Chương 4: Phân gia
Ngày hôm nay sau khi kết thúc công việc, Liễu Thanh Vân vốn tưởng rằng với biểu hiện vào ban ngày của anh ta, buổi tối nhất định sẽ nghênh đón mưa rền gió dữ. Ai biết Triệu Thải Hoa tuy rằng toàn bộ buổi tối đều đen mặt, thế nhưng cái gì cũng chưa nói.
Chỉ là buổi tối trở về phòng, tai thính mắt tinh Liễu Thanh Vân nghe được Triệu Thải Hoa nhỏ giọng kêu Liễu Bảo Căn đi đến phòng của bọn họ, mấy người ở trong phòng nói xì xào bàn tán nửa ngày, Liễu Thanh Vân đối với chuyện này trong lòng hiểu rõ, liền chờ xem bọn họ chuẩn bị làm cái gì đâu.
Ngày hôm sau mọi người vẫn cứ theo lẽ thường bắt đầu làm việc, Liễu Thanh Vân dựa theo phương pháp ngày hôm qua lại lăn lộn một ngày.
Tới rồi buổi tối, hai vợ chồng Liễu Tiểu Binh rốt cuộc nhịn không được, cơm chiều cũng chưa ăn, liền nói: “Mấy đứa đều lớn hết rồi, con thứ ba cũng sắp phải kết hôn, lại ở cùng một chỗ cũng không có phương tiện, ta đã làm Tiểu Diệp đi kêu đại đội trưởng, chúng ta hôm nay thương lượng một chút liền phân gia đi.”
Tối hôm qua Triệu Thải Hoa liền cùng Liễu Tiểu Binh và Liễu Bảo Căn đề ra việc Liễu Thanh Vân không thể làm việc, nói một nhà anh ta còn có ba đứa nhỏ, chỉ dựa vào bản thân Diêu Tú Anh liền tính lại có thể làm việc, một người cũng nuôi không được một nhà bọn họ mấy người ta, đến lúc đó còn không phải là dựa vào trong nhà.
Nhưng làm cho bọn họ nuôi không phải con ruột một nhà con cả, mấy người tự nhiên đều không muốn, cho nên liền quyết định phân gia. Nói là phân gia, kỳ thật bọn họ đều nói tốt, chính là đem một nhà con cả phân ra ngoài, những người khác nên như thế nào liền như thế ấy, phân gia chỉ là trên danh nghĩa.
“Nhà chúng ta liền mấy gian phòng ở như vậy, muốn phân cũng không có cách nào để phân, dứt khoát liền đem nhà cũ của chúng ta phân cho một nhà con cả đi, cũng đỡ con cả phải lại tốn tiền xây nhà. Thu hoạch vụ thu mới vừa phân lương thực hai vợ chồng các con có thể mang đi đồ ăn của hai người. Nhà chúng ta mấy năm nay gả cưới tiêu dùng gì đó, không dư lại bao nhiêu tiền, hai ngày trước còn cho con cả xem bệnh tốn không ít, cũng không còn bao nhiêu. Con cả nếu cảm thấy không có vấn đề gì, chờ đại đội trưởng tới, khiến cho đại đội trưởng làm chứng.” Liễu Tiểu Binh nói với Liễu Thanh Vân, tự nhiên chuyện này mấy người tối hôm qua cũng đã thương lượng xong như thế nào phân gia.
Liễu Thanh Vân nghe vậy liền suy nghĩ một chút nhà cũ nhà họ Liễu, cái gọi là nhà cũ chính là hai gian nhà ở cũ nát, lúc trước một nhà bọn họ sống ở bên kia, sau lại Triệu Thải Hoa sinh vài đứa nhỏ, mấy đứa nhỏ chậm rãi lớn, không đủ chỗ ở, hai vợ chồng Liễu Tiểu Binh liền cắn răng ở nền đất hiện tại xây nhà mới. Nhà cũ hoang phế nhiều năm, đã sớm lọt gió lại mưa dột, không thể ở được, một lần nữa sửa chữa cùng xây nhà mới cũng không có gì khác nhau.
Trước tiên không nói đến lương thực, tiết kiệm chút cũng không phải không thể ăn, mấu chốt là hai vợ chồng nguyên chủ nhiều năm như vậy trên cơ bản đều là lấy mãn công điểm, đặc biệt là nguyên chủ, mười mấy tuổi liền bắt đầu xuống đất làm việc, đội sản xuất mỗi năm phân tiền nên có bọn họ một phần đi, mấy năm nay bọn họ giống như không có chuyện gì để tiêu tiền, hai ngày trước xem bệnh vô nước biển hai ngày lại có thể tốn nhiều ít.
Liễu Thanh Vân từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ vì tiền phát sầu, anh ta không phải là không thể dựa vào chính mình để kiếm tiền, nhưng nguyên chủ ở trong nhà này làm trâu làm ngựa nhiều năm như vậy, anh ta cảm thấy không thể liền cứ như vậy cho qua, ít nhất cũng phải cách ứng một chút Liễu Tiểu Binh cùng Triệu Thải Hoa.
Cho nên anh ta bước lên một bước ôm lấy eo Liễu Tiểu Binh khóc hô: “Cha, mẹ, ta luyến tiếc hai người a, trong thôn đều là đi theo con cả dưỡng lão, nếu không hai người cùng ta dọn qua nhà cũ đi, ta cho hai người dưỡng lão, như vậy chúng ta liền không cần tách ra.”
Liễu Tiểu Binh nhịn rồi lại nhịn, mới không mở miệng làm anh ta lăn, cũng không biết con cả này từ chỗ nào tới sức lực lớn như vậy, chính mình dùng sức đẩy nửa ngày, cũng không thể đem anh ta đẩy ra.
Khi Liễu Hòa Bình đi vào nhà, vừa lúc thấy một màn như vậy, một người đàn ông cao lớn giống như đứa nhỏ ôm lấy ông già gầy gò, gào khan không ngừng, hình ảnh kia quả thực làm người không nỡ nhìn thẳng.
Liễu Thanh Vân thấy Liễu Hòa Bình tới, diễn nghiện càng cao, càng thêm không muốn buông tay.
“Cha, mẹ, hai người không đồng ý cùng ta dọn qua nhà cũ, ta liền không phân gia, ta từ nhỏ đến lớn cũng chưa rời đi hai người, một ngày không thấy được hai người, ta liền hoảng sợ, ta chết cũng muốn ở bên cạnh hai người……”
Liễu Thanh Vân biểu diễn một phen lớn tiếng biểu hiện tấm lòng, liền kém la lối khóc lóc lăn lộn. Đây cũng là nguyên nhân vì sao sư huynh cùng sư điệt của anh ta cũng không dám đem chức vị chưởng môn Vô Tướng tông giao cho anh ta, anh ta diễn nghiện vừa lên, đó là thật không biết xấu hổ nha.
Hai vợ chồng Liễu Tiểu Binh cùng Triệu Thải Hoa bị anh ta làm ghê tởm đến nổi da gà đều rớt đầy đất. Cố tình anh ta một câu lại một câu “Không muốn rời xa cha mẹ”, “Chết cũng muốn ở bên cạnh cha mẹ”, cho dù ai nhìn vào cũng đều là một đại hiếu tử (đại ngốc tử) trong lòng luyến tiếc cha mẹ.
Chuyện của nhà bọn họ người khác kỳ thật đều xem ở trong mắt, con cả nhà họ Liễu không phải là con ruột, hai vợ chồng Liễu Tiểu Binh đối với anh ta rất là khắc nghiệt, trong thôn hầu như không ai không biết.
Lúc này Liễu Thanh Vân lại biểu hiện như vậy, ở Liễu Hòa Bình xem ra, lúc trước người có chút ngốc, sau khi phát sốt bị bệnh càng ngốc hơn, thảo nào anh ta không thể làm việc được.
Liễu Thanh Vân mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, chỉ kêu khóc không ngừng, Triệu Thải Hoa bị anh ta kêu gào làm đầu óc đau nhức không thôi, mắt thấy anh ta buông ra Liễu Tiểu Binh, chuẩn bị tới ôm chính mình, Triệu Thải Hoa sợ tới mức liên tiếp lui ba bước, ngăn lại nói: “Đứng lại đó cho ta!”
Liễu Thanh Vân đứng ở tại chỗ ủy khuất không thôi, ánh mắt nhìn Triệu Thải Hoa giống như tiểu đáng thương bị người vứt bỏ, Triệu Thải Hoa thấy anh ta như vậy không chỉ đau đầu mà cả mí mắt đều giật giật, không biết còn tưởng rằng anh ta là đứa bé vài tuổi bị cha mẹ vứt bỏ, làm cho Triệu Thải Hoa cũng bắt đầu hoài nghi Liễu Thanh Vân có phải phát sốt thiêu choáng váng hay không.
Triệu Thải Hoa sắp xếp lại suy nghĩ của mình, miễn cưỡng nở nụ cười nói: “Con cả a, nhà hai người còn có mấy đứa nhỏ đâu, ta và cha con liền không qua ở cùng con, cũng không cần con dưỡng lão, con nuôi lớn mấy đứa nhỏ là được, chúng ta còn có em trai con đâu.”
Liễu Bảo Căn bị một phen biểu diễn vừa rồi của Liễu Thanh Vân làm ngốc, nghe được Triệu Thải Hoa nhắc tới anh ta mới hồi phục tinh thần lại, vội vàng nói tiếp nói: “Đúng vậy, đúng vậy, anh cả không cần lo lắng, có ta cho cha mẹ dưỡng lão là được rồi.”
“Em trai chăm sóc cho cha mẹ nào có tốt bằng ta, em trai liền chính mình đều lo không xong, tóm lại cha mẹ cùng ta dọn qua nhà cũ hoặc là ta không phân gia, dù sao nói cái gì đi nữa ta cũng không cùng cha mẹ tách ra.”
Người nhà họ Liễu nghe vậy đều ở trong lòng thầm mắng: Liền dáng vẻ ngốc nghếch như anh ta có thể chăm sóc ai!
“Nhà cũ?” Liễu Hòa Bình nghe đến đó liền cắt ngang lời nói. “Hai người muốn cho một nhà Vi Dân dọn đến nhà cũ trước kia của hai người sao?”
Không đợi người nhà họ Liễu lên tiếng, Diêu Tú Anh từ lúc đi vào trong nhà, mặc kệ là Liễu Tiểu Binh nói phân gia, vẫn là Liễu Thanh Vân ở đằng kia kêu khóc, đều không nói một lời, lúc này tiếp lời đem cách mà người nhà họ Liễu phân gia nói lại một lần, có thể nói là bắt lấy thời cơ khá đúng lúc.
Liễu Hòa Bình nhíu mày nhìn về phía Liễu Tiểu Binh, bất mãn nói: “Tiểu Binh, trước không nói nhà ở kia cũ nát không biết còn có thể ở được hay không, hai người một chút tiền đều không cho Vi Dân liền không thể nào nói nổi đi.” Này rõ ràng là khi dễ ngốc tử mà.
“Chủ yếu là…… Trong nhà không có bao nhiêu tiền.” Liễu Tiểu Binh lúng ta lúng túng nói.
Liễu Hòa Bình biết nhà họ Liễu khẳng định không phải không có bao nhiêu tiền, nhưng ông ta liền tính là đại đội trưởng, cũng không thể tính toán tiền bạc thế người nhà họ Liễu, liền chuyển hướng sang Liễu Thanh Vân hỏi: “Vi Dân, cháu thấy thế nào?”
“Cha mẹ có cho tiền hay không, ta không có ý kiến, nhưng ta nhát gan sợ hãi, cha mẹ cần phải cùng ở với ta, bọn họ nếu cùng ta dọn qua nhà cũ, quản tiền cả đời ta đều nguyện ý.”
Liễu Hòa Bình dùng ánh mắt phức tạp mà nhìn Liễu Thanh Vân, thuận thế nói tiếp nói: “Người đều hai mươi mấy tuổi rồi, cũng đã là cha của ba đứa nhỏ, dù sao cũng phải học được tự mình quản tiền, sao có thể dựa vào cha mẹ mãi được.”
Ngay sau đó lại nói với Liễu Tiểu Binh cùng Triệu Thải Hoa: “Hai người nếu muốn cho Vi Dân độc lập đi ra ngoài, liền đem tiền nên phân cho một nhà Vi Dân đưa cho nhà bọn họ đi, nếu không anh ta vẫn luôn không lớn lên, luôn muốn dựa vào hai người mà sống.”
Hai người bị Liễu Thanh Vân làm cho tức giận đến đầu óc ong ong, nhất thời không suy nghĩ cẩn thận, làm anh ta dọn ra ngoài cùng phân tiền cho anh ta có liên quan gì, nhưng Liễu Thanh Vân chết sống muốn ăn vạ bọn họ, bọn họ xem đến rõ ràng.
Dựa theo ý nghĩ tốn tiền đưa ôn thần, hai người cũng không hề kiên trì, đồng ý phân cho Liễu Thanh Vân 30 khối. Liễu Thanh Vân không thuận theo không buông tha mà tiếp tục náo loạn một hồi, kiên trì không cần tiền, chỉ cần cha mẹ, làm cha mẹ quản tiền giúp anh ta, hơn nữa Liễu Hòa Bình ở bên cạnh nói thêm vào, cuối cùng hai người lại cho anh ta thêm 20 khối, để cho một nhà bọn họ hôm nay liền dọn ra ngoài, một khắc cũng không muốn nhìn thấy anh ta.
Liễu Thanh Vân đánh giá, mấy năm nay Liễu Bảo Tài ở trong huyện đi học tìm công tác đều tốn không ít tiền, tiền còn lại trong tay Triệu Thải Hoa đoán chừng sẽ không vượt qua 300 khối, bà ta nguyện ý phân số tiền này đã là cực hạn, bọn họ còn phải cho Liễu Bảo Tài tích cóp lễ hỏi, lại nhiều sợ là sẽ không cho, đừng để đến lúc hai người chải vuốt lại ý nghĩ liền đổi ý thì không tốt, dù sao 50 khối này cũng đủ bọn họ đau lòng.
Vì thế Liễu Thanh Vân thương tâm buồn bã cầm 50 khối, cùng Diêu Tú Anh về phòng thu dọn đồ đạc.
Sau khi về phòng, anh ta tự giác hôm nay phát huy cũng không tệ lắm, nhưng đảo mắt nhìn đến Diêu Tú Anh vẻ mặt bình tĩnh mà ở đằng kia thu dọn đệm chăn, không khỏi kinh ngạc, chỉ với biểu hiện vừa rồi của anh ta, người bình thường đụng đến người chồng sốt ruột như vậy, lẽ ra nên có chút phản ứng gì mới phải, còn vợ nguyên chủ sao có thể bình tĩnh như vậy.
Anh ta không biết Diêu Tú Anh đã sớm thấy qua trình độ ngu hiếu của nguyên chủ, đối với anh ta không có bất kì chờ mong nào, hôm nay anh ta lại làm ầm ĩ như vậy, trong lòng Diêu Tú Anh vẫn có chút nghi hoặc, tuy nói anh ta luôn mồm không muốn rời xa cha mẹ, nhưng dựa theo nguyên chủ làm người, nên là thành thành thật thật đáp ứng xuống dưới, chờ bị đuổi ra khỏi nhà mới đúng, chỉ là điểm nghi hoặc này bị Diêu Tú Anh đặt trong lòng, không có biểu hiện ra ngoài.
Liễu Thanh Vân thấy Diêu Tú Anh cái gì cũng chưa nói, chính mình cũng không nhắc lại, tiếp tục làm ra vẻ bị vứt bỏ. Hành lý của bọn họ rất đơn giản, cộng lại cũng không đến hai bộ quần áo, thêm đệm chăn cùng một ít vật dụng hàng ngày, hai người thu dọn xong rồi, còn lương thực lúc sau chỉ có thể hỏi mượn xe lừa trong đội lại kéo đi.
Lúc ra cửa, Liễu Thanh Vân còn nghĩ lại biểu diễn một phen thâm tình không tha, nhưng Triệu Thải Hoa căn bản chưa cho anh ta cơ hội này, anh ta chân trước mới vừa bước ra khỏi cửa, sau lưng Triệu Thải Hoa liền “Loảng xoảng” một tiếng đem cửa đóng lại, liền xem anh ta giống như thứ đồ dơ vậy.
Liễu Thanh Vân: “……”
Gấp đến nỗi vậy sao, tuồng kịch cuối cùng anh ta còn chưa có diễn đâu.
Liễu Thanh Vân không diễn được làm trong lòng không vui, anh ta thấy hàng xóm có không ít người thăm dò nên lớn tiếng nói: “Cha, mẹ, ta luyến tiếc hai người, chính mình làm chủ ta rất sợ hãi, nếu không chúng ta vẫn là không phân gia đi.”
Trong sân lặng ngắt như tờ, an tĩnh giống như không có người sống.