Chương 116: Đồng Loại

Hai ngày mồng một mồng hai chớp mắt đã trôi qua, Lục Lăng Tây cảm thấy cậu chưa làm gì cả, thì đã hết thời gian vui chơi giải trí rồi.

Sáng sớm ngày mồng ba, Dịch Hàng mang theo Trịnh Thán và Bạch Vệ đến nhà tìm Lục Lăng Tây, nói là cùng đi ra ngoài chơi. Hai người cũng về được vài ngày, ngày về đã đến Vi Viên Nghệ gặp Lục Lăng Tây. Mấy ngay nay tất cả mọi người đều có việc, họ hàng trong nhà cả một đống, hôm nay mới rút được thời gian đi ra, đặt một phòng riêng đi hát.

Lục Lăng Tây rất hăng hái về chuyện này, tuy cậu và Trịnh Thán, Bạch Vệ không thân thiết như Dịch Hàng, nhưng trong lòng cũng xem bọn họ là bạn. Chỗ buồn phiền là cậu không thể mang Đại Hắc đi cùng. Lúc Dịch Hàng đặt phòng đã hỏi qua rồi, KTV không cho mang thú cưng vào. Vốn Dịch Hàng định đổi KTV khác, nhưng vào Tết thì mấy KTV trong thành phố đều đông đúc, không dễ đặt như ngày thường.

"Đại Hắc, mày ngoan ngoãn ở nhà, chiều tao sẽ về". Lục Lăng Tây cúi người sờ đầu Đại Hắc, kiên nhẫn dỗ nó.

Đại Hắc tủi thân kêu một tiếng, không nỡ rời xa liếm liếm ngón tay Lục Lăng Tây.

Dịch Hàng thì không sao, cậu đã quen với sự thân thiết của Lục Lăng Tây và Đại Hắc rồi, còn hai người Trịnh Thán, Bạch Vệ nhìn mà khóe miệng run run, cố gắng nhớ lại dáng vẻ trước đây của Lục Lăng Tây.

Dỗ Đại Hắc xong, Tiểu Hắc lại đi ra quấy rối. Lục Lăng Tây nghĩ nếu không thể mang Đại Hắc ra ngoài, thì để công bằng... Tiểu Hắc cũng không dẫn theo luôn. Ai ngờ Tiểu Hắc nghe Lục Lăng Tây nói vậy liền cắn áo khoác Lục Lăng Tây, làm gì cũng không chịu buông ra. Lục Lăng Tây kéo đuôi nó, muốn tìm cái bánh quy dắt nó đi, Tiểu Hắc do dự giữa Lục Lăng Tây và bánh quy một hồi lâu, rớt nước miếng chui vào túi áo khoác Lục Lăng Tây, một vẻ "đồ ngon cũng không động lòng".

Lục Lăng Tây không còn cách nào chỉ có thể mang Tiểu Hắc cùng ra ngoài. Lúc mấy người đến KTV, người chờ phòng ở sảnh có không ít. Nhiều người ồn ào hỏi phụ vụ khi nào thì có người trả phòng. Dịch Hơi đắc ý nói, "Thấy tôi tính trước đúng rồi chứ? Nếu không chúng ta phải chờ nửa ngày".

Trịnh Thán không gặp đã nửa năm, cao lớn hơn không ít, đứng ở đó cao hơn Dịch Hàng nửa cái đầu. Cậu quàng lên cổ Dịch Hàng, học dáng vẻ trước đây giọng quai quái nói: "Lão đại anh minh".

Dịch Hàng cười ha ha, kéo Trịnh Thán đến quầy thu ngân, để lại Lục Lăng Tây và Bạch Vệ đứng chờ một bên. Bạch Vệ hơi nhàm chán, tìm đề tài hỏi Lục Lăng Tây, "Lão tam, lão đại nói với cậu chuyện qua Tết tôi không đi rồi chứ?".

Lục Lăng Tây gật đầu, nghiêm túc nói: "Dịch Hàng rất muốn cậu đến tiệm cơm làm với cậu ấy".

Dịch Hàng cũng nói với Bạch Vệ như vậy, nhưng Bạch Vệ không tự tin lắm, "Tôi chỉ biết cắt củ cải, vậy được không?".

"Tất nhiên". Ngược lại Lục Lăng Tây rất tin tưởng Bạch Vệ, "Không sao đâu, lúc Dịch Hàng mới đến còn chưa biết làm gì cả. Lúc trước tôi đi làm ở Vi Viên Nghệ cũng không hiểu gì, từ từ học là được".

Bạch Vệ nghe cậu nói vậy thì trong lòng cũng chắc chắn hơn, cậu đang định nói, bỗng mặt trầm xuống nói rất nhanh: "Lão tam nhìn kìa, mấy tên khốn ở phía đối diện kia có phải là mấy tên ở công viên lần trước không?".

Lục Lăng Tây nghe vậy nhìn qua, nhưng vẻ mặt mờ mịt, "Mấy người nào".

Bạch Vệ nhớ ra là Lục Lăng Tây mất trí nhớ chưa khỏi, chen qua đám người muốn đến gần nhìn thử. Nhưng người trong sảnh rất nhiều, chờ cậu chen ra thì mấy người ở đối diện đã không thấy đâu nữa.

"Sao vậy?". Dịch Hàng và Dịch Thán quay về, khó hiểu nhìn Bạch Vệ.

Bạch Vệ nhỏ tiếng nói vừa rồi hình như cậu đã thấy mấy tên khốn lần trước đánh nhau với bọn họ ở công viên. Sau trận đánh nhau đó, Lục Lăng Tây vào viện, mấy người bọn họ trốn ở bên ngoài, lúc về thì nghe nói mấy tên kia đã bị bắt. Tuy nói bọn họ không chịu thiệt, nhưng vừa nghĩ tới bộ dạng máu đầy người của Lục Lăng Tây, hơn nữa đến bây giờ còn chưa nhớ lại được gì, đám Bạch Vệ liền lửa cháy hừng hực trong lòng, muốn dần mấy tên kia một trận. Dịch Hàng nghe xong sắc mặt cũng khó coi hẳn, oán hận nói: "Chắc là đến Tết nên thả ra".

Trịnh Thán nhìn xung quanh nhưng không thấy mấy người mà Bạch Vệ nói, thấy phục vụ đang đứng chờ bên cạnh dẫn bọn họ vào phòng, liền khẽ nói: "Được rồi, nói ít vài câu đi. Lão tam đã khỏe lên rồi, đừng để cậu ấy mất hứng".

Từ sau khi Lục Lăng Tây mất trí nhớ, bọn họ lúc nói chuyện với cậu cũng cẩn thận hơn, chỉ sợ Lục Lăng Tây nhớ đến chuyện mất trí nhớ liền không vui. Dịch Hàng thì lại thấy Lục Lăng Tây thích ứng rất tốt, nhưng lỡ Lục Lăng Tây giấu chuyện vào lòng thì sao? Nên cũng không nói nữa.

Bọn họ không nói, Lục Lăng Tây cũng không biết nên nói gì. Cậu đã hiểu Bạch Vệ nói chuyện ở công viên là chuyện gì, đó là lần thân thể này bị thương. Cậu nhìn nhìn về phía mà lúc nãy Bạch Vệ chỉ cho cậu, chỉ thấy mấy cô gái trẻ cười đùa với nhau. Lục Lăng Tây dời mắt đi, thuận tay ấn Tiểu Hắc trong túi áo về. Không biết có chuyện gì mà lúc nãy Tiểu Hắc bỗng kích động lên, nhao nhao muốn ra ngoài. Bây giờ bên ngoài nhiều người như vậy, Lục Lăng Tây nào dám để nó đi ra, nếu dọa người ta sẽ không hay.

Mấy người đi theo phục vụ đến phòng, trong một ngách khác ở đại sảnh, một người trẻ tuổi cà lơ phất phơ khoảng hơn hai mươi nhỏ tiếng hỏi người bên cạnh, "Đám lần trước đánh nhau với chúng mày là tụi nó hả? Còn hại các anh em bị giam nửa năm?".

Bên cạnh gã là một thanh niên vừa đen vừa gầy, nghe vậy gật đầu, hung tợn nói: "Anh Lập, chính là bọn nó. Đúng là xui, vừa đi ra đã gặp chúng rồi. Để em tìm vài anh em chặn bọn chúng lại đánh cho hết giận".

Gã trẻ tuổi được gọi là anh Lập cười cười, nói: "Tết nhất đánh gì mà đánh, lỡ như làm ồn đến cục cảnh sát thì không được. Mày đi hỏi xem bọn chúng ở phòng nào, còn lại giao cho tao". Nghe là biết gã đã có dự tính, thanh niên đen gầy biết anh Lập có vài trò, đáp đồng ý.

Mấy người Lục Lăng Tây còn không biết bọn họ đã bị theo dõi, đang chen trước máy tính chọn bài hát. Trong bốn người ngoại trừ Lục Lăng Tây, thì ba người khác đều là dân thích chiếm mic, vì tranh giành ai hát trước mà lăn lộn thành một cục trên sô pha.

Lục Lăng Tây ở bên cạnh nhìn mà buồn cười, đang do dự có nên đi lên kéo bọn họ ra không, cửa phòng mở ra, phục vụ ngó vào xem thử, hình như nghe thấy tiếng ầm ĩ bên trong nên sợ có chuyện gì. Trịnh Thán ỷ vào thân cao chân dài ngăn Dịch Hàng và Bạch Vệ, phục vụ thấy bọn họ không có chuyện gì liền lui ra ngoài. Lục Lăng Tây vươn tay muốn kéo Dịch Hàng, Tiểu Hắc trong túi áo bỗng thò người ra, lè lưỡi về phía cửa.

"Tiểu Hắc?".

Lục Lăng Tây thấy kỳ quái, sờ sờ Tiểu Hắc, Tiểu Hắc không quấn lên như lúc trước, mà cơ thể cong lên, làm ra một dáng hình chữ S. Lục Lăng Tây nhớ rõ Nhan Việt từng nói, đây là động tác trước khi tấn công của rắn, chưa đợi cậu kịp phản ứng, đuôi Tiểu Hắc đã dựng thẳng lên, cơ toàn thân co chặt lại, cơ thể cuốn khúc lúc trước bắn mạnh ra ngoài. Một đường cong màu đen xẹt qua, Tiểu Hắc dùng tốc độ mà Lục Lăng Tây chưa từng thấy bay đến cửa phòng chui xuống dưới sô pha.

Hơn mười giây sau, Tiểu Hắc chui từ dưới sô pha ra, đuôi quấn chặt một con rắn nhỏ màu xanh khác. Trên cổ rắn nhỏ buộc một cái túi ni lông trong suốt, bên trong hình như có một ít bột phấn màu trắng.

"Fuck, đây là gì vậy?". Bạch Vệ ngạc nhiên nói.

Trịnh Thán muốn đến xem thử, Dịch Hàng liền ngăn cậu lại, "Đừng nhúc nhích, con rắn xanh kia có độc, cậu xem đầu nó đi".

Trịnh Thán dừng bước, Tiểu Hắc chậm rãi thả lỏng rắn xanh ra, lắc lắc đuôi, vẻ mặt nhìn rắn xanh như là nhìn bánh quy trong nhà vậy. Rắn xanh nao núng lùi về sau một chút, bản năng nói cho biết nó gặp phải thiên địch. Có một loài rắn chuyên ăn rắn độc, là khắc tinh của tất cả rắn độc.

Tiểu Hắc ngẩng cao đầu, lắc lắc đuôi, rắn xanh nhân tính hóa cởi cái túi ni lông trên cổ xuống. Tiểu Hắc quấn túi to trườn đến bên cạnh Lục Lăng Tây, Lục Lăng Tây thắc mắc hỏi, "Đây là gì vậy?".

Dịch Hàng cầm lấy, nhìn thoáng qua mặt liền đen lại. "Đây là ma túy".

Hai chữ ma túy vừa ra khỏi miệng, không khí trong phòng lập tức thay đổi. Vẻ mặt Bạch Vệ không thể tin nổi, "Là con rắn này muốn hại chúng ta?".

Trịnh Thàn nguýt cậu, "Rắn thì biết cái gì, chắc chắn là có người đứng sau".

"Vậy cũng không đúng". Bạch Vệ vẫn thấy nói không thông, "Dù có người đứng sau thì kẻ đó cũng phải nói rõ được với con rắn này chứ. Cậu xem mục tiêu của nó là thẳng đến sô pha, tức là đi về phía áo khoác của chúng ta. Đây là muốn bỏ vào áo khoác của chúng ta rồi tạo tội thật? CMN con rắn này cũng quá thông minh rồi? Cậu tìm được một con khác thông minh hơn nó không?".

Tầm mắt Trịnh Thán dừng trên người Tiểu Hắc.

Bạch Vệ: "...".

Lục Lăng Tây nhíu mày, Bạch Vệ không nói cậu còn không dám chắc, rắn xanh cũng là động vật tiến hóa như Tiểu Hắc sao? Vậy có người đứng sau nó? Cũng không biết Tiểu Hắc có thể giao tiếp với đồng loại hay không, nhưng Nhan đại ca không ở đây, dù cậu có nghe cũng không hiểu là gì.

Lúc mấy người đang nói chuyện, Tiểu Hắc đã bắt đầu rớt nước miếng với rắn xanh. Lục Lăng Tây không nói gì nhéo đuôi nó, rắn xanh bây giờ còn dùng được, không thể ăn được, hơn nữa cậu đã quen Tiểu Hắc ăn bánh ngọt uống sữa, bỗng thấy Tiểu Hắc nuốt một con rắn thì vẫn chưa thích ứng được.

Tiểu Hắc tủi thân lắc đuôi, nhìn chằm chằm đồ ăn của mình.

"Vậy làm sao đây? Tên khốn hại chúng ta chắc chắn đã gọi cảnh sát, bây giờ chúng ta đi luôn?". Bạch Vệ hồi thần hỏi.

"Đi gì mà đi, trước khi đi cũng phải tìm ra tên khốn đó đã". Dịch Hàng nói xong dời mắt về phía Tiểu Hắc, con ngươi xoay xoay, "Lão tam, cậu có thể khiến con rắn này đưa số ma túy về chỗ người nuôi nó được không? Tên khốn đó dám hại chúng ta, chúng ta cũng báo cảnh sát, xem ai sợ ai".

Lục Lăng Tây hiểu được ý cậu, sờ đầu Tiểu Hắc lặp lại lời Dịch Hàng nói. Tiểu Hắc vẫy vẫy đuôi, không tình nguyện thả thức ăn của nó đi. Lục Lăng Tây không có cách nào với Tiểu Hắc, đành phải thỏa hiệp, "Một cái bánh ngọt".

Tiểu Hắc hơi giãy dụa, Lục Lăng Tây khẽ nói: "Hai cái".

Đến khi cậu thêm đến cái thứ ba, Tiểu Hắc đã như tia chớp xông ra ngoài, đuôi quấn lấy rắn xanh.

Lục Lăng Tây: "...".

Có thể hai con rắn có thể giao tiếp được với nhau, không biết Tiểu Hắc đã nói gì với rắn xanh mà rắn xanh lại ngoan ngoãn dẫn đường trườn về phòng của nó. Tiểu Hắc đeo túi ni lông đựng ma túy đi theo sau. Lục Lăng Tây giả vờ đi vệ sinh nhìn rắn xanh và Tiểu Hắc một trước một sau dán vào góc trần nhà di chuyển. Thỉnh thoảng có người đi qua hành lang cũng không chú ý thấy chúng nó. Cậu nghĩ nghĩ rồi gọi điện cho Phương Lỗi, nói cậu gặp một chuyện phiền phức, hỏi Phương Lỗi có thể đến KTV được không.

Dịch Hàng nói báo cảnh sát là nhằm vào kẻ dùng ma túy hãm hại bọn họ, Lục Lăng Tây tìm Phương Lỗi là vì con rắn xanh này. Khi môi trường ở Phượng Thành dần thay đổi, nhất là ở mấy chỗ tinh lọc đất, tiến hóa của con người và động vật chắc chắn sẽ xảy ra. Không thể vì trước đó cậu chưa từng gặp mà nói tình huống này không tồn tại được. Con rắn xanh này là một ví dụ, có lẽ ở nơi cậu không biết còn có động vật và người khác đã tiến hóa. Những người này có lẽ đều là người tốt, nhưng chỉ cần trong đó có một người xấu, lại còn lợi dụng động vật tiến hóa để làm chuyện xấu, thì nguy hại gây ra sẽ lớn hơn nguy hại bình thường rất nhiều.

Lục Lăng Tây cảm thấy cậu có nghĩa vụ nhắc nhở Phương Lỗi một tiếng.