Chương 140: Có Trách Nhiệm

Trúc tiến hóa do chịu ảnh hưởng từ tinh thần của Lục Lăng Tây, phương hướng tiến hóa là độ bền +20%.

Vừa tiến hóa xong, Nhan Việt liền chặt một khúc gửi cho Vương Triều Lượng đang ở Côn Nam, để ông làm thí nghiệm cơ học. Ba ngày sau, Vương Triều Lượng mỏi mệt xuất hiện trước cửa Vi Viên Nghệ, làm Lục Lăng Tây kinh ngạc.

"Chú Vương, chú đã về rồi!".

Vương Triều Lượng xuất hiện trước mặt Lục Lăng Tây quần áo hơi nhăn nhúm, dường như là do giữ nguyên một tư thế quá lâu nên đè thành nếp. Tóc ông cũng hơi rối, trên mặt có vẻ uể oải, nhưng đôi mắt lại sáng kinh người. Nhìn thấy Lục Lăng Tây, ông kích động bước lên, vội nói: "Tiểu Tây, trúc mà Nhan Việt gửi cho chú có phải là chủng loại mới mà cháu mới phát hiện không?".

Lục Lăng Tây thường phát hiện và gây trồng một vài chủng loại thực vật mới, dù là Vương Triều Lượng hay Tiết Vĩnh Thông đều đã quen với hành động này của cậu, đồng thời thầm giật mình với thiên phú đáng kinh ngạc kia. Bởi vậy, sau khi nhận được trúc mà Nhan Việt gửi đến, Vương Triều Lượng nhận ra được gì đó, ông không kiểm tra đo lường trước mặt các đồng nghiệp khác, mà sau khi đồng nghiệp tan tầm mới mượn phòng thí nghiệm. Sau một loạt kiểm tra, dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng Vương Triều Lượng vẫn chấn động với kết quả kiểm tra được. Vì có trách nhiệm với Lục Lăng Tây, nên Vương Triều Lượng mua vé chuyến bay gần nhất bay về Phượng Thành.

Dưới ánh mắt hưng phấn của Vương Triều Lượng, Lục Lăng Tây nhẹ nhàng gật đầu.

Trúc sào sau khi tiến hóa thì gen chắc chắn đã thay đổi, tính ra thì cũng là chủng loại thực vật mới. Xét đến những cây trúc mà Tiết Vĩnh Thông trồng vào này là trúc năm năm tuổi khỏe mạnh, Lục Lăng Tây cũng không thể nói là do mình gây trồng, mà chỉ có thể nói vô tình "phát hiện".

Cậu vừa gật đầu, tảng đá lớn trong lòng Vương Triều Lượng liền rơi xuống. Ông thả lỏng tay đang cầm chặt cánh tay Lục Lăng Tây, cố gắng kìm nén hưng phấn nói: "Tiểu Tây, phát hiện lần này của cháu chắc chắn là một phát hiện lớn, giá trị kinh tế và giá trị bảo vệ môi trường không thể phỏng đoán được". Vương Triều Lượng nói xong liền nghĩ đến gì đó, "Tiểu Tây, chú muốn giới thiệu một người bạn cho cháu làm quen, ông ấy chuyên nghiên cứu về trúc, nếu ông ấy biết phát hiện của cháu thì chắc chắn sẽ vui vô cùng".

Người bạn mà Vương Triều Lượng nói tên là Trịnh Tân Hà, là nghiên cứu viên của vườn thực vật Côn Nam, cũng là phó chủ nhiệm của hiệp hội trúc mây quốc tế tại Trung Quốc, là chuyên gia chuyên nghiên cứu về trúc. Hai năm trước, Trung Quốc giải mã tổ hợp gen của trúc sào, cũng phát biểu thành quả trong hội nghị "Tự nhiên & di truyền học", công việc giải mã này chính là do Trịnh Tân Hà dẫn dắt.

Bởi vì có quan hệ tốt với Trịnh Tân Hà, nên Vương Triều Lượng cũng thường chú ý đến nghiên cứu của ông. Ông biết Trịnh Tân Hà đang cố gắng nhân rộng trúc thành vật liệu bảo vệ môi trường ra bên ngoài, thậm chí mong muốn trúc có thể thay đổi cơ cấu công nghiệp của Trung Quốc hiện nay, trở thành một tài nguyên công nghiệp mới.

Trịnh Tân Hà từng nói với Vương Triều Lượng, trúc đúng thực là thực vật sắt thép của thiên nhiên, nếu như có thể tìm được loại trúc thích hợp, kết hợp với kỹ thuật hoàn thiện hiện nay, thì trúc hoàn toàn có thể thay thế sự tồn tại của sắt thép. Mà theo như Vương Triều Lượng thấy, thì cây trúc mà Lục Lăng Tây phát hiện ra này chính là loại trúc thích hợp mà Trịnh Tân Hà muốn, không có loại khác nữa.

Sau nửa tiếng giới thiệu tỉ mỉ về người bạn của mình, Vương Triều Lượng nghiêm túc nói với Lục Lăng Tây: "Tiểu Tây, cháu phải hiểu rằng phát hiện mới này của cháu có thể sẽ thay đổi cơ cấu công nghiệp trong tương lai. Nếu cháu chỉ xem nó thành một loại thực vật bình thường để nhân rộng, vậy thì rất đáng tiếc. Nhân phẩm của Trịnh Tân Hà rất đáng tin, để ông ấy ra mặt từ lúc bắt đầu đến khi nhân rộng, thì mới có thể thực sự phát triển hết giá trị của loại trúc này".

"Chú Vương, chú không làm được sao?".

Lục Lăng Tây rất tin lời Vương Triều Lượng nói, nhưng cậu càng mong hợp tác với Vương Triều Lượng hơn.

Vương Triều Lượng do dự vài giây, rồi cười khổ lắc đầu, bình thản nói: "Chú không làm được. Chú không nghiên cứu về trúc, mối quen biết và nguồn lực về mảng này không bằng Trịnh Tân Hà".

Không phải là ông khiêm tốn, mà đây là sự thật. Nói ra thì không phải Vương Triều Lượng không động lòng, ông có thể nhìn thấy giá trị của trúc, biết chuyện này thành công sẽ tạo ảnh hưởng lớn về sau, một khi do ông dẫn dắt thì có thể đoán được tương lai sẽ đạt được vinh quang cực lớn, thậm chí có thể là vinh quang lớn nhất mà ông đạt được suốt đời này, nhưng ông không thể. Chính như ông đã nói, mối quen biết và nguồn lực vào trúc của ông không nhiều bằng Trịnh Tân Hà, Tiểu Tây và Nhan Việt tin ông, ông cũng phải có trách nhiệm với bọn họ.

Vương Triều Lượng nói như vậy, Lục Lăng Tây cũng biết ông là vì tốt cho mình. Cậu nghĩ nghĩ, rồi nói: "Để cháu bàn với Nhan đại ca đã".

"Được, chú đã xin nghỉ một tuần, lúc nào cháu cũng có thể tìm đến chú".

Vương Triều Lượng đưa báo cáo thí nghiệm cơ học mà Nhan Việt nhờ ông làm cho Lục Lăng Tây, nói thêm vài câu rồi về nhà bà Vương. Lục Lăng Tây ngay lập tức gọi cho Nhan Việt, nói tỉ mỉ chuyện Vương Triều Lượng trở về.

"Anh biết rồi, anh về nhanh thôi. Đúng rồi, giữa trưa em muốn ăn gì, anh đi đến tiệm cơm mang về cho".

Từ sau khi Vương Thục Tú cố ý vô tình ám chỉ Lục Lăng Tây gần đây hơi gầy, thì cơm trưa của Lục Lăng Tây liền do tiệm cơm bao hết, do Dịch Hàng bớt chút thời gian mang đến Vi Viên Nghệ. Lục Lăng Tây cảm thấy rất phiền phức, mới vừa nói cậu ăn đại là được rồi, thì ngày hôm sau Vương Thục Tú liền tự mình nấu cơm đưa đến cửa hàng cho Lục Lăng Tây. Lục Lăng Tây không còn cách nào, đành phải đồng ý bữa trưa mỗi ngày do tiệm cơm chuẩn bị cho cậu.

"Cơm nếp hấp sườn đi, Đại Hắc muốn ăn sườn". Lục Lăng Tây ngoan ngoãn nói.

Nhan Việt dịu dàng nói: "Được".

Cúp máy, Nhan Việt chuẩn bị đi đến tiệm cơm, Diệp Khang rất tự giác kéo An Kiệt đi theo sau Nhan Việt. Nhan Việt cười cười, "Chuẩn bị đi cọ cơm nữa sao?".

Diệp Khang không chút xấu hổ khi bị Nhan Việt nói trúng, ngược lại nói thẳng ra: "Cậu cũng biết tiệm cơm có nhiều người xếp hàng lắm mà, nếu đi xếp hàng thì không biết phải xếp đến lúc nào, cậu cũng không thể chỉ lo cho Tiểu Tây không để ý đến anh em chứ?".

Nhan Việt nghe vậy cười khẽ, bảo hai người mau lên xe. Nhị Ha trước mặt mọi người chui tọt lên xe, chiếm lấy vị trí phó lái.

Diệp Khang: "...".

Nhị Ha không biết mình bị chủ nhân ghét bỏ, đang bám lấy cửa sổ hưng phấn không thôi. Sau khi đi theo Diệp Khang phiêu xe một lần vào buổi tối, Nhị Ha liền thích hoạt động mới này, cũng bám chặt vị trí phó lái, chỉ cần thấy xe liền rất tự giác nhảy lên vị trí đó.

Diệp Khang hết nói nổi nhìn Nhị Ha, Nhan Việt bị vẻ mặt của anh chọc cười, lên xe theo Nhị Ha. Nửa tiếng sau, Nhan Việt đưa Diệp Khang và An Kiệt lên lầu trên của tiệm cơm, mình thì mang hai cặp lồng giữ nhiệt mà Dịch Hàng đã chuẩn bị rời đi, chạy đến Vi Viên Nghệ.

Trong Vi Viên Nghệ, Vương Triều Lượng lại đến nữa. Lần này ông đến là để đưa đùi gà cho Đại Hắc. Hôm nay bà Vương kho một nồi đùi gà, đang chuẩn bị đưa cho Đại Hắc một ít liền tóm được Vương Triều Lượng làm cu li, nên đưa cho ông mang đến.

Vương Triều Lượng nhìn Đại Hắc cười nói: "Chú được hưởng sái nhờ Đại Hắc hết đấy. Nếu không có Đại Hắc thì trưa nay cũng không được ăn đùi gà".

Lục Lăng Tây cứ mãi nhận đùi gà của bà Vương thì thấy rất xấu hổ, lần trước đã hỏi ông Trương một bài thuốc dưỡng sinh, sáng nay Vương Triều Lượng đến thì cậu lại quên mất, bây giờ vừa lúc đưa cho ông.

"Đây là bài thuốc mà ông Trương đưa, dùng rất tốt". Lục Lăng Tây cẩn thận nói với Vương Triều Lượng.

Bản thân Vương Triều Lượng không tin vào cái này, nhưng đây là tấm lòng của Tiểu Tây, ông rát vui vẻ nhận lấy. "Lúc về chú sẽ hầm thuốc cho bà Vương theo bài thuốc này".

Lục Lăng Tây gật đầu, dặn Vương Triều Lượng phải thuyết phục bà Vương uống. Cậu còn lấy ông Tô ra làm ví dụ. Sau khi cậu nói cho ông Tô bài thuốc này, ông Tô liền uống theo nó, mấy ngày sau đã gọi cho Lục Lăng Tây, nói là dùng rất tốt, sau khi uống xong cảm thấy trong cơ thể có một luồng khí ấm áp rất thoải mái.

Lục Lăng Tây nói nghiêm túc, Vương Triều Lượng cũng gật đầu theo.

Nhan Việt đi đến thấy chính là cảnh này. "Tiểu Tây, Vương tiên sinh".

"Nhan đại ca". Lục Lăng Tây nhìn Nhan Việt cười híp mắt.

Vương Triều Lượng cũng khách khí chào một tiếng "cậu Nhan". Tuy ông và Nhan Việt quen thân, nhưng không thân thiết như là Tiểu Tây, hơn nữa Nhan Việt khiến người ta có cảm giác rất khó gần gũi. Có đôi khi Vương Triều Lượng cũng thấy lạ, sao Tiểu Tây lại quen biết với người như Nhan Việt? Không phải ông nói Nhan Việt không tốt, mà vừa nhìn liền biết Nhan Việt không giống như bọn họ, mà thuộc kiểu người tinh anh. Nhưng lúc này gặp Nhan Việt ngược lại là chuyện tốt, những chuyện ông nói với Tiểu Tây thì Tiểu Tây chưa chắc đã hiểu hết, thực sự quyết định vẫn là Nhan Việt. Vương Triều Lượng nghĩ vậy cũng không vội về nhà, mà nhân lúc này trò chuyện với Nhan Việt.

Nhan Việt nhìn thấu ý của ông, mở cặp lồng ra đưa đến trước mặt Lục Lăng Tây, "Tiểu Tây ăn trước đi, lát nữa anh sẽ ăn".

Lục Lăng Tây nhìn Nhan Việt và Vương Triều Lượng đi đến cửa Vi Viên Nghệ nhỏ giọng trò chuyện, một mình ăn cũng không thấy vui, liền đậy nắp cặp lồng lại, chờ Nhan Việt cùng ăn.

Nhan Việt quay đầu nhìn Lục Lăng Tây, trong lòng mềm nhũn, lực chú ý lại đặt lên người Vương Triều Lượng. Anh nghe Vương Triều Lượng nhắc đến cái tên Trịnh Tân Hà, liền cắt ngang lời ông nói, "Trịnh Tân Hà là thành viên của hiệp hội trúc mây quốc tế?".

Vương Triều Lượng gật đầu.

Hiệp hội trúc mây quốc tế là một tổ chức độc lập, không phải là tổ chức quốc tế của chính phủ để kiếm lời. Mục đích của bọn họ là dưới tiền đề là tài nguyên trúc mây được duy trì liên tục, xúc tiến việc sản xuất trúc mây và mang đến lợi ích cho người sử dụng. Những năm qua hiệp hội này thông qua việc đề xướng những ứng dụng mới của trúc mây, bảo vệ môi trường và sinh thái, giúp đỡ người nghèo và xúc tiến phát triển về mặt buôn bán với những ảnh hưởng riêng biệt. Nếu Trịnh Tân Hà mà Vương Triều Lượng nhắc đến chính là phó chủ nhiệm của hiệp hội này, vậy thì nguồn lực ông nắm giữ không thể lường được.

Trong lòng Nhan Việt đã chấp nhận việc hợp tác với Trịnh Tân Hà, anh không ngờ được Vương Triều Lượng lại tặng chuyện phát triển này cho một người khác.

"Ông không hối hận sao?".

Vương Triều Lượng lắc đầu, "Hai người tin tưởng tôi, tôi phải có trách nhiệm với hai người".

Giọng ông rất bình thản, Nhan Việt nghe vậy mỉm cười, trong mắt lóe lên một tia khen ngợi.

................

Còn 30 chương nữa >.<