Chương 23: Kỳ thật anh không phải là anh ấy đi
Tần Xuyên khó được tới một chuyến, nhà vừa mới xây xong còn có một gian phòng trống, cho nên Liễu Thanh Vân làm cho Tần Xuyên ở hai ngày lại đi.
Còn chuyện của Diêu Tú Anh, bởi vì không biết cụ thể ngày sinh tháng đẻ của cô, tạm thời cũng không thể tính ra càng nhiều đồ vật. Tần Xuyên chỉ có thể nhìn ra điều kiện của cha mẹ Diêu Tú Anh không tồi, hiện tại ở hướng nam, cách rất xa, vị trí cụ thể thì không biết được.
Buổi tối, sau khi mấy đứa nhỏ đều ngủ, Liễu Thanh Vân thấy từ khi Diêu Tú Anh biết được chân tướng, tâm trạng vẫn luôn rất hoảng hốt, liền dò hỏi: “Muốn đến nhà họ Diêu hỏi một chút rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hay không?” Mặc kệ là ôm sai hay là có nguyên nhân gì khác, cha Diêu mẹ Diêu khẳng định sẽ không hoàn toàn không biết gì cả.
Diêu Tú Anh im lặng một lúc, nói thật, đột nhiên biết được cha mẹ ruột của mình là người khác, muốn nói không muốn biết bọn họ là ai, đó là giả. Nhưng giờ phút này cảm xúc của cô rất là phức tạp, có chút muốn biết lại sợ hãi biết được kết quả. Bọn họ cùng nhà họ Liễu phân gia, hiện giờ sinh hoạt thật vất vả ổn định xuống, có hướng tới, lúc này kỳ thật cô không quá muốn lại xảy ra chuyện gì khác.
Hơn nữa cũng không biết cha mẹ ruột của cô có biết chuyện này hay không, có muốn nhận lại cô hay không, không có gặp mặt, có thể chờ mong điều tốt đẹp. Cho nên sau khi Diêu Tú Anh suy nghĩ kĩ liền trả lời: “Không cần gấp, chuyện này qua năm lại nói, ta sẽ suy nghĩ lại, Tần đại sư nói cha mẹ ta cách nơi này rất là xa, đoán chừng cũng không dễ dàng thấy được đi.”
Liễu Thanh Vân có thể lý giải tâm trạng phức tạp lúc này của Diêu Tú Anh, liền không có khuyên bảo cô, dù sao cha Diêu mẹ Diêu liền ở nơi đó, cũng sẽ không chạy, không cần phải gấp gáp.
Giống như chính anh ta, biết rõ nguyên chủ không phải con ruột nhà họ Liễu, anh ta cũng không có phí công sức đi tìm thân nhân cho nguyên chủ. Thứ nhất anh ta cũng không phải nguyên chủ, cũng không phải thực để ý thân phận chân chính của nguyên chủ. Thứ hai anh ta cũng sợ sau khi tìm được thân nhân nguyên chủ, sẽ có thêm phiền toái, vậy còn không bằng duy trì cuộc sống hiện tại đi.
Nghĩ đến đây, anh ta cười cười nói: “Hai ta cũng thật thú vị, làm nửa ngày đều không phải con ruột.”
Diêu Tú Anh nghe anh ta nói như vậy, ánh mắt vi diệu mà nhìn về phía anh ta, đột nhiên mở miệng nói: “Kỳ thật anh không phải là anh ấy đi.”
Một câu không đầu không đuôi như vậy, Liễu Thanh Vân lại nghe hiểu, cũng không có cảm thấy ngoài ý muốn, anh ta cùng nguyên chủ khác biệt là rất lớn, mấy đứa nhỏ còn nhỏ, có thể không phát hiện, nhưng Diêu Tú Anh là người nguyên chủ thân cận nhất, sẽ phát hiện chân tướng, cũng không có gì kỳ quái.
Huống chi anh ta cũng không có cố tình giấu giếm, trước mặt người ngoài tuy rằng anh ta đã nỗ lực duy trì nhân thiết của nguyên chủ, nhưng ở trong nhà anh ta cũng không có ngụy trang. Không có việc gì liền diễn diễn kịch là còn rất thú vị, chính là ai sẽ muốn suốt ngày đều mang mặt nạ sinh hoạt, vậy cũng quá mệt mỏi.
Mấy ngày nay Liễu Thanh Vân cùng Diêu Tú Anh cũng coi như là trong lòng biết rõ lẫn nhau, bởi vì thân phận bên ngoài của bọn họ, bọn họ cố tình duy trì loại cân bằng này, ai cũng không có ý muốn chọn phá.
Nhưng tối nay đại khái là Diêu Tú Anh đã chịu kích thích lớn nên cô đột nhiên có ý muốn nói toạc ra, muốn biết chân chính Liễu Thanh Vân là người thế nào.
Liễu Thanh Vân nghe cô hỏi vậy, liền ăn ngay nói thật: “Đúng vậy, lúc ta tới chân chính Liễu Vi Quốc cũng đã chết, anh ta là do phát sốt kéo dài, chưa kịp cứu trị.”
Diêu Tú Anh nghe vậy liền cúi đầu, ảm đạm nói: “Ta đoán được, cũng trách ta không tốt, lẽ ra ta nên sớm buộc bọn họ lấy tiền cứu người.”
“Chuyện này cũng không thể trách cô, cô đã tận lực.” Diêu Tú Anh cũng coi như là đã làm hết sức có thể, ngay từ đầu ai cũng không nghĩ tới nguyên chủ sẽ bệnh nặng như vậy.
Một lát sau, Diêu Tú Anh lại ngẩng đầu hỏi: “Vậy còn anh? Ban đầu anh là người nào, sao lại đến nơi này?”
“Ta……” Liễu Thanh Vân nói cho Diêu Tú Anh đại khái về thân phận cùng tình huống của anh ta ở thế giới ban đầu, “…… sau khi ta chết tỉnh lại liền ở chỗ này.”
Diêu Tú Anh nghe đến hai mắt tỏa sáng, đây là lĩnh vực cô hoàn toàn không hiểu biết, trong lúc nhất thời cảm giác rất là mới lạ. Sau đó cô lại nghĩ đến Liễu Thanh Vân đi qua nhiều nơi như vậy, trải qua nhiều chuyện như vậy, còn mình thì sao? Chỉ có thể vây ở nông thôn, mỗi ngày trừ bỏ trồng trọt vẫn là trồng trọt, điều này làm cô bắt đầu thay đổi ý tưởng, liền do dự mà hỏi Liễu Thanh Vân: “Anh nói nếu ta không đi làm việc có thể được không?”
“Có gì mà không được, không phải ta đã sớm nói qua làm cô đừng đi làm việc sao? Trước kia không phải cô sợ không có cớ, hiện tại đối ngoại không phải nói ta có công việc sao.”
“Ý của ta không phải như vậy, ta nghe người ta nói hiện tại giống như đều buông ra, về sau liền có thể làm buôn bán, ta nghĩ muốn kiếm một thứ gì đó để bán.” Tuy rằng Diêu Tú Anh không muốn mỗi ngày lại đi làm việc nhà nông, nhưng cô cũng không muốn cái gì đều ỷ lại vào Liễu Thanh Vân, dù sao cô cũng phải có phương pháp kiếm tiền của chính mình.
Mới đầu Liễu Thanh Vân có chút kinh ngạc, chủ yếu là thế giới ban đầu của anh ta giống với xã hội phong kiến nơi này, phần lớn nữ tử đều là ở trong nhà, cho nên anh ta cũng không có kỳ vọng Diêu Tú Anh đi ra ngoài làm việc. Nhưng anh ta lại nghĩ đến nơi đây không giống với thế giới ban đầu của anh ta, nơi này là xã hội mới, đều nói nam nữ bình đẳng, nữ nhân cũng có thể đi làm việc, Diêu Tú Anh muốn đi ra ngoài làm buôn bán cũng rất bình thường.
“Muốn làm liền làm thôi, chỗ chúng ta cách huyện thành cũng không xa, cô muốn mua bán cái gì?”
“Cái khác ta cũng không biết, nếu không liền thử bán thức ăn trước đi.”
Liễu Thanh Vân lập tức tỏ vẻ duy trì, cái khác không nói, trù nghệ của Diêu Tú Anh xác thật không tồi.
“Ngày mai ta đi mua thêm thịt cùng gia vị về dùng, gạo và bột mì có đủ dùng hay không, muốn mua thêm hay không?”
Diêu Tú Anh nhìn Liễu Thanh Vân hưng phấn như vậy, có chút buồn cười. Cuộc sống trước kia của anh ta đại khái là rất tốt đi, không chịu qua khổ cực, sau khi tới nơi này, khi nhắc tới ăn ánh mắt đều thay đổi.
Đêm nay hai người nói rõ đối với đối phương, cũng coi như là bước đầu đạt thành nhận thức chung. Ngày hôm sau Diêu Tú Anh liền đi tìm đại đội trưởng, nói chính mình không đi làm việc. Liễu Hòa Bình còn sợ hãi nhà bọn họ không có lương thực, còn tốt bụng mà khuyên nhủ, sau lại thấy Diêu Tú Anh kiên trì, liền không nói gì nữa. Hiện tại chính sách thay đổi, ông ta nghe nói tin tức, về sau nói không chừng muốn thực hành hộ gia đình bao sản, chế độ công điểm không biết có thể tiếp tục bao lâu nữa.
Hiện tại thời tiết lạnh, lại sắp ăn tết, Diêu Tú Anh liền không có làm đồ vật quá phức tạp, cô chỉ chuẩn bị làm chút bánh bao để bán.
Bởi vì tài liệu chuẩn bị sung túc, trù nghệ của Diêu Tú Anh cũng tốt, bánh bao hấp ra tới thịt nhiều da mỏng, còn lớn, hương vị một chút không kém tiệm cơm quốc doanh trong huyện bán, cả nhà bao gồm ở tạm Tần Xuyên đều rất cổ động, ngay cả Nhị Ni ngày thường lượng cơm không lớn, cũng nhịn không được ăn cái thứ hai.
Được mọi người khen ngợi, Diêu Tú Anh tin tưởng tràn đầy mà làm không ít bánh bao, đem tới huyện thành bán, cô sợ bánh bao lạnh còn dùng bao nhỏ bao lên. Liễu Thanh Vân nghĩ cô ngày đầu tiên buôn bán, không quá yên tâm, liền đi cùng cô.
Bọn họ tiễn đi Tần Xuyên trước, lại tìm được cửa xưởng sắt thép trong huyện thành, liền ở ven đường rao hàng. Trong huyện bọn họ cũng không có mấy cái xưởng quốc doanh, xưởng sắt thép xem như là xưởng cách thôn bọn họ gần nhất, đi xa bọn họ sợ bánh bao sẽ lạnh. Liễu Thanh Vân còn nghĩ nếu là bán đến không tồi, có thể tìm cái xe đẩy tay cho Diêu Tú Anh.
Bánh bao của Diêu Tú Anh lớn hương vị cũng ngon, bán cũng không đắt, có người sau khi mua thử ăn xong đều cảm thấy không tồi. Một buổi sáng, bọn họ mang đến mấy chục cái bánh bao đều bán xong rồi. Diêu Tú Anh rất là vui vẻ, quyết định ngày mai lại làm nhiều chút, tuy rằng sáng nay cô kiếm lời mấy đồng tiền, còn không có trừ phí tổn, không thể so với Liễu Thanh Vân đi ra ngoài một chuyến liền có mấy trăm đồng tiền, nhưng chính là tích tiểu thành đại, như vậy tính tính một chút, một tháng cũng có thể kiếm không ít, cũng mạnh hơn so với trồng trọt.
Hai người bán bánh bao xong, đang chuẩn bị rời đi, liền bị người gọi lại.
“Đại sư?”
Liễu Thanh Vân xoay người thì phát hiện là ông Dư đã bán giấy vàng cho anh ta.
“Dư sư phó, trùng hợp nha.”
Vẻ mặt của ông Dư rất là phức tạp, vừa rồi thật xa ông ta liền nhìn thấy người bán bánh bao kia giống Liễu Thanh Vân, chỉ là không quá xác định, đi lại gần mới phát hiện đúng là anh ta. Liễu đại sư này thật đúng là có một phong cách riêng, cùng những đại sư mà ông ta đã gặp qua khi còn nhỏ đều không giống nhau, rõ ràng rất có bản lĩnh, nhưng lần trước ăn mặc rách tung toé, lần này lại chạy đến trước cửa xưởng sắt thép bán bánh bao.
“Đại sư, con trai ta làm việc ở xưởng sắt thép này, nó làm chủ nhiệm.”
“Như vậy a, lần sau con trai chú tới, có thể cho anh ta nếm thử bánh bao nhà chúng ta.” Trách không được ông Dư lại ở chỗ này, Liễu Thanh Vân nhìn kỹ, phát hiện nơi này cách chỗ ông Dư quả thật không xa lắm.
“Đại sư, ta còn đang chuẩn bị đi tìm cậu, trùng hợp liền ở chỗ này đụng phải.” Ông Dư không quan tâm đến bánh bao, vốn dĩ ông ta là muốn đi tìm Liễu Thanh Vân, hiện giờ đỡ phải chạy một chuyến.
“A? Chú tìm ta có chuyện gì sao?”
Ông Dư nhìn xung quanh, nói: “Đại sư, ở đây người đến người đi, nếu không chúng ta đến nhà ta nói đi.”
Dù sao bánh bao cũng bán xong rồi, tạm thời không có chuyện gì, Liễu Thanh Vân bảo Diêu Tú Anh đi về trước, chính anh ta đi theo ông Dư đến nhà bọn họ.
Chuyện của nhà họ Dư còn phải bắt đầu từ lần trước Liễu Thanh Vân mua xong giấy vàng chu sa, lại đến nhà em họ của ông Dư tiễn đi nữ quỷ Vân Âm nói lên.
Lúc ấy không phải Liễu Thanh Vân tặng ông Dư một cái bùa hộ mệnh sao, ông Dư bảo bối đến không được, chính mình cũng chưa bỏ được đeo, liền cho con trai của mình.
Con trai ông Dư kêu Dư Quốc Cường, lúc ấy mới vừa lên làm chủ nhiệm xưởng sắt thép, anh ta không giống Ông Dư từ nhỏ liền tiếp xúc giấy vàng chu sa mấy thứ này, anh ta căn bản không tin chuyện quỷ thần trừ tà, nghe ông Dư nói chuyện của Ngô Học Minh xong, một mực chắc ông ta là bị lừa.
“Ta xem người kia chính là kẻ lừa đảo, anh ta lải nha lải nhải nửa ngày, có ai nhìn thấy quỷ sao?” Bởi vì nữ quỷ Vân Âm không muốn hiện hình, trừ bỏ Liễu Thanh Vân, lúc ấy xác thật không có ai nhìn thấy quỷ, bọn họ đều là nghe Liễu Thanh Vân nói lại.
“Sao có thể là giả được, tuy rằng chúng ta chưa thấy quỷ, nhưng nhà cô họ con ban đêm có tiếng nói chuyện cùng tiếng đánh đàn bọn họ còn có thể nghe lầm sao? Còn có Học Minh, chính nó cùng nữ quỷ kia nói chuyện mấy ngày đó thôi.” Ông Dư không đồng ý.
“Học Minh có thể là si mê vẽ tranh, bị tẩu hỏa nhập ma, cậu ra là nên đi xem đầu óc mới đúng, người bình thường ai sẽ tin tưởng người trong bức tranh là có thật? Nhà cô họ nghe được âm thanh không chừng là chỗ nào phát ra không chừng.”
Dư Quốc Cường là người kiên định chủ nghĩa duy vật, tin tưởng vững chắc tai nghe vì hư, mắt thấy vì thật, anh ta không có tận mắt nhìn thấy đồ vật liền không tin, ông Dư đưa bùa hộ mệnh cho anh ta, anh ta cũng không muốn đeo. Cuối cùng vẫn là ông Dư cưỡng bức đưa cho anh ta, còn nói nếu anh ta không đeo, liền cắt đứt quan hệ cha con với anh ta.
Dư Quốc Cường bất lực đành đem bùa hộ mệnh nhét vào cuốn sổ chính mình tùy thân mang theo, sau lại anh ta càng là quên mất việc này, lại không nghĩ tới không lâu sau đó anh ta chính là dựa vào bùa hộ mệnh này mới tránh khỏi tai họa.