Chương 142: Ban Ơn

Cả tháng ba, Lục Lăng Tây đều quan tâm đến chuyện phát triển của trúc sào tiến hóa. Trịnh Tân Hà có việc phải về Trung Kinh trước, ông đã đặc biệt sắp xếp mấy học sinh của mình ở đây, chuyên phụ trách về chuyện này.

Đầu tháng tư, nhiệt độ ở Phượng Thành đã vào khoảng 25 độ, có lần Lục Lăng Tây nghe có một học sinh của Trịnh Tân Hà khẽ giọng mắng thời tiết quỷ quái, lo lắng sẽ ảnh hưởng đến việc dời trúc trong phòng thí nghiệm ra trồng trong đất. Dù sao cây mới mọc có nhu cầu về nước rất cao, nếu đất không đủ nước thì chỉ có thể dùng nhân lực để tưới nước.

Thực ra, từ khi vào xuân đến giờ cả phía Bắc Trung Quốc số lần có mưa chỉ là đếm trên đầu ngón tay, đã có dấu hiệu hạn hán. Rất nhiều nơi cày bừa vụ xuân đều chịu ảnh hưởng, hiện nay việc thiếu nước đã trở thành vấn đề khó khăn nhất của phía Bắc. Chuyện này Trịnh Tân Hà cũng biết, lúc nói chuyện điện thoại với Lục Lăng Tây thì rất lo lắng.

Lục Lăng Tây không lo lắng như Trịnh Tân Hà, cậu đã đến thôn Linh Thủy xem mấy lần, hoàn toàn không có dấu hiệu khô hạn. Bởi vì cây liễu đại thụ cấp ba khi tiến hóa đã có thêm chức năng trữ nước, nó không ngừng hút nước từ mạch nước ngầm và sông Linh Thủy, thông qua bộ rễ xả nước vào trong đất. Trong phạm vi mà quần thể sinh thái cây liễu bao trùm, lượng nước trong đất vẫn luôn duy trì ở mức tiêu chuẩn cao, tạm thời không thiếu nước.

Cậu nói vậy với Trịnh Tân Hà, Trịnh Tân Hà dường như không tin, tuy không nói rõ ra, nhưng ngụ ý là Lục Lăng Tây không cần an ủi ông, ông đã chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất rồi.

Lục Lăng Tây hơi uể oải cúp máy, định chờ mấy ngày nữa Trịnh Tân Hà đến Phượng Thành sẽ tự mình dẫn ông đến thôn Linh Thủy xem.

Tâm trạng của cậu không tốt, Nhan Việt liếc mắt nhìn là nhận ra ngày, đặt văn kiện trong tay xuống, vẫy vẫy tay với Lục Lăng Tây, hỏi: "Sao vậy? Lại có bất đồng với Trịnh Tân Hà sao?".

Lục Lăng Tây lắc đầu, ngồi bên cạnh Nhan Việt nói cho anh về lo lắng của Trịnh Tân Hà. Nhan Việt ôm Lục Lăng Tây vào lòng, vươn tay xoa đầu cậu, buồn cười nói: "Tiểu Tây cũng lo lắng chuyện này sao? Không phải chúng ta đã đi đến thôn Linh Thủy xem qua là không thiếu nước rồi sao?".

"Nhưng mà chú Trịnh không tin, ông ấy luôn nghĩ là em đang lừa ông ấy. Tuy chú Trịnh không nói gì, nhưng chắc chắn trong lòng ông ấy nghĩ nếu ban đầu trồng rừng trúc ở Thục Xuyên thì tốt rồi, không lo sẽ gặp hạn hán". Lục Lăng Tây buồn bực nói.

Nhan Việt nhíu mày, Trịnh Tân Hà là người không tệ, nhưng ở mặt nào đó rất ngoan cố kiên trì. Tình huống của Vi Viên Nghệ đặc biệt, có một số chuyện không thể giải thích với Trịnh Tân Hà được, một tháng qua bọn họ đã có mấy lần bất đồng nho nhỏ rồi. Anh an ủi hôn lên trán Lục Lăng Tây, dịu dàng nói: "Lần sau gặp chuyện thế này thì cứ để anh nói với Trịnh Tân Hà".

Lục Lăng Tây cười híp mắt, khóe môi nhếch lên, lộ vẻ mặt giảo hoạt, "Nhan đại ca anh không phát hiện là lần nào chú Trịnh cũng đều chỉ gọi cho em sao?".

Tính Lục Lăng Tây mềm yếu, chuyện gì cũng dễ bàn bạc, không giống Nhan Việt thái độ rất mạnh mẽ, nếu mà tranh luận thì như là đang gây sự. Trịnh Tân Hà trừ khi thực sự cần tìm đến Nhan Việt, nếu không đều là trốn Nhan Việt tìm Lục Lăng Tây.

Nhan Việt nghe Lục Lăng Tây nói liền nhướng mày, cúi đầu cắn mạnh lên môi cậu, cười nói: "Em nhìn ra được vậy mà gặp chuyện đều không chịu tìm Nhan đại ca?".

Lục Lăng Tây mím môi cười, qua một lúc lâu nghiêm túc nói: "Em cũng muốn giúp Nhan đại ca làm chút chuyện".

Những lời này của cậu như một thanh kiếm sắc bén đâm trúng vào nơi mềm yếu nhất trong lòng Nhan Việt. Ánh mắt anh dịu dàng, hôn Lục Lăng Tây thật nhẹ nhàng. Hai người triền miên một lúc, rồi Lục Lăng Tây tựa vào ngực Nhan Việt, xem văn kiện trên bàn cùng anh.

Lần này hợp tác với Trịnh Tân Hà, Đầu tư Đức Trí sau lưng Nhan Việt không bỏ vốn, mà là do nhà họ Diệp đầu tư. Sau khi anh bàn xong với Trịnh Tân Hà, Diệp Khang đã dùng danh nghĩa của nhà họ Diệp tham gia vào, hơn nữa còn thuộc hạng mục giúp đỡ khoa học công nghệ của chính phủ Phượng Thành, tương đương với bốn bên hợp tác. Trong đó Vi Viên Nghệ cung cấp nguyên liệu, Trịnh Tân Hà cung cấp kỹ thuật, nhà họ Diệp phụ trách việc bỏ vốn tất cả, mà chính phủ Phượng Thành thì chỉ cần làm ngụy trang cho bọn họ là được rồi.

Nhan Việt đã từng phân tích tỉ mỉ chuyện này cho Lục Lăng Tây, triển vọng của trúc cứng rất rộng lớn, nhìn vào thành phẩm mà Trịnh Tân Hà làm ra hiện nay thì chuyện trúc cứng thay thế sắt thép chỉ là vấn đề thời gian. Cứ như vậy, bọn họ không chỉ đối đầu với một hai công ty đối thủ, mà là cả một ngành sắt thép, lợi ích liên quan quá lớn, nếu chỉ trông chờ vào Vi Viên Nghệ thì không thể chống lại được. Nhan Việt đã hỏi qua Trịnh Tân Hà, nếu ban đầu khi hai người hợp tác không có chính phủ Phượng Thành và nhà họ Diệp tham dự, thì thực ra Trịnh Tân Hà muốn nối quan hệ với bên Thục Xuyên. Ông có không ít mối quan hệ bên Thục Xuyên, cũng quen vài người của chính phủ. Giống như Nhan Việt vậy, Trịnh Tân Hà cũng định kéo tấm da hổ chính phủ che ở phía trước.

Lục Lăng Tây nhìn văn kiện lại nhớ đến những lời này của Nhan Việt, cậu ngẩng đầu hỏi: "Diệp đại ca sẽ luôn ở Phượng Thành sao?".

Nhan Việt nói: "Không chắc lắm, Diệp lão rất coi trọng hạng mục trúc cứng, chỉ để lại A Khang ở đây thì ông sẽ không yên tâm. Hơn nữa A Khang cũng không có hứng thú với cái này, có khả năng Diệp lão sẽ phái anh hai A Khang đến đây".

"Vậy chuyện anh ở Phượng Thành không phải người khác sẽ biết sao?". Lục Lăng Tây lo lắng chính là chuyện này.

Nhan Việt ôm cậu đổi tư thế, không để tâm nói: "Bây giờ Hợp Phổ rất loạn, tạm thời cha anh không có thời gian quan tâm đến anh, Hơn nữa...". Anh dừng một lúc hôn vành tai Lục Lăng Tây nói: "Anh có Tiểu Tây".

"Hả?". Lục Lăng Tây mờ mịt không hiểu.

Nhan Việt cười khẽ, hôn từ vành tai đến môi cậu, giữa kẽ hở môi răng quấn nhau giải thích: "Tuy không muốn thừa nhận, nhưng trong lòng anh hiểu được, trước đây anh không có thực lực để chống lại cha anh".

Lúc đầu Nhan Việt mượn cớ bị bệnh rời khỏi Hợp Phổ, mặc dù hơn nửa là vì ở lại bên cạnh Lục Lăng Tây, nhưng còn một phần nguyên là tình cảnh xấu hổ của anh tại Hợp Phổ. Nhan Thế Huy công khai thiên vị Nhan Hải, Nhan Việt nếu không muốn trực tiếp chống lại cha mình thì chỉ có thể chọn tự mình lùi một bước. Thực ra lúc đó anh cũng không có thực lực để chống lại Nhan Thế Huy.

Nhan Việt tiếp tục nói: "Tiểu Tây em có nhớ trước đây anh đã từng nói, lúc còn nhỏ cha anh luôn đào tạo anh thành người thừa kế Hợp Phổ. Còn ông ngoại luôn nói rằng Hợp Phổ tương lai sẽ là của anh... Tuy bởi vì chuyện gia đình nên anh không thích Hợp Phổ, nhưng không thể phủ nhận Hợp Phổ chính là tín niệm của anh, ăn sâu bén rễ trong lòng anh".

Nhan Việt không thích Hợp Phổ là một chuyện, Nhan Hải và Ân Nhã bày mưu muốn cướp thứ của anh lại là một chuyện khác. Nhan Việt ghét sự tồn tại của bọn họ, càng không muốn thừa nhận Nhan Thế Huy và Ân Tình Lam vì những đứa con sau này mà vứt bỏ anh. Sở dĩ anh muốn tranh Hợp Phổ, nhiều hơn là vì để chứng minh.

"Anh vừa không muốn bỏ thứ của mình, lại không có thực lực để chống lại cha mình, nên đành lui nhường một bước rời khỏi Hợp Phổ. Vốn anh định chờ đến khi Ân Nhã và Nhan Hải đấu đến hai bên đều thiệt thì trở về, thậm chí đã chuẩn bị tinh thần có thể cần đến ba năm, năm năm. Nhưng không ngờ anh lại gặp được Tiểu Tây...".

Sự tồn tại của Lục Lăng Tây với Nhan Việt như là ông trời ban ơn, cậu không chỉ là người yêu của Nhan Việt, thỏa mãn khao khát trong tâm hồn Nhan Việt, mà còn cho Nhan Việt thấy một thế giới thần kỳ, một nơi có tương lai vô hạn. Thứ của Nhan Việt anh sẽ không buông bỏ, nhưng khác với một năm trước, hiện giờ anh đã có thể bình thản đối mặt với thực lực của cha mình.

Những lời Nhan Việt nói Lục Lăng Tây cái hiểu cái không, Nhan Việt nhìn vẻ ngây thơ của cậu, trong lòng mềm nhũn, ôm Lục Lăng Tây nghiêm túc nói: "Tiểu Tây, em chỉ cần biết em đã giúp đỡ Nhan đại ca rất nhiều, nếu như không có em, Nhan đại ca sẽ không có cơ hội hợp tác với Cao Vĩnh Lương, không có cỏ đông lăng, cũng không có trúc cứng, lại càng không thể có thực lực bằng với cha mình".

Lục Lăng Tây nghe vậy thì rất ngại ngùng, khẽ nói, "Những điều này đều là công lao của tấm bảng, không phải của em. Hơn nữa nếu không có Nhan đại ca, thì sẽ không có Vi Viên Nghệ của bây giờ, là em phải cảm ơn Nhan đại ca mới đúng".

Cậu nói nghiêm túc, Nhan Việt mỉm cười, khẽ nói: "Không, là Nhan đại ca phải cảm ơn Tiểu Tây".

Rất nhiều chuyện Lục Lăng Tây không biết, Nhan Việt cũng hy vọng cả đời này Lục Lăng Tây sẽ không biết.