện giờ của Tô Lãng, nhưng cậu thấy lạ là vì sao Tô Lãng lại từ chức. Nhà họ Lục có quyền lực lớn, lúc trước khi cậu và anh trai nằm viện, bệnh viện vì tỏ vẻ cẩn thận nên đã sắp xếp một đội ngũ chuyên gia phụ trách việc trị liệu của anh trai. Tô Lãng chính là một trong số đó. Lục Lăng Tây từng nghe y tá nói thầm với nhau, Tô Lãng tuy có ít kinh nghiệm nhưng anh từng đi du học ở nước ngoài, rất được bệnh viện coi trọng, là đối tượng được bệnh viện chú trọng bồi dưỡng. Sắp xếp anh vào đội ngũ các chuyên gia cũng vì trải đường phát triển sau này cho anh, tiền đồ tốt như vậy sao lại muốn từ chức?
Tô Vi Chính nghĩ tới nguyên nhân Tô Lãng từ chức, thở dài một tiếng, nói qua loa: "Một người bệnh dưới tay nó gặp chuyện, nó chịu ảnh hưởng không vượt qua được cánh cửa lòng mình, thế nên cũng không làm nữa."
"À." Lục Lăng Tây thấy ông Tô không muốn nói thêm gì, nên cũng không tiếp tục câu chuyện nữa. Hơn nữa cậu cũng không liên tưởng chuyện này với mình, chỉ cảm thấy tiếc cho Tô Lãng.
Hai người chia tay ở cửa chợ hoa, nhà của Tô Vi Chính không cùng hướng với Khu Vườn Nhỏ. Lục Lăng Tây nhìn Tô Vi Chính đi xa rồi mới dắt Đại Hắc chạy chậm về Khu Vườn Nhỏ. Đóng cửa thật kỹ, Lục Lăng Tây cẩn thận đặt cây lan đã chết lên bàn.
Tấm bảng trắng lại trồi lên lần nữa. Thực vật đã chết, có dùng một điểm sức mạnh tự nhiên cứu sống không?
Lục Lăng Tây đang muốn ấn đồng ý, đột nhiên nhớ tới Đại Hắc. Lỡ như tấm bảng kia làm ra động tĩnh quá lớn dọa Đại Hắc thì sao đây? Cậu cúi đầu nhìn Đại Hắc, nó đang im lặng ngồi xổm bên chân cậu. Lục Lăng Tây đang do dự vài giây vấn đề nên nhốt Đại Hắc hay không, rồi ngồi xổm xuống sờ đầu Đại Hắc, nghiêm túc dặn dò: "Ngoan ngoãn trốn sau lưng tao, lát nữa có thể sẽ có chuyện kỳ quái xảy ra, đừng có sợ."
Đại Hắc không biết là có nghe hiểu lời Lục Lăng Tây nói hay không, nó cọ vào bàn tay của cậu, kêu nhỏ một tiếng rồi im lặng nằm úp sấp trên mặt đất.
Ánh mắt Lục Lăng Tây cong cong, cẩn thận ấn chọn đồng ý trên tấm bảng, ngay lập tức tim cậu đập mạnh lên. Tấm bảng sẽ cứu gốc lan này thế nào? Sẽ giống phim khoa học viễn tưởng đột nhiên xuất hiện ánh sáng trắng sao? Hay là cây lan trước mắt sẽ đột nhiên biến mất rồi khi xuất hiện lại đã mọc rễ dài rồi? Những suy nghĩ kỳ lạ cứ hiện lên trong đầu Lục Lăng Tây, nhưng hiện thực lại là – không xảy ra chuyện gì cả.
Lục Lăng Tây: "..."
Cậu nhìn chằm chằm cây lan một lúc lâu, đúng là không có gì xảy ra cả. Không có ánh sáng trắng, ánh sáng xanh hay ánh sáng màu gì cả, cây lan cũng không đột nhiên biến mất. Cậu không chết tâm dùng radar tinh thần, tin tức về gốc lan này đã có biến đổi, Lục Lăng Tây nhìn thoáng qua mà ngẩn cả người.
v * Tên thực vật: * Lan dại
v * Nhu cầu của thực vật: * Mọc rễ
v * Khả năng sống của thực vật: * Rất thấp
Tầm mắt của Lục Lăng Tây đảo qua nhu cầu của thực vật và khả năng sống của thực vật một vòng, trong lòng hơi thất vọng nhưng cẩn thận nghĩ lại thì thấy hẳn phải là như vậy. Cậu phát hiện ra tấm bảng này đã được một tháng, tuy không rõ tấm bảng này là cái gì nhưng có thể đoán đại khái được một chút. Tấm bảng chỉ là trợ giúp mà thôi, chức năng của nó sẽ không quá mức nghịch thiên. Kết hợp với dòng chữ trước kia, Lục Lăng Tây nghĩ tấm bảng nói là cứu sống có lẽ là cho cây lan sự sống lần nữa, không phải ở trạng thái đã chết, nhưng cuối cùng có sống được hay không thì phải xem sự nỗ lực của cậu.
Hiểu rõ chuyện này, Lục Lăng Tây nhanh chóng bận rộn bắt tay vào công việc. Gốc lan này bị đứt rễ tuy nghiêm trọng, nhưng chỉ cần còn sự sống là còn hy vọng. Cậu nhớ trong sách từng viết, khi cây lan thiếu rễ hay đứt rễ cũng không cần phải quá lo lắng, có một phương pháp là "Kích thích rễ". Đầu tiên là rửa sạch cây lan, nhất là chỗ gốc phải khử trùng sạch sẽ. Sau khi khử trùng thì đắp rêu nước xung quanh chỗ rễ bị đứt, để rễ cây lan được ở trong một môi trường sạch sẽ, thông khí, ẩm ướt, không màu mỡ. Làm xong tất cả những điều này thì đặt cây lan ở nơi râm mát thông gió, vài ngày sau rễ mới của cây lan sẽ được mọc ra. Bộ rễ mọc ra cũng giống như người được điều dưỡng tốt, từ từ cho chất dinh dưỡng vào, vậy thì cây lan đã hoàn toàn nuôi sống được rồi.
Dù là chất khử trùng hay rêu nước, trong Khu Vườn Nhỏ đều có cả. Đầu tiên Lục Lăng Tây làm chất khử trùng theo tỉ lệ thích hợp, sau đó đem rêu nước khô ngâm vào trong nước, chờ nó hút đủ nước. Giai đoạn chuẩn bị đã làm xong, cậu mới bắt đầu cẩn thận khử trùng cho cây lan.
Đến lúc chín giờ khi Khu Vườn Nhỏ mở cửa, cây lan đứt rễ này đã được Lục Lăng Tây đắp rêu nước xung quanh, rồi để vào nơi cách cửa không xa, đảm bảo nó không bị ánh sáng mặt trời chiếu vào nhưng vẫn thông gió.
Tấm bảng trắng hiện lên rất nhanh, * Cứu cây lan dại thành công, thưởng tâm của thực vật +1. *
Chỉ có tâm của thực vật mà không có sức mạnh tự nhiên, suy nghĩ này vừa hiện lên, Lục Lăng Tây bật cười cảm thấy mình quá tham lam. Lần trước đánh bậy đánh bạ cứu sống cây Lan Quân Tử được thưởng một điểm sức mạnh tự nhiên, sau này phát hiện công dụng của nó đặc biệt như thế nên lần này cậu rất chờ mong, nghĩ lại thì mình quá tham lam rồi. Đối với cậu mà nói, có thể cứu sống cây lan dại này đã là phần thưởng lớn nhất rồi.
Lục Lăng Tây vẫn luôn nhớ kỹ câu nói kia của Tô Vi Chính, cây lan này nếu chăm tốt, chăm đến nở hoa thì có thể có giá trị ba mươi vạn.
Ba mươi vạn... Trước kia Lục Lăng Tây hoàn toàn không có khái niệm gì về tiền, cậu không cần tiêu tiền cũng không có nơi để tiêu tiền. Sau khi sống lại trải qua quãng thời gian này, Lục Lăng Tây mới biết tiền quan trọng như thế nào, ba mươi vạn với cậu là một số tiền lớn. Có số tiền kia, cậu có thể mở một cửa hàng cây cảnh riêng cho mình, ban ngày mở cửa, ban đêm đi học lớp bổ túc. Vương Thục Tú cũng có thể xin nghỉ làm, không cần phải vất vả như vậy. Hoặc bọn họ có thể bán nhà đi đến thành phố khác, không cần phải lo lắng Lục Nhất Thủy thua tiền lại tìm đến cửa.
Lục Lăng Tây nhìn chằm chằm cây lan mặc sức tưởng tưởng viễn cảnh tốt đẹp, quay đầu lại thấy Đại Hắc thì cười sờ đầu nó, "Đại Hắc phải bảo vệ tốt cây lan này, sau này đùi gà của mày là dựa vào nó đó."
Đại Hắc híp mắt, dịch về phía trước vài bước, nằm bên chân cái bàn để cây lan.
Lục Lăng Tây: "..."
Lúc ăn cơm trưa, Lục Lăng Tây kể chuyện vui về Đại Hắc cho Đổng Chí nghe, nhất là chuyện bánh bao lúc sáng sớm. Cậu chưa nói hết thì đã cười rồi, mấy ngày này Đại Hắc ở bên đã cho cậu rất nhiều vui vẻ.
Lục Lăng Tây đang cười vui, bỗng Nhan Việt đẩy cửa đi vào. Trong cái nhìn đầu tiên, lực chú ý của anh đã bị nụ cười của Lục Lăng Tây hấp dẫn, sự nóng nảy khó chịu trong người liền biến mất, giống như suối mát từ trên đầu đổ xuống, cả người mát mẻ thoải mái.
"Ngài Nhan."
Đã đi nhờ xe Nhan Việt một lần nên Lục Lăng Tây và anh cũng quen thuộc hơn, lúc này liền cười chào đón một câu.
Tiếng chào đón này của Lục Lăng Tây giống như tiếng hát của người cá trong thần thoại Bắc Âu, Nhan Việt như bị khống chế đi về phía cậu hai bước, trong lòng kêu gào tới gần thêm một chút, gần thêm một chút. May mà sự tự chủ còn sót lại của anh đã khống chế hai chân anh, Nhan Việt ở nơi cách thiếu niên một bước xa thì ngừng lại.
"Anh đến thăm Đại Hắc sao?" Lục Lăng Tây không nhận ra hành vi quái dị của Nhan Việt, đôi mắt cong cong hỏi.
Cách nhau gần, tầm mắt của thiếu niên chăm chú trên người anh. Nhan Việt từ con ngươi đen bóng của thiếu niên thấy được hình bóng của mình, trái tim không thể kiềm chế được đập nhanh hơn. Cho nên anh không nghe được câu hỏi của thiếu niên, chỉ bình tĩnh nhìn cậu.
"Đại Hắc!" Lục Lăng Tây nghiêng đầu gọi Đại Hắc một tiếng.
Đại Hắc vẫn nằm ở cửa không được Nhan Việt ngó ngàng đến lắc đuôi, chậm rãi đứng dậy đi tới ngồi xổm trước mặt Nhan Việt.
Nhan Việt lúc này mới hồi phục tinh thần, một người một chó đối diện một lúc lâu, Đại Hắc kêu ư ử một tiếng về phía Nhan Việt.
Khóe miệng Nhan Việt vô thức nhếch lên, chó ngốc.
Gặp được thiếu niên, lại chịu đựng nhìn nhau nửa tiếng với Đại Hắc, Nhan Việt không tìm được lý do nào để ở lại nữa. Anh vừa mới đi, Đổng Chí do dự nhìn Lục Lăng Tây, nhớ lời đồn hôm qua nghe được khi đi ăn ở gần đây.