Tiễn Lý đại gia, Lục Lăng Tây lén nói lại những lời Lý đại gia vừa nói cho Nhan Việt. Dù người mà Lý đại gia nói có ý với vườn hoa hay là với Tiểu Thạch Đầu, tóm lại vẫn có liên quan đến bọn họ. Tiếc là hai ngày trước Tiểu Thạch Đầu đến nhà bà ngoại rồi, phải một tuần nữa mới về, nếu không hỏi Tiểu Thạch Đầu mọi chuyện thế nào là rõ ràng ngay.
Nhan Việt nghe nhưng không để trong lòng, Vi Viên Nghệ và Lục Hiên Viên Nghệ đang ở trong "kỳ trăng mật", có Lục Hiên Viên Nghệ ở phía sau bọn họ, thì những chủ cửa hàng cây cảnh khác cũng không dám làm gì. Còn về phần Lục Lăng Tây lo là người nọ phát hiện bí mật giữa Tiểu Thạch Đầu và A Hoàng, vậy thì càng không sao. Lời của trẻ con ai tin chứ, mà chuyện này cũng không có chứng cứ nào.
Anh nói chắc chắn, Lục Lăng Tây nghe xong cũng yên tâm, đi cùng mấy người Vương Thục Tú thăm quan vườn hoa. Lúc trước khi quy hoạch, vườn hoa đã chia làm hai khu gieo trồng là trong nhà kính và ở ngoài trời. Bây giờ đang là mùa đông, khu ngoài trời trụi lụi không có cây, tất cả cây đều ở trong nhà kính.
Vừa đi vào nhà kính, đập vào mắt là một màu xanh tươi mát. Cây xanh um tươi tốt phát triển mạnh mẽ, nhìn tràn ngập sức sống. Đã quen vẻ tiêu điều của mùa đông, bỗng chuyển đổi hoàn cảnh, tất cả mọi người đều có cảm giác xuân về hoa nở, chuyển sang mùa khác.
Chu Hiểu Mạn hít sâu một hơi, khen ngợi: "Không khí ở đây rất trong lành".
Thiết kế thông gió cho nhà kính rất tốt, hơn nữa cây xanh bên trong ngập tràn sức sống, hít một hơi là thấy trong lành mát mẻ, hơn hẳn không khí khô hanh tro bụi bên ngoài nhiều. Vương Thục Tú đã quen cảnh xanh mát dồi dào của mùa hè ở tiểu khu, nghe Chu Hiểu Mạn nói vậy liền cười nói, "Tiểu khu bọn em vào mùa hè cũng chẳng khác đây là bao, không khí cũng trong lành như vậy".
Tiêu Phong gật đầu đồng ý, vào mùa hè y cũng từng đến tiểu khu mấy lần, hoàn cảnh ở đó cũng không kém nơi này.
Chu Hiểu Mạn vốn có ý mua nhà ở tiểu khu, nghe bọn họ nói vậy liền lập tức nhìn Tiêu Hồng, Tiêu Hồng cười nói: "Khi về chúng ta cũng mua một căn, sau này vào mùa hè cứ đến Phượng Thành ở".
Với quyết định này của Tiêu Hồng, Tiêu Phong là người vui mừng nhất. Tiêu Hồng là người thân duy nhất của y, trước đây một người ở Tây Bắc một người ở Phượng Thành cách nhau quá xa, nếu sau này có thể ở chung một tiểu khu thì tốt hơn lúc trước nhiều.
Mọi người vừa tán gẫu vừa đi dạo quanh nhà kính, nhìn hết cây cảnh lại sang khu gieo trồng hoa cỏ. Bởi vì nhiệt độ trong nhà kính luôn giữ ở mức trên dưới 20 độ C, nên hoa cỏ trong nhà kính gần như đều đang trong kỳ nở hoa. Đủ mọi màu sắc tươi đẹp, có thể nói là rực rỡ, hương thơm say lòng người. Gần đây Lý đại gia rất chăm chút đám hoa cỏ này. Sắp đến cuối năm rồi, thị trường tiêu thụ hoa cỏ trước năm mới sẽ có một đợt lên cao điểm. Lần trước Lý đại gia còn nói đùa với Lục Lăng Tây là tiền lì xì năm nay nhiều ít thế nào thì phải xem lượng tiêu thụ lần này.
Đi dạo hết vườn hoa, mấy người Tiêu Phong đều rất bất ngờ, ai cũng không ngờ Lục Lăng Tây lại kinh doanh vườn hoa tốt như vậy. Vương Thục Tú rất vui mừng, tiểu hỗn đản có bản lĩnh thì cô cũng yên tâm. "Không tệ, Tiểu Tây có triển vọng đấy".
Tính Tiêu Phong ít nói, Tiêu Hồng lại hào sảng, lúc này đang vui vẻ vỗ bả vai Lục Lăng Tây, khen ngợi cậu.
Lục Lăng Tây cười cong mắt, nghĩ chắc là bả vai xanh tím rồi.
Mọi người đi tham quan vườn hoa xong, Vương Thục Tú liền lôi kéo Chu Hiểu Mạn đi vái cây liễu. Hai người còn lấy vài sợi dây đỏ không biết lấy đâu ra buộc lên cây, bảo là người trong thôn nói làm như vậy sẽ cầu được cây thần ban phúc. Ăn xong cơm trưa rồi nghỉ ngơi, Lục Lăng Tây thu dọn chuẩn bị về Phương Thành. Bỗng Lý đại gia xuất hiện, vẻ mặt cảnh giác kéo Lục Lăng Tây thì thầm: "Người kia lại đến rồi".
Lục Lăng Tây lập tức hiểu ra Lý đại gia đang nói đến ai. Cậu nói nhỏ một tiếng với Nhan Việt, Nhan Việt gọi Đại Hắc đến, viện cớ đi ra nhà nhỏ với Lục Lăng Tây. Nghe Lý đại gia nói người kia đang ở chỗ cây liễu, hai người liền đi đến đó.
Dưới tàng cây liễu đầu thôn, Phương Lỗi lượn môt vòng cũng không tìm được Tiểu Thạch Đầu, chỉ có A Hoàng lười biếng nằm trên đất phơi nắng. Phương Lỗi ném xương mang đến cho A Hoàng, ngồi xổm ở chỗ cách nó không xa hỏi: "Tiểu Thạch Đầu đâu rồi, sao hôm nay thằng bé không ở đây với mày?" Qua quan sát, Phương Lỗi phát hiện A Hoàng có thể nghe hiểu lời anh nói. Không phải là cái kiểu phản xạ có điều kiện qua quá trình nuôi, mà là thực sự nghe hiểu ý của anh, giống như là Đại Hắc vậy.
A Hoàng lắc lắc đuôi, hoàn toàn không có ý phản ứng lại Phương Lỗi. Còn xương mà Phương Lỗi mang đến, nó chỉ nhìn thoáng qua rồi nghiêng đầu đi.
Phương Lỗi dở khóc dở cười, cũng biết con chó A Hoàng này rất kiêu ngạo, chỉ nhận Tiểu Thạch Đầu làm chủ nhân. Đôi khi để chọc Tiểu Thạch Đầu vui, nó mới hạ mình liếc anh một cái, giống như là trời ban ơn xuống vậy. Có đôi khi Phương Lỗi không nhịn được liền so sánh giữa Đại Hắc và A Hoàng, anh cảm thấy tính hai con chó này không giống nhau. Đại Hắc chững chạc đáng tin, A Hoàng lại có vẻ không biết trời cao đất rộng.
Nghĩ đến đó, Phương Lỗi cảm thấy gần đây mình càng điên hơn rồi. Anh chưa từng nghĩ sẽ có một ngày anh phân tích tích cách hai con chó như phân tích con người. Tuy hai con chó này không phải là chó bình thường, nhưng hành vi thế này cũng giống bệnh tâm thần quá rồi.
Phương Lỗi đợi một lúc, A Hoàng hoàn toàn không có ý sẽ ăn xương, Tiểu Thạch Đầu lại mãi mà vẫn chưa xuất hiện. Anh đã chắc chắn là Tiểu Thạch Đầu có chuyện không đến được, vì bình thường cứ vào khoảng thời gian này chính là lúc Tiểu Thạch Đầu chơi đùa hăng say nhất. Chân ngồi xổm đã hơi tê, Phương Lỗi liền đứng lên. Thật ra hôm nay anh chỉ tiện đường qua đây thôi, rồi muốn đến thăm Tiểu Thạch Đầu và A Hoàng. Nếu Tiểu Thạch Đầu không ở đây, thì anh cũng không cần phải chờ nữa.
Nghĩ vậy, Phương Lỗi đang định đi, A Hoàng vẫn luôn nằm bỗng đứng lên, hơi cúi thấp người về phía anh, làm ra tư thế phục tùng.
Phương Lỗi lập tức xoay người, con ngươi co lại thốt lên, "Đại Hắc".
Cách Phương Lỗi không xa, trong mắt Nhan Việt hiện lên vẻ bất ngờ. Anh mặt không đổi sắc nhìn lướt qua xương trên đất, khóe môi hơi cong lên, nở một nụ cười khách khí. "Sao cảnh sát Phương lại ở đây?" Nhan Việt không ngờ người mà Lý đại gia nói lại chính là Phương Lỗi, bây giờ anh đã khẳng định trăm phần trăm Phương Lỗi đến vì A Hoàng, hoặc là nói đến vì Tiểu Thạch Đầu. Anh nghi hoặc không biết Phương Lỗi đã biết bí mật của Tiểu Thạch Đầu và A Hoàng từ đâu, càng lạ hơn chính là anh ta lại tin là thật? Trong đầu Nhan Việt đủ mọi suy nghĩ, nhưng trên mặt lại không tỏ vẻ gì.
Phía sau Nhan Việt, Lục Lăng Tây sờ đầu Đại Hắc, cũng bất ngờ vì sự xuất hiện của Phương Lỗi. May mà Nhan Việt hơi nghiêng thân đã vừa đúng lúc che cậu lại, nên Phương Lỗi không nhìn thấy vẻ kinh ngạc không giấu nổi trên mặt cậu.
Tầm mắt của Phương Lỗi chuyển từ Nhan Việt lên Lục Lăng Tây, lập tức hiểu ra. Anh nở nụ cười, thái độ thân thiết nói, "Tôi đến tìm Tiểu Thạch Đầu, ông chủ nhỏ chính là anh Tiểu Tây mà Tiểu Thạch Đầu đã nhắc phải không?" Từ lúc nhìn thấy Đại Hắc, Phương Lỗi đã kết nối tất cả mọi chuyện lại với nhau. Vì sao ngay từ đầu anh lại chú ý đến A Hoàng và Tiểu Thạch Đầu, đó là bởi vì anh đã thấy cảnh Đại Hắc và Lục Lăng Tây ở cùng nhau, nên lúc thấy Tiểu Thạch Đầu và A Hoàng thì có cảm giác quen thuộc.
Mới lúc đầu, anh cũng không thể nào tin nổi lời Tiểu Thạch Đầu đã nói, nhưng khi anh đến chơi với Tiểu Thạch Đầu nhiều hơn, thì sơ hở mà bé để lộ ngày càng nhiều. Dù Tiểu Thạch Đầu có thông minh thế nào, nhưng bé cũng chỉ là một đứa trẻ mới năm tuổi, rất dễ bị anh dẫn dắt nói ra. Trong lời kể của Tiểu Thạch Đầu, cái tên anh Tiểu Tây xuất hiện rất thường xuyên. Lúc anh nghe được cái tên này cũng không nghĩ nhiều, nhưng hôm nay thấy Đại Hắc, anh bỗng nhiên có một suy đoán lớn mật. Trên thế giới này không chỉ có mình Tiểu Thạch Đầu và A Hoàng có thể nói chuyện với nhau, Lục Lăng Tây và Đại Hắc chắc chắn cũng làm được.
Trong lúc Phương Lỗi suy nghĩ, Nhan Việt đã gật gật đầu xem như chấp nhận lời Phương Lỗi nói. Nhưng... Anh bình thản nói: "Cảnh sát Phương sợ là đi một chuyến vô ích rồi, Tiểu Thạch Đầu đã đến nhà bà ngoại, mấy ngày này không ở thôn Linh Thủy". "Không sao". Phương Lỗi không để ý cười cười, "Tôi chỉ tiện đường đến gặp Tiểu Thạch Đầu thôi, cũng đang định đi về".
Anh nói xong cũng không dừng lại, gật đầu với Nhan Việt và Lục Lăng Tây rồi bước đi. Lúc quay người lại, dường như Phương Lỗi muốn nói gì đó, nhưng sau khi lưỡng lự lại không nói gì.
Nhan Việt lẳng lặng nhìn bóng lưng anh, vẻ mặt ngẫm nghĩ.
---------------------
Chương sau có bí mật lộ ra, có ai đoán được ko ^_^