Cây có thể sản sinh ra dầu – phát hiện này khiến Nhan Việt quyết định lùi thời gian quay về Côn Nam.
Mấy năm nay kinh tế Trung Quốc phát triển, tầm quan trọng của nhiên liệu hóa thạch cũng ngày càng rõ rệt hơn. Khi đời sống của người dân không ngừng nâng lên, thì nhu cầu với nhiên liệu hóa thạch cũng ngày càng lớn. Nhưng vấn đề gặp phải chính là, dù là dầu thô hay là than đá, khí thiên nhiên, thì lượng dự trữ nhiên liệu hóa thạch không phải là vô hạn. Lấy dầu thô làm ví dụ, theo sản lượng khai thác như hiện này, thì chỉ còn 40 năm nữa lượng dự trữ dầu thô trên thế giới sẽ hoàn toàn khô kiệt, chứ đừng nói đến dự trữ dầu thô của riêng Trung Quốc.
Để cải thiện khủng hoảng nhiên liệu, Trung Quốc đang không ngừng cố gắng thăm dò phát triển nguồn năng lượng tái tạo. Bao gồm năng lượng gió, năng lượng nước, năng lượng mặt trời vân vân. Cũng có người đang nghiên cứu về nguồn năng lượng cây xanh, nhưng loại nhiên liệu từ thực vật đã được khỉ con phát hiện này không cần chế biến gì mà có thể trực tiếp dùng cho máy móc, thì là lần đầu tiên thấy được.
Nhan Việt sau khi quyết định đã gọi cho ông Trương giải thích nguyên nhân tạm thời không thể về Côn Nam. Vốn ông Trương đang không vui vì không gặp được Lục Lăng Tây, nhưng sau khi nghe Nhan Việt giải thích, lập tức có hứng thú với loại cây này.
"Nhan Việt, cậu nói nguồn nhiên liệu này lấy từ đâu? Như là ép dầu đậu nành đậu phộng ấy hả?". Ông Trương trong điện thoại vội vã hỏi.
"Không phức tạp như vậy, hoàn toàn không cần chế biến". Nhan Việt kiên nhẫn giải thích, "Sau khi lấy nhựa cây thì trực tiếp dùng luôn".
"Trực tiếp dùng?". Ông Trương nửa tin nửa ngờ.
"Tình hình trước mắt là như vậy, còn cần thu thập một ít hàng mẫu để kiểm tra xem đã".
Hàng mẫu tối qua Vương Triều Lượng mang về quá ít, muốn phân tích thêm thì phải vào rừng mưa một chuyến. Nhan Việt đã bàn với Vương Triều Lượng chuẩn bị vào rừng mưa lần nữa. Không có bọn buôn ma túy qua lại, ngoại trừ con cự mãng khiến người ta e sợ kia, thì những nguy hiểm khác hai người đều có thể đối phó được.
Khi Lục Lăng Tây tỉnh lại thì Nhan Việt vừa cúp máy, lúc mơ mơ màng màng cậu nghe được Nhan Việt nói có cây sản sinh ra dầu gì đó, là là gì vậy?
"Tiểu Tây tỉnh rồi?". Nhan Việt quay đầu lại liền thấy Lục Lăng Tây mở mắt, khóe môi liền mỉm cười. Anh đi nhanh đến bên giường, cầm quần áo sạch đưa cho Lục Lăng Tây.
Lục Lăng Tây bám tay Nhan Việt mặc áo thun, thuận miệng hỏi: "Cây sinh ra dầu là gì vậy?".
Nhan Việt cười nói, "Dậy ăn chút gì đã, rồi anh nói cho em biết".
Lục Lăng Tây rửa mặt xong, thì Nhan Việt đã bưng bát mì nhờ hàng xóm nấu đến. Anh đút trứng cút đã bóc vỏ cho Lục Lăng Tây ăn, bắt đầu nói về phát hiện của Vương Triều Lượng.
"Đó là cây khổ phối ba hương giao bậc một". Cho dù nghe ra có hơi khó tin, nhưng Lục Lăng Tây vẫn nghiêm túc sửa đúng lên của cây.
Nhan Việt hiểu ra, "Là tấm bảng viết thế?".
Lục Lăng Tây đặt đũa xuống gật đầu.
Nhan Việt cưng chiều nhìn Lục Lăng Tây, lấy khăn giấy lau miệng cho cậu, dịu dàng nói: "Được, là cây khổ phối ba hương giao". Tuy thấy tên này có hơi khó đọc, nhưng Nhan Việt vẫn biết nghe lời gọi cái tên mới này. Lúc anh nói muốn vào rừng mưa lần nữa với Vương Triều Lượng tìm chút hàng mẫu, thì Lục Lăng Tây chớp chớp mắt, nói: "Em cũng đi cùng".
"Không được, rừng mưa có không ít nguy hiểm, em quên con rắn lớn kia rồi sao?".
Nhớ đến rắn lớn, Lục Lăng Tây hơi nhíu mày, nhưng vẫn không thay đổi ý định. Thấy cậu kiên trì, Nhan Việt không còn cách nào đành phải đi tìm Phương Lỗi, xem Phương Lỗi có thời gian đi cùng không, hoặc là anh bỏ tiền thuê mấy người dân địa phương. Chưa đợi anh nói lên lựa chọn thứ hai, Phương Lỗi đã đồng ý đi theo bọn họ một chuyến. Bốn người sau khi chuẩn bị đầy đủ, thì vào trong rừng mưa lần nữa.
Tối qua lúc mấy người về thôn thì cũng đã là đêm khuya, chỉ nhớ phương hướng đại khái. May mà Tiểu Hắc và Tiểu Hôi đều biết đường, Tiểu Hắc phụ trách dẫn đường, Tiểu Hôi phụ trách canh giữ, hai đứa phối hợp ăn ý, nên mọi người đi trong rừng mưa rất thuận lợi. Bởi vì lần này vào rừng mưa có mục tiêu xác định, nên mọi người đều không chậm trễ trên đường. Cho dù là Vương Triều Lượng cũng cố gắng kìm xuống xúc động muốn nghiên cứu thực vật ở ven đường, giục mọi người đi nhanh.
Trên đường lúc đi ngang qua chỗ phát hiện cự mãng tối qua, thì xác của tên buôn ma túy và con rắn nhỏ hơn kia đều không thấy. Xem ra sau khi bọn họ đi thì cự mãng lại quay về, cân nhắc đến hung tính của cự mãng khó khống chế, mọi người gần như là chạy chậm rời khỏi chỗ này.
Kii kii.
Ngay lúc bọn họ sắp đến chỗ cây khổ phối ba hương giao kia, thì tiếng kêu kii kii quen thuộc vang lên. Lục Lăng Tây nhìn về phía tiếng kêu, trên cành cây ở đỉnh đầu, khỉ con không biết đã ngồi xổm ở đó từ lúc nào, hưng phấn kêu lên với cậu.
"Khỉ con". Lục Lăng Tây vui mừng gọi.
Khỉ con nghe được Lục Lăng Tây đang gọi mình, đu trên cành cây nhảy vào lòng cậu. "Kii kii". Nó vui sướng ôm lấy cổ Lục Lăng Tây, cái đầu lông xù cọ cọ trên mặt cậu, nhìn rất thân thiết.
"Sao quan hệ giữa khỉ con và Tiểu Tây tốt vậy". Phương Lỗi ngạc nhiên.
Nhan Việt đoán chắc là do tấm bảng trên người Lục Lăng Tây hấp dẫn, lúc ở Phượng Thành các con thú cưng đều thích Lục Lăng Tây như vậy.
"Khỉ con, sao chỉ một mình mày thế, mấy con khỉ khác đâu?". Lục Lăng Tây ôm khỉ con hỏi.
Khỉ con hình như nghe hiểu, chỉ về phía trước kêu kii kii.
"Đến rồi".
Giọng nói của Vương Triều Lượng cắt ngang cuộc nói chuyện của Lục Lăng Tây, mọi người cũng không chú ý đến khỉ con nữa, vội vàng đi đến.
Tối qua trời âm u nên không nhìn thấy rõ, lúc này ánh sáng rọi xuống, cái cây kia sau khi được cứu chữa đã không còn vẻ gần đất xa trời nữa. Thân cây cao lớn chọc xuyên mây, cành lá sum xuê, sức sống khổng lồ tràn ra từ thân cây, ngưng tụ thành sương mù màu trắng ngà nhàn nhạt, hít một hơi là thấy thoải mái, mệt mỏi suốt một đường đã biến mất không còn.
Vương Triều Lượng đi đến trước thân cây, rất nhanh đã tìm thấy nhựa cây. Trong động nhỏ bị sâu đục làm tổ, thứ như dầu đang không ngừng chảy ra, chảy lên thân cây đọng lại thành keo. Ông cẩn thận cầm dao nhỏ cạy keo kia xuống mà không làm hại đến thân cây, dầu trong động nhỏ lại chảy ra, Vương Triều Lượng vội vàng cầm cái chai mang đến hứng lấy.
Suốt đường đi Phương Lỗi đã nghe bọn họ nói không ít về cái cây thần kỳ này, bây giờ tận mắt nhìn thấy dầu chảy ra, kinh ngạc tán thán rồi nhớ đến một chuyện khác.
"Cây này thật là thần kỳ, nhưng xung quanh chỉ có một cái cây như vậy. Mang về ươm giống chắc cũng phải mất rất nhiều năm".
Chuyện mà anh lo lắng cũng là chuyện thực tế, nhưng có tấm bảng trắng giúp đỡ, Nhan Việt cũng không lo lắng về vấn đề phát triển của cây. Hơn nữa suy xét theo góc độ người kinh doanh, bất cứ việc kinh doanh nào cũng không thể vừa đến tay là kiếm được tiền, chỉ cần sau này có lợi nhuận cao, thì vốn bỏ vào có nhiều cũng không sao cả. Việc quan trọng là xác định được tình hình chảy dầu và thành phần dầu của cây khổ phối ba hương giao này, nếu tất cả đều thích hợp, thì có thể bắt tay vào ươm giống trồng cây.
Thân cây này thực sự rất lớn, mấy người vòng quanh cũng không vòng được hết thân cây. Bọn họ mỗi người đứng ở một hướng, tìm lỗ sâu rồi cầm chai hứng dầu bên trong chảy ra.
Kii kii.
Khỉ con luôn quan sát động tác của Lục Lăng Tây, nhìn thấy cậu ham thích dầu trong cây, liền nhảy lên, chỉ vào phía bên trái hưng phấn kêu.
"Bên trái? Bên trái thì có gì?". Lục Lăng Tây tựa như nói chuyện với Đại Hắc vậy, nghiêm túc hỏi khỉ con.
Khỉ con mở rộng hai chi trước ra, khoa tay múa chân làm thành cự ly rất dài. Lục Lăng Tây nghĩ một lúc, thử hỏi: "Bên kia cũng có cây?".
Cũng không biết có phải khỉ con nghe hiểu hay không, mà ôm cổ Lục Lăng Tây kêu loạn xạ.
Người xung quanh đều nghe được cả hai nói chuyện, Vương Triều Lượng là sốt ruột nhất, "Hay là chúng ta đến đó xem thử?".
Lục Lăng Tây xem ý kiến của Nhan Việt, Nhan Việt nghĩ nghĩ rồi gật đầu, "Đi thôi, để khỉ con dẫn đường cho chúng ta đến đó".
Đi theo hướng mà khỉ con chỉ, bọn họ lại đi về phía bên trái khoảng chừng nửa tiếng. Phía trước xuất hiện một thung lũng nhỏ, vô số cây khổ phối ba hương giao xanh um tươi tốt đứng ở đó, một con sông rộng khoảng bốn năm mét uốn lượn quanh thung lũng.
"Đây...".
Mọi người đều không thể nói nên lời, khỉ con vui vẻ nhảy đến bờ sông múc nước uống hai ngụm, đàn khỉ tối hôm qua gặp xuất hiện ở đối diện con sông, cách sông nhìn mọi người kêu lên.
Phát hiện thung lũng cây khổ phối ba hương giao khiến mọi người vui sướng không thôi, cân nhắc có lẽ thời gian không đủ nên không vào thung lũng, mà nhớ rõ vị trí của nó rồi về thôn theo đường cũ. Khiến Lục Lăng Tây bất ngờ là ông Trương và ông Triệu đang chờ cậu ở thôn, ngoài ra đi đến cùng họ còn có một ông lão khác râu tóc bạc trắng họ Mẫn nữa.
"Ông Trương, ông Triệu". Lục Lăng Tây vừa thấy liền kinh ngạc.
Ông Trương lo lắng kéo tay cậu, "Để ông xem nào, có bị thương ở đâu không?".
Lục Lăng Tây ngại ngùng nói, "Ông Trương, cháu không sao đâu, chỉ bị cọ rách da chút thôi".
"Không có việc gì là được rồi, Tiểu Tây, đây là ông Mẫn". Ông Trương nhiệt tình giới thiệu với Lục Lăng Tây, quay đầu lại nói: "Mẫn lão đầu, đây là Tiểu Tây mà tôi nói với ông".
Lục Lăng Tây ngoan ngoãn chào, "Chào ông Mẫn ạ".
Ông Mẫn cười nhìn Lục Lăng Tây, từ ái đáp lời. Mọi người chào hỏi nhau, tầm mắt Nhan Việt như có như không dừng trên người ông Mẫn. Anh không ngờ ông Mẫn lại là bạn của ông Trương và ông Triệu. Nếu anh không nhận lầm người thì... Đây là cơ hội lớn đang đặt trước mặt anh và Tiểu Tây.
Theo lời ông Trương nói, Lục Lăng Tây mới biết ông Mẫn là bạn tốt nhiều năm của hai ông, trước đây ba người bận rộn công việc không có thời gian tụ họp với nhau. Bây giờ đã về hưu, không có chuyện gì bận, nên thường tìm thời gian gặp mặt. Lần này đúng lúc có triển lãm hoa lan, các ông đều là người yêu hoa, nên hẹn nhau cùng đến Côn Nam.
Lục Lăng Tây băn khoăn khi mấy người ông Trương vì chuyện của cậu mà không đến triển lãm, ông Trương cười nói: "Triển lãm hoa lan mở nửa tháng không chạy đi đâu được, có thể xem sau. Nếu không gặp được Tiểu Tây thì ông và ông Triệu không yên tâm. Còn về phần ông Mẫn, ông ấy bị hấp dẫn bởi cây khổ phối ba hương giao gì đó mà các cháu nói. Cả đời ông ấy làm về nguồn năng lượng, đây là lần đầu tiên nghe được loại cây có thể sản sinh ra dầu, sớm đã đứng ngồi không yên rồi". Nói đến đây, ông Trương dừng một lúc, lại hỏi: "Tiểu Tây, cháu nói với ông cây này là thế nào vậy?".
Lục Lăng Tây nói về kết quả kiểm tra của Vương Triều Lượng, còn có phát hiện hôm nay của bọn họ. Cậu vừa nói xong, ông Mẫn đã vội vàng lên tiếng: "Tiểu Tây, cháu nói các cháu phát hiện một thung lũng mọc đầy loại cây này sao?".
Lục Lăng Tây gật đầu, nhưng lập tức nghiêm túc nói: "Chúng cháu phát hiện thung lũng cây khổ phối ba hương giao này ở trong rừng mưa Côn Nam, nơi đó đã ở sâu trong rừng mưa rồi. Để bảo vệ môi trường trong rừng mưa, tốt nhất không nên khai thác phá hỏng thung lũng".
Cậu nói rất nghiêm túc, như là sợ ông Mẫn trộm đi khai thác thung lũng vậy. Ông Mẫn cười cười, nếp nhăn trên mặt giãn ra, có thể thấy tâm trạng rất vui. "Đúng đúng, Tiểu Tây nói đúng, chúng ta phải bảo vệ môi trường của rừng mưa. Vậy Tiểu Tây, các cháu có ý định gì không?".
Lục Lăng Tây nhìn Nhan Việt, nghĩ nghĩ rồi nói: "Chú Vương sau khi kiểm tra cơ bản đã chắc chắn được nhựa cây của cây khổ phối ba hương giao hoàn toàn có thể thay thế cho dầu diesel, cháu và Nhan đại ca muốn thử xem có thể trồng trong Phượng Thành hay không".
"Phượng Thành?".
Lục Lăng Tây gật đầu, cậu đã xem Phượng Thành là nhà của mình, có gì tốt cũng muốn trồng ở Phượng Thành. Tuy rừng mưa mà cây khổ phối ba hương giao sống có khí hậu khác xa Phượng Thành, nhưng nghĩ đến hiệu quả tinh lọc môi trường ở Phượng Thành, thì chưa chắc đã không thể trồng được.
Ông Mẫn nghe xong lý do của cậu liền cười ha ha, nói: "Nếu có thể trồng ở Phượng Thành thì cũng là chuyện tốt, đúng lúc để sau này Phượng Thành không cần đào than nữa, chuyển sang khai thác loại cây dầu này cũng rất tốt. Vừa bảo vệ môi trường lại có hiệu quả lợi ích kinh tế, một công đôi việc".
Mọi người lại trò chuyện một lúc, trong đó đề tài của ông Mẫn luôn xoay quanh cây khổ phối ba hương giao. Nhan Việt như nghĩ gì đó mà nhìn ông Mẫn, chờ đến buổi tối mọi người đi rồi mới nói với Lục Lăng Tây: "Ông Mẫn là cựu bộ trưởng Bộ năng lượng của Trung Quốc".
Bình thường Lục Lăng Tây vốn không xem thời sự, không hiểu gì về chức vị bộ trưởng Bộ năng lượng cả. Nhan Việt thấy vẻ mặt mờ mịt của cậu liền cười, ôm Lục Lăng Tây hôn một cái, "Không hiểu thì đừng nghĩ nữa, Tiểu Tây chỉ cần biết đó là một cơ hội là được rồi".
Nhiên liệu hóa thạch có vai trò rất quan trọng bởi vì chúng có thể được dùng làm chất đốt (bị ôxi hóa thành điôxít cacbon và nước) để tạo ra năng lượng. Năng lượng hóa thạch bao gồm khí thiên nhiên, dầu thô, than đá.
[Nguồn: wiki]
.......................
Câu like tiếp nhá: chương này được 50 like post thêm chương 158, 100 like post thêm chương 159, 150 like post thêm chương 160 ╮[╯▽╰]╭