Chương 104: Gan Lớn

Trong khi Lục Lăng Tây và Vu Tiểu Quyên đang tìm Tiểu Thạch Đầu khắp nơi, Tiểu Thạch Đầu đang ngồi trong một chiếc xe ba gác kêu to: "Cháu muốn đi tiểu".

Không gian xe không lớn, ngoại trừ gã đàn ông trung niên lái xe phía trước, thì ngồi phía sau có Tiểu Thạch Đầu, và một ả đàn bà đang ôm một đứa trẻ. Ả không kiên nhẫn trừng mắt nhìn Tiểu Thạch Đầu, trầm giọng nói: "Thằng nhóc này, mày đi tiểu mấy lần trên đường rồi hả".

Tiểu Thạch Đầu ôm bụng bĩu môi, vẻ mặt tủi thân, "Cháu đau bụng, cháu muốn đi tiểu đi tiểu".

Bé cố ý gào to, đứa bé trong lòng ả đàn bà dường như bị đánh thức, có vẻ muốn khóc.

"Nó muốn đi tiểu thì cho nó đi đi". Xe ba gác phanh gấp ở bên đường, gã đàn ông phía trước mặt tối thui xuống xe, kéo Tiểu Thạch Đầu xuống. "Mau đi đi".

Tiểu Thạch Đầu rề rà cởi quần, xì lên một gốc cây ven đường. Một con chó vàng bỗng nhảy ra, Tiểu Thạch Đầu sợ đến nỗi mới xì được một nửa đã vội trốn sau lưng gã đàn ông. "Chú ơi, cháu sợ chó".

Gã đàn ông cảm thấy nửa dưới quần ẩm ướt, gã chịu đựng kích thích đẩy Tiểu Thạch Đầu ra, quát lớn với con chó vàng phía trước. Chó vàng hình như sợ hãi, chạy nhanh như chớp. Tiểu Thạch Đầu ôm chân gã đàn ông, mắt sáng trong nhìn gã, "Chú giỏi quá".

Sắc mặt âm trầm của gã đàn ông dịu đi một chút, nhưng khi thấy cái quần ẩm ướt của mình lại âm trầm lần nữa. Gã thô lỗ kéo Tiểu Thạch Đầu lên xe, "Ngồi yên, chúng ta tiếp tục đi".

Khuôn mặt Tiểu Thạch Đầu khờ dại, "Chú ơi, chú nói dẫn cháu đi tìm ba, ba cháu ở đâu vậy ạ? Lần trước ba còn nói sẽ mua cho cháu transformers nữa, ba mua chưa?".

Gã đàn ông còn chưa nói, ả đàn bà ôm đứa bé đã mất kiên nhẫn mở miệng: "Không phải đã nói rồi sao, nghe lời thì mang mày đi tìm ba".

Tiểu Thạch Đầu "a" một tiếng, con ngươi liếc liếc, lớn tiếng nói: "Dì ơi, cháu muốn uống nước".

"Nè". Ả đàn bà lạnh mặt đưa một chai nước khoáng cho bé.

Năm phút sau, Tiểu Thạch Đầu lại kêu lên. "Cháu muốn đi tiểu".

Ả đàn bà hung ác nhìn Tiểu Thạch Đầu, lại không làm được gì bé cả. Nếu không cho Tiểu Thạch Đầu xuống xe đi tiểu, bé sẽ ầm ĩ trên xe. Để không đánh thức đứa bé trong lòng, xe ba gác đành dừng lại lần nữa. Gã đàn ông đen mặt đứng sau lưng Tiểu Thạch Đầu, chỉ hận không thể nhanh bán thằng nhóc này đi.

Tiểu Thạch Đầu rề rà cởi quần, xì lên cây bên cạnh. Sau khi đi tiểu xong, bé lại rề rà mặc quần vào. Chưa đợi bé mặc xong, gã đàn ông phía sau đã không bình tĩnh nổi xách bé lên xe. Tiểu Thạch Đầu thừa lúc đóng cửa nhìn ra bên ngoài, bóng A Hoàng lóe lên ở bên đường. Biết A Hoàng vẫn luôn theo sau, Tiểu Thạch Đầu ngoan ngoãn ngồi vào chỗ.

Mười phút sau, xe ba gác quẹo vào một thôn nhỏ bên đường. Thôn này tên là thôn Tây Cương, ở phía đông của Tống gia trang, nơi này cách xa Phượng Thành, vị trí rất hẻo lánh. Bây giờ đúng là giờ ăn cơm trưa, trong thôn gần như không có người nào. Ả đàn bà từ lúc vào thôn đã rất cảnh giác, ả ta đặt đứa bé đang ngủ say ở dưới chỗ ngồi, nhìn chằm chằm vào Tiểu Thạch Đầu. Chỉ cần Tiểu Thạch Đầu không kêu loạn, thì từ bên ngoài nhìn vào sẽ không phát hiện có một đứa trẻ bên trong. Xa ba gác nhà bọn chúng đã được làm riêng để thuận tiện cho việc mang trẻ con vào.

Xe ba gác chạy nhanh trên đường, rất nhanh đã dừng trước cổng một ngôi nhà nông thôn bình thường. Gã đàn ông thở phào, bảo người trong nhà mau mở cổng. Bình thường vào thời gian này xung quanh gần như không thấy bóng người, nhưng hôm nay không biết đã có chuyện gì mà hàng xóm nhà bên cạnh nghe được tiếng xe, liền đi ra chào hỏi bọn chúng: "Lại Tam về rồi à?".

Ả đàn bà vội bịt kín miệng Tiểu Thạch Đầu. Gã đàn ông tên là Lại Tam cố cười, gật đầu nói, "Đã về rồi".

Hàng xóm hình như còn muốn nói gì đó, cổng đã mở ra, em trai Lại Tam là Lại Tứ đứng ở cửa, lớn tiếng nói: "Anh, chị dâu, cuối cùng hai người đã về rồi, đang chờ hai người về ăn cơm đấy".

Lại Tức đã nói vậy thì hàng xóm cũng không thể tán gẫu tiếp được nữa. Cười gật đầu với bọn chúng rồi xoay người vào sân. Ả đàn bà chậm rãi thả lỏng tay, mặt Tiểu Thạch Đầu đã đỏ bừng, há mồm thở dốc. Ả đàn bà sờ đầu bé, khen ngợi, "Không tồi, lúc nãy rất nghe lời, chỉ cần mày cứ nghe lời như vậy thì tao sẽ mang mày đi tìm ba".

Tiểu Thạch Đầu chớp chớp mắt không nói gì. Mãi cho đến khi vào sân, bé đều rất ngoan ngoãn nghe lời. Lại Tứ tiến lên, khẽ hỏi: "Anh, hôm nay thuận lợi không?".

Lại Tam bình tĩnh gật đầu, vươn tay xách Tiểu Thạch Đầu xuống xe.

Lại Tứ thấy Tiểu Thạch Đầu thì bất ngờ, liếc từ trên xuống dưới, khó xử nói: "Thằng nhóc này có hơi lớn rồi, đã nhớ được chuyện, sợ là không dễ bán".

Lại Tam hừ một tiếng, suốt dọc đường gã đã bị Tiểu Thạch Đầu làm ầm đến đau cả đầu, nếu không phải trên đường không ra tay được, thì gã đã sớm đánh Tiểu Thạch Đầu im miệng rồi. Nghe Lại Tứ nói vậy, liền cười tàn nhẫn: "Bán không được thì đưa cho lão Nghiêu đầu, không phải lần trước ông ta muốn tìm mấy thằng nhóc ăn mày đi Trung Kinh sao? Đến lúc đó giữ cái mặt này lại, đánh gãy chân, một ngày cũng xin được không ít tiền".

Hai người nói thẳng trước mặt Tiểu Thạch Đầu, Tiểu Thạch Đầu lập tức hoảng sợ trừng to mắt. Lại Tứ cười hắc hắc, giống diều hâu túm gà con túm lấy Tiểu Thạch Đầu ném vào căn phòng nhỏ phía Đông, khóa cửa bên ngoài lại. Trong phòng có ba đứa bé khác, hai nam một nữ, nhìn tuổi thì đều nhỏ hơn Tiểu Thạch Đầu. Mấy đứa trẻ sợ hãi co rúm ở góc tường, ngơ ngác nhìn Tiểu Thạch Đầu.

Vốn Tiểu Thạch Đầu có hơi sợ hãi, nhưng nhìn thấy mấy đứa trẻ này thì không sợ nữa. Vốn bé cố ý để Lại Tam bắt mình, bé biết Lại Tam là người xấu, bé phải giúp chú Phương bắt người xấu. Mấy hôm trước lúc Phương Lỗi đến thăm Tiểu Thạch Đầu đã thuận miệng nói sắp đến tết mà gần đây Phượng Thành mất tích rất nhiều trẻ con, bảo Tiểu Thạch Đầu nhớ chú ý, đừng chạy một mình bên ngoài. Tiểu Thạch Đầu ỷ vào có A Hoàng, gì cũng không sợ. Hôm nay bé chơi trốn tìm với A Hoàng, kết quả lại đụng phải bọn buôn người mà Phương Lỗi nói. Chúng luôn miệng nói sẽ dẫn bé đi tìm ba, Tiểu Thạch Đầu xoay xoay con ngươi liền đi theo bọn chúng. Bé biết chắc chắn A Hoàng sẽ đi theo sau bé, bé phải tìm được nhà của người xấu, rồi mang chú cảnh sát đến bắt người xấu.

Nghĩ vậy, Tiểu Thạch Đầu lại lo lắng không biết bây giờ A Hoàng đang ở đâu? Nó đi theo suốt đường đã tìm tới được chưa? Trong lúc ngẩn người nghĩ, ngoài sân bỗng vang lên tiếng chó sủa, mắt Tiểu Thạch Đầu sáng lên, bé biết là A Hoàng sẽ đến mà. Lén bám vào khe cửa nghe, A Hoàng phải đi về tìm Lý đại gia đến cứu bé. Tiểu Thạch Đầu gật đầu thật mạnh, tuy A Hoàng không nhìn đến, nhưng bé tin A Hoàng, rất nhanh thôi chú cảnh sát sẽ đến bắt người xấu.

Lục Lăng Tây không biết những suy nghĩ này của A Hoàng, nếu mà biết chắc chắn sẽ lột quần bé đánh một trận. Cậu và Phương Lỗi đi theo Đại Hắc tìm Tiểu Thạch Đầu, bây giờ đã đến gần Tống gia trang. Đại Hắc ngửi được mùi của Tiểu Thạch Đầu ở đây, kêu nhỏ một tiếng với Lục Lăng Tây.

Lục Lăng Tây sờ đầu Đại Hắc, nhìn Phương Lỗi nói chắc chắn: "Đúng hướng rồi".

Phương Lỗi thở phào nhẹ nhõm, "Chúng ta đi tiếp thôi".

Hai người lên xe, Đại Hắc chạy ở phía trước, phía sau có bảy tám con chó lớn đi theo. Cảnh khuyển mà Phương Lỗi mang đến cũng ở trong, dọc đường luôn dốc sức thể hiện.

Xa xa, một con chó vàng chạy đến, Phương Lỗi phanh gấp lại, sốt ruột nói: "Là A Hoàng".

Hiển nhiên là A Hoàng cũng đã thấy bọn họ, lập tức dừng bước, xoay người chạy về thôn Tây Cương.

"Đuổi theo". Lục Lăng Tây và Phương Lỗi đồng thanh nói.