*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: tiểu an nhi
"Là người này phải không?" Người đàn ông dẫn đầu nghiêng cổ đánh giá Thủy Ngân, ánh mắt sắc bén khiến cho người khác cảm thấy không thoải mái.
Một tên cao gầy đứng cạnh hắn ta thấp giọng trả lời: "Khiên ca, chính là cô gái này, còn người đàn ông kia thì không biết là ai."
Khiên ca nâng cây gậy gõ gõ vào lòng bàn tay, nhếch miệng: "Vậy cứ đánh cả đi, đánh gần chết thì ném sang một bên, để hắn ta có thể nhìn thấy chúng ta chơi nhân tình của hắn như thế nào."
Mấy tên đàn ông cười rộ lên.
Hạ Đông Bằng và Thủy Ngân không nghe được bọn họ nói cái gì, chỉ nhìn thấy đám người đó nhỏ giọng nói vài câu với nhau rồi lộ ra vẻ mặt xấu xa tiến lại gần. Hạ Đông Bằng lớn tiếng quát: "Mấy người là ai, muốn làm cái gì? Nếu các người dám ra tay tôi sẽ báo cảnh sát ngay lập tức!"
Thủy Ngân lạnh lùng nhìn, không lên tiếng, nhanh chóng lùi lại hai bước. Đây là một cái ngõ cụt, đằng sau có rất nhiều đồ linh tinh chất đống lên nhau, căn bản không thể vượt qua được. Hai bên lại là hai khu nhà lầu, lối ra duy nhất đã bị mấy kẻ kia chặn mất. Đã chạy không thoát, Thủy Ngân quay đầu tìm kiếm một chút, chỗ này cũng không có gì để sử dụng làm vũ khí, chỉ có một đống gạch vỡ.
Đám người kia nghe Hạ Đông Bằng quát xong thì phách lối cười ha hả, "Cứ báo cảnh sát đi, để xem có thể bắt được anh em chúng tao hay không."
Mấy kẻ đó vừa nói vừa tiến lên, vụt mạnh một gậy vào bụng của Hạ Đông Bằng. Hạ Đông Bằng khuỵu người quỳ rạp tại chỗ, suýt chút nữa nôn ra.
Ba người đàn ông vây quanh anh ta tay đấm chân đá, "Sao hả, có phải là đàn ông hay không? Nhìn thì cao to đấy, ai ngờ lại vô dụng thế này. A ha ha ha ha!"
Hạ Đông Bằng đột nhiên húc đầu vào bụng một người, ấn hắn vào tường; rồi lại ôm chặt lấy bụng một người khác giằng lấy cây gậy của hắn ta, một đám quần ẩu.
Thủy Ngân nhân cơ hội này nhặt một viên gạch lên, nhằm vào cửa sổ của một bên nhà lầu mà ném. Hiện giờ phần lớn cửa sổ đều là thuỷ tinh viền khung gỗ, bên trong cài then một cái là được, hoàn toàn không có song cửa chống trộm gì. Thủy Ngân liên tiếp ném mấy viên gạch vào cửa sổ của cả hai khu nhà lầu. Tiếng thuỷ tinh vỡ choang choang, trong phòng mấy hộ gia đình lập tức vang lên tiếng kêu sợ hãi.
Cô xác định mục tiêu vô cùng tốt, động tác lại nhanh, một mạch đập vỡ mười cái cửa sổ thủy tinh. Có gia đình nào đó ở tầng ba là ầm ĩ nhất, một người phụ nữ trung niên tức giận đẩy cửa sổ ra mắng to, "Là thằng nhãi nào ném vỡ cửa sổ nhà bà? Chán sống rồi đúng không?"
Có gia đình lại có trẻ nhỏ, bị giật mình oa oa khóc lớn. Ngoài ra mấy hộ gia đình khác bị tiếng gào rú của bà thím kia kinh động, dồn dập mở cửa sổ ra nhìn xuống, khung cảnh lập tức náo nhiệt đông vui hẳn lên.
Thủy Ngân ngửa đầu hô to: "Làm phiền các vị đại tỷ đại ca, đám người này là những kẻ lừa bán phụ nữ. Hiện tại bọn họ vây lại muốn bắt tôi, còn sắp đánh chết người rồi. Các vị có ai thương xót xin hãy giúp tôi tìm cảnh sát tuần tra, tôi nhất định sẽ có hậu ta. Nếu có thể bình an thoát được tôi xin bồi thường gấp đôi những cửa sổ đã bị vỡ."
Mấy tên đàn ông kia, bao gồm cả Hạ Đông Bằng đều ngây ngẩn cả người, không ai nghĩ tình hình lại phát triển đến mức này. Mắt thấy hai khu nhà lầu hai bên có không ít người đang nhìn chằm chằm vào bọn họ, hai kẻ trong đám người đó bỗng có chút do dự.
"Kinh thật đấy, ban ngày ban mặt mà dám đánh dám cướp người, cái loại người gì không biết."
"Đúng đấy, nhìn qua cũng thấy không phải hạng người gì tốt lành."
Tiếng xì xào bàn tán trên lầu vang lên không ngớt.
Khiên ca trừng mắt nhìn hai kẻ do dự, giơ gậy lên chỉ chỉ mấy người đang hóng chuyện trên lầu, "Đừng có mà chõ mõm xen vào chuyện của ông đây, nếu không ông sẽ đốt hết nhà của chúng mày. Câm hết mồm vào!"
Hắn ta vừa dứt lời, quả nhiên có không ít người bị doạ sợ, cạch một tiếng đóng cửa sổ lại không dám lo chuyện bao đồng nữa. Nhưng cũng có người không biết sợ là gì, Khiên ca vừa nói xong không bao lâu, không biết là nhà nào ở trên lầu hất xuống một chậu nước lớn, dội thẳng vào đầu hắn ta với hai tên đàn ông đứng gần.
Đang là giữa mùa đông, cả một chậu nước lạnh dội xuống, thật sự là lạnh thấu tim. Khiên ca tức giận mắng to, hùng hổ gõ gậy vào tường, "Ai? Là ai? Đi ra đây ngay cho ông!"
Không ai thèm đáp lại hắn ta.
"Khiên ca, hay là thôi hôm nay bỏ qua đi. Nói không chừng thật sự có người đi tìm cảnh sát tuần tra, chúng ta cứ rút lui trước cho chắc!" Có người lên tiếng khuyên bảo.
Khiên ca tức giận hất tay kẻ kia ra, "Rút cái rắm, tranh thủ thời gian đánh hai đứa kia cho tao!" Vốn dĩ bọn họ đã chuẩn bị kỹ lưỡng để “chơi” cô gái này một chút, ai ngờ cô ta lại gây ra chuyện như vậy. Hiện tại cần phải nắm chắc thời gian, không còn thời gian chơi nữa, nhưng nhất định phải đánh cho cô ta mất nửa cái mạng!
Thủy Ngân: "Các đại tỷ đại ca trên lầu xin hãy ném cho tôi một ít vũ khí, cám ơn!"
Không biết vị đại tỷ nào hung hãn như vậy, trực tiếp ném xuống một con dao phay, còn có một ông lão khoác chăn bông ném ra một cái gắp than dài. Thủy Ngân nhanh chóng nhặt lên cầm chắc trong tay.
Tuy rằng trong xã hội hiện đại thường có vài "người thông minh" ở trên internet hô hào con gái đừng nên mang vũ khí theo người, nếu không sẽ dễ bị kẻ xấu cướp lấy vũ khí để đánh ngược lại mình; nhưng Thủy Ngân không cho là đúng, loại lý luận tri thức đơn thuần đó sao có thể so sánh được với tình hình thực tế. Đạo lý rất đơn giản, có vũ khí trong tay thì còn có thể liều mạng, nhưng nếu không có vũ khí thì chỉ có thể chờ chết.
Một người phụ nữ tay không tấc sắt so với một người phụ nữ có vũ khí trong tay, lực uy hiếp đối với kẻ xấu hoàn toàn khác biệt. Chỉ cần mình vững vàng một chút, cầm đao nổi điên thì đến người bình thường cũng không dám tới gần. Cũng giống bây giờ, hai tên đàn ông bị Khiên ca chỉ huy tiến lên động thủ, đối mặt với Thuỷ ngân một tay cầm dao phay, một tay cầm cặp gắp than dài, cứ chần chừ mãi không dám tiếp cận.
Thủy Ngân nhìn về phía Hạ Đông Bằng tay không bị đánh cho bầm dập một chút, còn có tâm trí mà nghĩ, thấy chưa, người ta thường bảo công phu cao đến đâu cũng phải sợ dao phay, quả nhiên có lý.
Khiên ca đang giằng co đấu đá với Hạ Đông Bằng, nhìn sang thấy tình hình bên này thì nổi giận: "Chúng mày có làm