Chương 112: Ý Định

_ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. _

Lúc Vi Viên Nghệ sắp đóng cửa, Lục Lăng Tây nhận được cuộc gọi của Nhan Việt. Đây đã là cuộc gọi thứ ba mà Nhan Việt gọi cho Lục Lăng Tây. Nhan Việt không có chuyện gì, chỉ là dặn Lục Lăng Tây nhớ chú ý an toàn trên đường về nhà. Bởi vì cuối năm nên gần đây Phượng Thành có hơi lộn xộn, trộm cắp khá nhiều, gần chỗ tiểu khu của Lục Lăng Tây mới một tuần đã xảy ra ba vụ trộm.

Lục Lăng Tây ngoan ngoãn nghe Nhan Việt dặn, nói: "Em biết rồi, em có Đại Hắc và Tiểu Hắc, không sao đâu".

Nghe được tên mình, Đại Hắc kêu một tiếng vào loa. Tiểu Hắc lười biếng ló ra từ túi áo Lục Lăng Tây, lè lưỡi kêu sh sh, còn về phần nó nói gì, Lục Lăng Tây cũng không biết.

Nhan Việt ở đầu kia nở nụ cười. Lần này về Trung Kinh anh đã để Tiểu Hắc lại bên cạnh Lục Lăng Tây, dù Tiểu Hắc ngoại trừ ăn chẳng làm được gì cả, nhưng lúc cần vẫn có thể đi ra dọa người. "Về nhà sớm một chút, trong cửa hàng không có khách thì cũng đừng ở lại". Anh dặn dò vài câu, cuối cùng như nghĩ đến gì đó, "Mấy ngày nay đừng cho Tiểu Hắc ăn đồ ngọt, răng nó thực sự sắp rơi rồi". Nhan Việt nói ra cũng rất bất đắc dĩ, làm một con rắn mà lại ăn đường đến đau răng, Tiểu Hắc không thể cứ vậy được.

Lục Lăng Tây "Vâng" một tiếng, nhịn cười đồng ý.

Cúp điện thoại, Lục Lăng Tây chọc chọc Tiểu Hắc trong túi áo, Tiểu Hắc chậm rãi quấn lên cổ tay Lục Lăng Tây, thân mật cọ cọ.

Lục Lăng Tây mỉm cười, biết Tiểu Hắc nghe được lời Nhan đại ca nói nên đang làm nũng. Nhưng Nhan đại ca nói đúng, răng nó có vẻ hơi sâu rồi, nếu cứ tiếp tục ăn đồ ngọt, chỉ sợ sẽ thành con rắn đầu tiên rụng răng vì ăn đồ ngọt mất. "Làm nũng cũng không ích gì đâu". Lục Lăng Tây khẽ nói: "Từ hôm nay trở đi, mày chỉ được uống sữa không đường".

Tiểu Hắc tủi thân lè lưỡi kêu, tiếc là kháng nghị của nó vô hiệu.

Hơn sáu giờ, Lục Lăng Tây thu dọn chuẩn bị đóng cửa. Vương Thục Tú gọi cho cậu bảo cậu về nhà luôn, không cần đến tiệm cơm. Hôm nay Tiêu Hồng và Chu Hiểu Mạn lại đây, Vương Thục Tú phải về nhà nấu cơm. "Muốn ăn gì?". Vương Thục Tú hỏi trong điện thoại. Nguyên liệu trong tiệm cơm rất phong phú, muốn ăn gì thì Vương Thục Tú sẽ chuẩn bị trước.

"Đùi gà kho coca". Lục Lăng Tây nhìn Đại Hắc nói.

Vương Thục Tú vừa nghe là biết có chuyện gì, "Được rồi, không thiếu đùi gà của Đại Hắc".

Lỗ tai Đại Hắc vụt thẳng lên, trên mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh. Lục Lăng Tây sờ đầu Đại Hắc, mặc xong quần áo khóa cửa, chạy chậm về tiểu khu. Lúc này cũng là lúc tan tầm, người trên đường rất nhiều. Tuy trời đã hơi tối, nhưng đèn đường ở hai bên bật sáng trưng, cũng không có không an toàn như Nhan Việt nói. Hơn nữa còn có Đại Hắc ở bên cạnh cậu, trong lòng Lục Lăng Tây rất yên tâm. Cậu luôn cảm thấy người bên cạnh coi cậu như là trẻ con vậy, Nhan Việt, Vương Thục Tú, thậm chí cả Đại Hắc cũng như vậy.

Về nhà, Tiêu Hồng và Chu Hiểu Mạn đã đến, còn có một Tiêu Trăm Vạn đang ầm ĩ, trong nhà rất náo nhiệt. Lục Lăng Tây mang Đại Hắc vào cửa, Tiêu Trăm Vạn liền vọt đến. Nó rất tủi thân. Từ khi Tiêu Hồng về Tiêu Trăm Vạn lại bắt đầu cuộc sống ăn rau, cái cằm đôi mà Lục Lăng Tây chăm cho nó cũng không còn nữa.

"Trăm Vạn nhà bác dính Tiểu Tây thật đấy, sắp đổi thành Lục Trăm Vạn rồi". Tiêu Hồng cười ha ha nói.

Lục Lăng Tây biết nguyên nhân trong đó, chột dạ cười cười. Nguyên nhân Tiêu Trăm Vạn rụng lông lúc trước cậu không dám nói với bác cả, đương nhiên Tiêu Hồng cũng không biết mấy ngày Tiêu Trăm Vạn đi theo Lục Lăng Tây, không chỉ có từng bữa từng bữa thịt, mà buổi tối còn có cuộc sống ăn khuya hạnh phúc nữa.

"Tiểu Tây mau đi rửa tay đi". Vương Thục Tú ló đầu từ phòng bếp gọi ra, "Đói bụng chưa? Trên bàn có bánh ngọt bác con mang đến đấy, đói thì ăn bánh trước đã".

Lục Lăng Tây vâng dạ, cởi áo khoác đi rửa tay. Trong túi áo khoác, Tiểu Hắc ngơ ngác thò ra, không chớp mắt nhìn chằm chằm bánh ngọt trên bàn, nước miếng tách tách rơi xuống, làm ướt quần áo Lục Lăng Tây. Lúc mọi người không chú ý đến, Tiểu Hắc dán ở góc tường bò qua cái bàn.

"Nào nào, ngồi đi, còn mấy món nữa là xong rồi".

Lục Lăng Tây rửa sạch tay, Chu Hiểu Mạn đã bưng một tô đùi gà cực lớn ra, đặt giữa bàn. Một lát sau, cô và Vương Thục Tú đã bưng hết đồ ăn ra. Hai chị em dâu chuẩn bị bữa tối rất phong phú. Tay nghề Vương Thục Tú vốn không kém, lại dùng rau quả mà nhà kính của Tiêu Phong cung cấp làm nguyên liệu nấu ăn, món ăn làm ra rất ngon, cắn một miếng vẫn giữ được hương vị trên đầu lưỡi.

Cửa hàng rau quả của nhà kính Vĩnh Xuân mới khai trương được một tháng, đã lấy thế không lường được chiếm một phần tư thị trường bán sỉ rau quả ở Phượng Thành. Cho dù rau quả bán ra đắt hơn cửa hàng khác mấy phần, nhưng ngày nào đưa hàng đến cũng bị tranh mua hết. Mấy ngày nay Tiêu Phong đang bàn bạc với vài siêu thị lớn trên thành phố, dự định hợp tác lâu dài cung cấp đồ cho siêu thị. Bây giờ vấn đề mà y gặp phải là quy mô nhà kính hơi nhỏ, chủng loại rau quả không nhiều.

Trên bàn cơm, Tiêu Phong khuyên nhủ Tiêu Hồng bán quặng mỏ ở quê đi, sau này định cư luôn ở Phượng Thành, hai anh em cùng làm ăn. Trước khi Tiêu Phong không biết, bây giờ bản thân y đã có gia đình, nên càng cảm thấy cần vài người thân bên cạnh, có thể ở cùng nhau là tốt nhất. Hơn nữa Tiêu Hồng làm quặng mỏ cũng rất tốn công tốn sức, mỗi ngày cần giao tiếp với không ít người, chuẩn bị mọi mặt. Lúc nào cũng phải lo cho an toàn của quặng mỏ, nếu như xảy ra chuyện gì thì đều là chuyện lớn.

Tiêu Phong nói rất tha thiết, trong lòng Tiêu Hồng hơi động, cũng có ý như vậy. "Để anh nghĩ đã". Hắn không đồng ý ngay, dù sao cũng là tâm sức nhiều năm, không phải nói buông ra là buông được ngay. Nhưng Tiêu Phong nói cũng đúng, nhà họ Tiêu bọn họ chỉ còn lại hai anh em, hằng năm cứ trời nam đất bắc cũng không hay, có thể ở cùng thì ở cùng vẫn tốt hơn.

"Nhưng mà", Tiêu Hồng nhân lúc Vương Thục Tú không chú ý, liền kéo Tiêu Phong khẽ hỏi: "Nếu anh bán quặng mỏ đi, thì mấy người ở quặng mỏ làm sao đây?". Hắn nói rất mơ hồ, nhưng hai anh em đều hiểu là hắn đang nói về Lục Nhất Thủy.

Tiêu Phong không thèm để ý cười cười, "Em và Tiểu Hoa đã kết hôn rồi, bây giờ Tiểu Tây cũng là con em, nếu gã ta dám quay về gây chuyện thì cứ đánh gãy chân gã. Còn về những người khác thì thôi, coi như là tích đức cho Tiểu Hoa".

"Được". Tiêu Hồng rất vừa lòng, "Là đàn ông thì phải bảo vệ vợ và người nhà. Nhà họ Tiêu chúng ta không có cái kiểu để vợ bị ức hiếp".

"Được cái gì?". Chu Hiểu Mạn giận dữ trừng hắn, "Hai anh em đang thì thầm gì vậy? Ăn no chưa?".

Tiêu Hồng vừa đối mặt với Chu Hiểu Mạn là lập tức thành thép tôi trăm lần cuốn được vào tay, nhu hòa nói: "Không nói gì cả, ăn cũng vừa vừa rồi. Đúng rồi, đưa bánh ngọt lại đây chia mỗi người một chút, để đến ngày mai là không ngon nữa".

Trước lúc ăn cơm bánh ngọt đã được Tiêu Phong đặt ở cửa sổ, nghe vậy liền đứng lên lấy. Y vừa cầm lên đã thấy không đúng, trọng lượng nhẹ hơn hẳn. Đợi cho Tiêu Phong xoay bánh xem sao, thì thấy Tiểu Hắc bọc bơ trên người nằm trong bánh ngọt ăn hăng say, cả bánh ngọt chỉ còn cái vỏ rỗng bên ngoài, bên trong gần như đã bị Tiểu Hắc đào hết.

Tiêu Phong hết nói nổi cầm đuôi Tiểu Hắc rút nó từ trong bánh ngọt ra, Tiểu Hắc dính đầy bơ cố gắng giãy dụa.

Mọi người: "...".

Tiêu Hồng phá lên cười, "Con rắn kia chiếm hời rồi, nó cũng biết cái gì là tốt".

Cái bánh ngọt này cũng không rẻ, nói gì mà bơ thuần thiên nhiên, cái bánh ngọt cao hơn một gang tay lấy mất một ngàn tệ của Tiêu Hồng.

Lục Lăng Tây đau đầu nhận lấy Tiểu Hắc từ trong tay Tiêu Phong, mang nó đến phòng vệ sinh rửa một hồi lâu mới rửa sạch được bơ trên người, lại tách miệng Tiểu Hắc ra nhìn, thử lung lay răng nó. "Mày cứ ăn đi, lại đau răng nữa thì tao mặc kệ đấy". Lục Lăng Tây uy hiếp, lại tò mò không biết những thứ Tiểu Hắc ăn đã đi đâu hết rồi. Cái bánh kia tuy không lớn, nhưng đủ cho 4,5 người ăn. Một mình Tiểu Hắc đã đào rỗng cái bánh, nhưng không thấy bụng nó tròn lên chút nào.

Tiểu Hắc kêu sh sh, lấy lòng mà lắc trái lắc phải quanh Lục Lăng Tây. Lục Lăng Tây xụ mặt, "Mày có học Đại Hắc lắc đuôi cũng không ích gì đâu, chuyện này phải nói cho Nhan đại ca biết".

Nhan Việt có lực uy hiếp với Tiểu Hắc hơn Lục Lăng Tây nhiều. Lục Lăng Tây vừa nói xong, người Tiểu Hắc liền cứng đờ lại, vội cuộn đuôi, vùi đầu vào trong.

Lục Lăng Tây: "...".

Buổi tối trước khi đi ngủ, Nhan Việt nhận được cuộc gọi của Lục Lăng Tây. Trong điện thoại, Lục Lăng Tây mạnh mẽ lên án Tiểu Hắc không nghe lời. Nhan Việt cười cười nghe kể chuyện Tiểu Hắc đào rỗng cái bánh ngọt đặt ở cửa sổ rồi giả chết, một mình cười khẽ.

"Chờ anh về sẽ phạt nó". Nhan Việt xử lý đơn giản lại thô bạo.

Lục Lăng Tây nghe xong lại nói giùm cho Tiểu Hắc, "Phạt thì không cần, chờ nó đau răng là biết tốt xấu liền".

Nhan Việt đoán được Lục Lăng Tây sẽ mềm lòng, nghe vậy trong mắt lộ ý cười, dịu dàng nói: "Ngoan! Đừng nói đến Tiểu Hắc, Tiểu Tây có nhớ Nhan đại ca không?".

Lục Lăng Tây tạm ngừng một lúc, thành thật nói: "Nhớ".

Cậu đã quen ngày ngày ở cùng với Nhan Việt, Nhan Việt đột nhiên rời đi, Lục Lăng Tây có cảm giác như bên người trống rỗng vậy. Mặc dù có Đại Hắc, Tiểu Hắc ở đây, còn có Vương Thục Tú và Tiêu Phong, nhưng bọn họ không phải Nhan Việt, không thay thế Nhan Việt được.

Lòng Nhan Việt lập tức mềm nhũn xuống. Anh cầm di động đi đến cửa sổ, đèn lồng đỏ dưới mái hiên đã được thắp sáng, trong sân ngập tràn ánh sáng lung linh. Nhan Việt tưởng tượng thấy người ở đầu kia điện thoại, cách hư ảo như muốn ôm Lục Lăng Tây vào lòng. Giọng anh dịu hơn, khẽ dỗ dành: "Nhan đại ca cũng rất nhớ em, mấy ngày nữa Nhan đại ca sẽ về".

Lục Lăng Tây do dự mấy giây, giọng nhỏ nhẹ nói: "Không cần vội, Nhan đại ca có việc thì cứ làm trước đi, không cần về vội đâu".

Cậu không phải không hiểu gì hết, trước kia khi cậu ở nhà họ Lục, mỗi lần đến Tết là người nhà họ Lục rất bận rộn. Cậu nhớ rất rõ, từ năm cũ sang năm mới, ông nội sẽ dẫn bọn họ đi tế tổ, đi đến mấy nhà thế giao chúc Tết, rồi tham gia một loại buổi tiệc xã giao khác. Tất nhiên ngoại trừ tế tổ thì những cái khác không cần cậu ra mặt. Nhưng lúc cậu ở nhà tổ là có thể thấy các anh họ mỗi ngày đều vội vã, không khí Tết nhàn nhã không có chút nào. Cậu nghĩ nhà họ Nhan và nhà họ Lục không khác nhau lắm, chắc Nhan đại ca cũng không thiếu mấy việc này.

"Yên tâm, Nhan đại ca không bận việc gì".

Nghe ra được lo lắng trong lời Lục Lăng Tây, Nhan Việt cười an ủi. Người nhà họ Nhan rất ít ỏi, anh lại chưa bao giờ chấp nhận sự tồn tại của Nhan Hải và Ân Nhã, ngoại trừ mấy lần thăm hỏi cần thiết từ mùng một đến mùng ba, thì sau đó đúng thật là không có chuyện gì.

"A". Lục Lăng Tây đồng ý, gặp được Nhan Việt sớm hơn thì cậu cũng rất vui.

Nhan Việt cười khẽ, nhìn đồng hồ, tuy anh không nỡ cúp điện thoại nhưng đã đến giờ Lục Lăng Tây đi ngủ, Nhan Việt nhịn xuống xúc động muốn nói chuyện tiếp, nói: "Tiểu Tây nên đi ngủ rồi".

"Vâng, em đi ngủ đây, Nhan đại ca cũng phải đi ngủ sớm đấy".

"Được".

Nghe đầu bên kia cúp điện thoại, Nhan Việt cất di động, không thấy buồn ngủ chút nào. Cách nửa năm, anh lại lần nữa nếm được mùi vị mất ngủ. Lăn qua lộn lại không ngủ được, Nhan Việt đốt một điếu thuốc đứng trước cửa sổ. Đã lâu rồi không hút thuốc, ở Phượng Thành có Lục Lăng Tây quản, anh gần như đã bỏ thói hút thuốc. Nếu cậu biết anh hút thuốc sau lưng cậu, chắc sẽ lại nghiêm túc nói những nguy hại của thuốc lá cho anh nghe. Nhan Việt nghĩ đến vẻ mặt chăm chú của thiếu niên, cười nhẹ, dụi tắt điếu thuốc trong tay.

Bên ngoài tiếng gió thổi qua vù vù. Trong đầu anh nhớ lại lời lúc chiều Diệp Khang nói, về con riêng gì đó của nhà họ Lục, Nhan Việt cũng không quan tâm, sự chú ý của anh đặt lên việc ông ngoại muốn làm thông gia với nhà họ Lục vì anh. Nhan Việt hiểu được ý của ông ngoại, ông muốn mượn sức của nhà họ Lục để củng cố địa vị người thừa kế của anh. Đừng nói anh không cần đám hỏi gì đó để củng cố địa vị, chỉ nói có Tiểu Tây ở đây, anh sẽ không kết hôn với cô gái khác. Hơn nữa nhà họ Lục... Nhan Việt cười lạnh, tuy nhà họ Lục đã sớm ở tiêng, một nhà Lục Nghiễm Cảnh cũng không ở lại nhà tổ của nhà họ Lục, nhưng anh không tin nhà họ Lục không rõ tình trạng của Tiểu Tây, chỉ sợ là cháu trai của Lục lão gia tử không thiếu, thêm bớt một người cũng chẳng sao.

Nhan Việt gõ nhẹ lên cửa sổ, từ chối đám hỏi này với anh không phải là chuyện khó, nhưng nếu chỉ từ chối đơn giản thì không thú vị lắm. Không phải Ân Nhã vẫn luôn nhảy nhót muốn trói một con rùa vàng sao? Anh cảm thấy Lục Duy An không tồi. Nghĩ đến cảnh cha anh đau đầu vì hai nhà Ân Lục làm thông gia, Nhan Việt nhếch môi, trong lòng đã có một ý.