*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: tiểu an nhi
Thủy Ngân nói chuyện với Chương Lâm xong, trên đường trở về, Hệ thống ở trong đầu cô làm cả một bài diễn tấu, cảnh báo bắn ra không ngừng. Nếu đầu của Thuỷ Ngân là cái máy tính thì có khi đã bị cái đống pop-up của nó làm cho chết máy rồi.
Đấy là cô không có cách nào lôi cái Hệ thống chết tiệt này ra khỏi đầu, chứ không thì nhất định Thủy Ngân phải ném nó xuống đất giẫm nát rồi đốt thành tro đổ vào nhà vệ sinh.
【 Vì sao Ký chủ vẫn kiên trì muốn phá thai? Hiện tại Chương Hoài Viễn còn chưa qua đời, Ký chủ không thể một mình quyết định giữ hay phá cái thai được! Đây là hành động không có đạo đức, phá thai là việc làm tàn nhẫn! Cô không thể mắc thêm sai lầm nữa, xin Ký chủ hãy quý trọng cơ hội thay đổi làm lại này! 】
Thủy Ngân chậm rãi đi trên hành lang, ánh mắt lạnh lùng nhìn khung cảnh xung quanh.
[ Một Hệ thống tuỳ tiện kéo người đến bên trong thế giới khác như mày lại bàn về đạo đức ấy à, mày xứng sao? Mày không xứng đâu, ta nhổ vào. ]
[ Phá thai là tàn nhẫn ư? Ta lại cảm thấy thứ Hệ thống ngu xuẩn không cho người khác phá thai mới là tàn nhẫn. Nói thì hay rồi, mày đâu phải sinh cũng đâu phải nuôi. Nằm nói chuyện không đau eo kiểu đấy, ai cho mày mặt mũi cấm đoán. Nếu mày thực sự có lòng tốt như thế, thay vì dành cho một cái phôi thai còn chưa ra đời, thì để dành cho một người còn đang sống sờ sờ như ta đây này. Mày rủ lòng đưa kẻ đáng thương là ta đây quay trở về rồi nói tiếp ]
【 Nếu Ký chủ nghĩ về sau Chương Gia Vọng là kẻ bất hiếu mới không muốn sinh nó ra thì tôi đề nghị Ký chủ có thể dạy nó thành tài, cho phép Ký chủ làm chếch đi kịch bản một cách phù hợp 】
Đối với phần “ban ân” này của Hệ thống, vẻ mặt Thủy Ngân không có biểu lộ gì, chẳng hề biến sắc, thậm chí còn muốn bật cười.
[ Ta chẳng quan tâm sau này nó trở thành nhân tài hay thành đứa ngốc. Nó ở trong bụng ta, sinh nó ra hay không còn phải xem tâm trạng. Nếu tâm tình ta tốt, muốn sinh nó ra thì dù nó có là côn trùng ta vẫn bằng lòng. Nhưng nếu đã không muốn sinh thì dù trong bụng có là đại anh hùng cứu vớt thế giới ta cũng loại bỏ. Mà hiện giờ tâm tình của ta cực kỳ không tốt, hiểu chưa? ]
[ Loại đạo lý đơn giản này muốn ta giải thích một hai lần cũng được, nhưng nếu mày không hiểu tiếng người thì nói sớm một chút, để ta đỡ phải lãng phí nước bọt. Mày cho rằng cùng loại ngu xuẩn nói chuyện không thấy mệt mỏi đấy chắc? ]
【 Ký chủ không chỉ không cho nhân vật quan trọng Chương Gia Vọng ra đời, còn muốn cùng nhân vật phản diện là Chương Lâm thông đồng làm bậy, không phù hợp với giả thiết nhân vật được quy định của Hệ thống! Xin hãy nhanh chóng sửa lại! Không nên làm ra loại hành vi đáng sợ đó! 】
Thủy Ngân cười rộ lên.
[ Ta không nghe theo đấy, mày có thể làm gì ta chứ? ]
Hệ thống thật sự không biết nói gì nữa. Từ đầu đến giờ nó chưa từng gặp qua Ký chủ dạng này. Những người khác thì vì muốn được quay trở lại thế giới cũ, đều nhẫn nhục chịu đựng hoặc miễn cưỡng làm nhiệm vụ. Tuy có không cam lòng nhưng dưới sự cảnh cáo bằng điện giật cũng sẽ khuất phục nhanh chóng. Không có mấy người dám đối nghịch với Hệ thống —— Ngay cả khởi động lại thế giới nhiệm vụ cũng không làm gì được cô gái này, Hệ thống không còn biện pháp nào.
Có khả năng nó gặp được BUG trong truyền thuyết rồi.
Thấy Hệ thống không nói gì, Thủy Ngân vẫn ác ý nói thêm với nó một câu ——[ Mày không biết làm người xấu vui đến mức nào đâu, hiện tại ta đang cảm thấy vô cùng vui sướng. ]
Cô trở về phòng của Chương Hoài Viễn, vị Đại thiếu gia này đang cùng lão phu nhân trò chuyện. Lão phu nhân luôn trừng mắt nhìn Thẩm Thu Uyển, nhưng thái độ đối với đứa con trai độc nhất thì luôn dịu dàng như gió xuân, cẩn thận từng li từng tí, lớn giọng một chút cũng sợ làm ảnh hưởng đến bệnh tình của con trai bảo bối.
Vừa quay đầu đã thấy Thẩm Thu Uyển đang bước lại gần, sắc mặt của lão phu nhân lập tức thay đổi, "Cô chạy đi đâu thế? Không phải đã dặn cô phải ở trong phòng chăm sóc cho Hoài Viễn rồi sao? Cô giỏi rồi, chẳng biết chạy đi đâu trốn việc. Cưới cô về đây là vì sức khoẻ của Hoài Viễn, giờ cô nhìn xem, gả đến đây lâu vậy rồi mà sức khoẻ của Hoài Viễn vẫn không thấy tốt lên chút nào. Thế còn cưới cô về làm cái gì?"
Thủy Ngân cúi đầu im lặng đứng ở một bên, biểu hiện dáng vẻ chịu oan ức của Thẩm Thu Uyển một cách thích hợp.
Đại thiếu gia Chương Hoài Viễn ho khan một tiếng, "Mẹ, Thu Uyển ở đây mãi cũng thấy buồn, đi ra ngoài hóng gió một chút không sao mà."
Lão phu nhân: "Hoài Viễn, con không thể dung túng cho cô ta như vậy được. Xương cốt chẳng nặng được mấy lạng, nếu không đánh nắn, cô ta có thể bay lên trời ấy chứ."
Nói xong lại trừng Thẩm Thu Uyển, "Cô không nghe thấy Hoài Viễn đang ho khan à? Còn không mau bưng thuốc lại đây!"
Thủy Ngân quay đầu bước đi, thảnh thơi ngồi ngắm cá ở đình nghỉ mát một lát mới chầm chậm bưng