Chương 20: Diễn Tinh Xuyên Vào Kịch Khổ Tình - Chương 20: Thiếu

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: tiểu an nhi

Hạ Tiểu Yến khẽ ôm ngực, khuôn mặt nhỏ tái nhợt. Thủy Ngân ngồi bên cạnh thấy thế liền hỏi: "Ngực đau sao?"

Hạ Tiểu Yến nhỏ giọng vâng một chút, "Chân cũng đau nữa." Câu này là câu làm nũng hiếm có của cô bé rồi.

Thủy Ngân từ từ xoa bóp chân cho Hạ Tiểu Yến, thấy được vết máu ứ lại sau khi lấy máu xét nghiệm của cô bé mãi chưa tan.

"Tiểu Yến, mẹ phải nói với con một chuyện."

Đôi mắt trắng đen rõ ràng của Hạ Tiểu Yến tràn đầy nghi hoặc nhìn cô.

Thủy Ngân chậm rãi nói: "Con bị mắc bệnh máu trắng, đây là một loại bệnh mà hiện tại bệnh viện không thể chữa khỏi được. Có thể là mấy ngày hoặc cũng có thể mấy tháng tới, tình trạng bệnh của con sẽ càng ngày càng nghiêm trọng hơn, không biết lúc nào sẽ chết."

Cho dù là về sau bệnh máu trắng cũng tương đối khó chữa, huống chi là hiện tại, vào lúc thiếu thầy thiếu thuốc như thế này. Cô cảm thấy rất có thể Hạ Tiểu Yến chỉ bị mắc bệnh máu trắng cấp tính. Tuy nhiên tại thời điểm này thì có là dạng nào cũng chỉ gọi chung là bệnh máu trắng, khái niệm bệnh máu trắng cấp tính không biết y học đã phát hiện ra chưa. Đúng vào lúc này mà mắc bệnh thì chỉ có chờ chết mà thôi.

Lúc nghe được kết luận của bác sĩ, rốt cuộc Thủy Ngân mới hiểu ra, vì sao những nhiệm vụ trong tương lai của Hệ thống chưa bao giờ đề cập đến Hạ Tiểu Yến. Bởi vì bên trong thiết lập của kịch bản, cô bé không bao giờ có tương lai.

Thuỷ Ngân có thể nghĩ ra được, trong thế giới của kịch bản gốc, Mộc Hương không hề rời khỏi cái nhà kia, vẫn vì hai đứa con chồng mà vất vả, không để mắt đến Hạ Tiểu Yến bị mắc bệnh. Cô bé sẽ ở trong hoàn cảnh bi thảm tiêu điều đó mà mất đi sinh mệnh.

Hơn nữa, Thuỷ Ngân cũng lờ mờ hiểu được, vì sao trong suốt một năm nay Hệ thống lại an tĩnh như vậy. Nó đang chờ Hạ Tiểu Yến chết đi, chờ thấy cô vì cái chết của Hạ Tiểu Yến mà đau khổ.

Từ trước đến giờ, Hệ thống không chỉ dùng những câu nói tẩy não ngu xuẩn để "dạy dỗ" cô, mà còn để cho cô không ngừng trải nghiệm sự thống khổ trong cuộc sống của những thế giới này. Muốn phá huỷ một con người, thì ra tay đánh vào tình cảm mới là cách dễ dàng nhất.

Hạ Tiểu Yến nhìn sắc mặt bình tĩnh của mẹ, mờ mịt chớp mắt mấy cái, một lúc lâu sau mới hỏi: "Bệnh của con không chữa được, vậy bây giờ chúng ta có thể về nhà được không?"

"Thuốc rất đắt, dù sao con cũng chữa không khỏi, chúng ta không chữa nữa mẹ nhé?"

Thủy Ngân: "Nếu được chữa trị có lẽ con có thể sống thêm được một khoảng thời gian nữa. Nếu con muốn sống nhiều thêm, mẹ sẽ có cách kiếm tiền cho con chữa bệnh."

Hạ Tiểu Yến lại ra sức lắc đầu, nước mắt lập tức trào ra, "Mẹ, con không muốn chữa."

"Con, con sợ bị tiêm lắm." Cô bé khóc nói.

Thủy Ngân nhìn cô bé một cái thật sâu, không bóc mẽ câu nói dối này.

"Được, vậy chúng ta về nhà."

Bà Dương cũng không ngờ tình trạng của Hạ Tiểu Yến lại nghiêm trọng như vậy, ôm lấy đứa nhỏ khóc đến mấy trận.

Thủy Ngân: "Cháu muốn đưa Tiểu Yến dọn ra ngoài ở."

Bà Dương lại không đồng ý: "Tình hình hiện tại của hai mẹ con như thế này thì làm sao có thể dọn ra ngoài! Ta đã già thế này rồi, còn phải kiêng kỵ cái gì nữa. Các cháu cứ yên tâm ở lại đây đi."

Nghe bà nói vậy, Thuỷ Ngân cũng không tiếp tục đòi dọn đi nữa. Chỉ là về sau cô giảm bớt số ngày ra ngoài làm việc, hôm nào thời tiết đẹp sẽ ôm Hạ Tiểu Yến đi ra phố dạo chơi. Thượng Hải lớn như vậy, hai mẹ con ở đây một năm rồi vẫn còn rất nhiều chỗ chưa từng đến. Thủy Ngân ôm Hạ Tiểu Yến lên toà nhà cao nhất của Thượng Hải, đưa cô bé đi nếm thử đồ ăn ngọt đắt tiền cùng rất nhiều thức ăn ngon, cho dù đứa nhỏ này căn bản không thể ăn được nhiều.

Còn mang cô bé tới xem bến tàu cùng cảng biển nổi tiếng trứ danh của Thượng Hải.

Hạ Tiểu Yến rất thích cảng biển, nơi đó có nhiều thuyền lớn hay lui tới. Mẹ con hai người ngồi một chỗ cũng có thể nhìn thấy mặt biển và sân cảng rộng lớn.

"Mẹ, kiếp sau con có thể được làm con của mẹ nữa không?"

Thủy Ngân nhìn khuôn mặt nhỏ gầy gò tái nhợt của cô bé: "Nếu kiếp sau còn tiếp tục làm người thì chẳng phải là quá thảm rồi ư?"

Hạ Tiểu Yến tựa người trong ngực cô, nhìn chim trên trời bay qua, giơ tay chỉ vào chúng nó, "Vậy con có thể làm một con chim không? Con muốn bay về để gặp mẹ."

Thủy Ngân: "... Hay là làm một cái cây đi, lớn lên ở trên núi cao hoặc là trong rừng rậm."

Hạ Tiểu Yến liền vui vẻ cười rộ lên, vẻ mặt ước ao, "Vậy con chờ mẹ nhé, chúng ta mọc lên ở cùng một chỗ, có thể làm bạn với nhau rồi."

Thủy Ngân: "Được."

Bệnh tình của Hạ Tiểu Yến chuyển biến xấu rất nhanh, đến một ngày, Thủy Ngân theo thường lệ ôm đứa bé ra bến cảng để nhìn thuyền lớn. Cô gái nhỏ giống như chú mèo yếu ớt động động đầu, cọ vào bàn tay Thuỷ Ngân, sau đó cứ thế lặng yên không một tiếng động vĩnh viễn ngủ say ở trong lòng cô.

Hôm nay là một ngày nắng đẹp, nắng chiều vàng óng rơi vào bên mặt đứa nhỏ, vuốt ve đau đớn bên trong khối thân thể bé bỏng này, để đứa bé ra đi với gương mặt thanh thản an lành.

Tàu thuyền trên bến cảng hú còi xuất phát, cảng biển vô cùng ồn ào. Bên cạnh hai người có ông lão bà lão đang tản bộ, có một đám trẻ con vui đùa ầm ĩ chạy ngang qua, có những bạn sinh viên trẻ đang hăng say nói chuyện tranh luận.

Một bà lão thường hay đi dạo ở chỗ này bước đến nhìn hai mẹ con Thuỷ Ngân một chút, không quá vừa lòng nói: "Nơi này gió lớn, mặt trời đã lặn rồi, sao có thể để đứa bé ngủ ở chỗ này như vậy, mau về nhà đi thôi."

Thủy Ngân nhìn bà lão gật gật đầu, ôm lấy thân thể nho nhỏ đã lạnh lẽo trong ngực đứng dậy rời đi.

Cô là người đi tha hương, Hạ Tiểu Yến cũng không có quê quán, cho nên Thủy Ngân quyết định đưa thi thể của cô bé đi hoả táng. Ngồi thuyền ra biển cảng, dưới bầu trời màu xám trắng, rải từng nắm tro cốt vào trong biển.

Thay vì để cho thi thể của cô bé có sinh mệnh ngắn ngủi này bị vùi sâu trong lòng đất mà hư thối, thì không bằng thuận gió thả vào biển, có lẽ sẽ được tự do hơn một chút.

Hệ thống im lặng thật lâu lúc này đột nhiên lên sóng.

【 Tôi biết cô quan tâm đứa trẻ này, tôi có thể để cho cô bé trở lại bên cạnh cô】

Thủy Ngân nhìn hải âu bay cao, dường như không nghe thấy thanh âm tràn ngập dụ hoặc trong đầu kia.

【 Chỉ cần cô có thể cùng Hạ Đông Bằng tạo thành một gia đình, tôi sẽ có biện pháp để Hạ Tiểu Yến gửi hồn vào đứa con của cô và Hạ Đông Bằng. Cô có thể cho cô bé có được một gia đình hoàn chỉnh. Cô nghĩ sao? 】

[ Mày vẫn là thứ khiến cho người khác cảm thấy buồn nôn như cũ nhỉ. Mày hỏi ta nghĩ sao à? Chẳng lẽ mày lại không đoán được câu trả lời của ta như thế nào sao? ]

Vẻ mặt của Thủy Ngân rất bình tĩnh, thậm chí còn có chút lạnh lùng.

【 Cô không nên ích kỷ như thế, nếu như người nào cũng ích kỷ như cô thì quốc gia sẽ không có thế hệ sau, mà không có thế hệ sau thì phải phát triển tiếp như thế nào. Đã mang trong mình khả năng sinh sản, cô cũng có nghĩa vụ phải cống hiến cho sự phát triển kéo dài của nhân loại. Chỉ có trở thành