Chương 21: Ân Danh cũng tới nơi này
Bạch Tước cùng Miêu Văn Điển đều tiêu tán, những người còn lại trong sơn động cũng chưa nói chuyện. Ba người Cố Gia Sinh vẫn còn trẻ tuổi, dễ dàng bị cảm xúc ảnh hưởng, mấy ngày nay tuy rằng không thiếu lo lắng hãi hùng, lúc này nguy cơ giải trừ, lại bắt đầu cảm thán chuyện tình giữa một người một quỷ.
Liễu Thanh Vân từ trước giúp người trừ tà bắt quỷ, nhìn thấy thế giới muôn màu muôn vẻ, anh ta không có quá nhiều cảm khái, mà là nhíu mày, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Vẫn là Tần Xuyên tuổi lớn, kinh nghiệm phong phú chút, trước hết nghĩ tới chuyện chính. Anh ta nói với Liễu Thanh Vân: “Cái kia…… Liễu đạo hữu, trận pháp vây khốn sinh hồn này, còn rất phức tạp, vừa rồi ta nghiên cứu đã lâu cũng không thể phá giải, cậu muốn lại đây xem thử không?”
Không giải được trận pháp này, sinh hồn của ba người Cố Gia Sinh vẫn là không ra được, hôm nay chính là ngày cuối cùng, không thể lại kéo.
Liễu Thanh Vân nghe vậy lúc này mới hoàn hồn lại, anh ta đọc nhiều, đối với trận pháp còn tính tinh thông, liền đi qua bắt đầu nghiên cứu phá trận.
Nhưng khi nhìn kỹ, anh ta vừa mới giãn mày ra, nhịn không được lại nhíu lại.
Tần Xuyên ở bên cạnh chú ý tới, lo lắng mà dò hỏi: “Thế nào? Cậu cũng phá không được sao?”
“Không phải.”
Liễu Thanh Vân không có giải thích nhiều, thực mau liền phá giải trận pháp, thả ra sinh hồn của ba người Cố Gia Sinh. Sợ thời gian dài lại xảy ra chuyện gì khác, họn họ lập tức chuẩn bị xuống núi, muốn trước tiên đem sinh hồn bảo hộ về tới trong cơ thể.
Một đường xuống núi, Liễu Thanh Vân tâm sự nặng nề, anh ta nghĩ nghĩ, vẫn là nhịn không được dò hỏi Tần Xuyên: “Chú nhớ sao? Bạch Tước nói qua, lúc ban đầu anh ta phát hiện Miêu Lan Lan, là chuẩn bị giết người, nhưng cuối cùng lại đột nhiên sửa lại chủ ý, bắt sinh hồn ba người bọn họ lại đây, đây là vì cái gì?”
“A? Suy nghĩ của quỷ thay đổi thất thường, ai biết anh ta là nghĩ như thế nào.” Tần Xuyên không hiểu Liễu Thanh Vân vì sao lại muốn rối rắm chuyện này.
Liễu Thanh Vân lại nhìn về phía sinh hồn của ba người Cố Gia Sinh, hỏi: “Lúc ở trên núi thăm dò, trước khi hôn mê các người có gặp được chuyện đặc thù hoặc là người đặc thù hay không?”
Cố Gia Sinh nhớ lại, nói: “Lúc đó giống như đã tới một người, người kia rất kỳ quái, lúc đó trời đã tối rồi, anh ta một người chạy đến núi sâu, cũng không biết phải làm cái gì, cũng không sợ gặp được nguy hiểm.”
“Đúng vậy, đội trưởng chúng ta còn hỏi anh ta có phải là lạc đường hay không, nhưng anh ta lại hờ hững, chỉ nói chính mình tùy tiện nhìn xem, sau lại liền không biết chạy đi nơi đâu.” Vương Thịnh nói tiếp.
“Người kia trông như thế nào, tuổi bao lớn, các người nhìn thấy rõ sao?” Liễu Thanh Vân vội vàng hỏi.
“Không có, lúc đó trời đã tối rồi, trong núi lại tối tăm, xem không rõ lắm, nghe giọng nói hẳn là trung niên đi.”
Liễu Thanh Vân nghe đến đó, trong lòng có suy đoán đại khái, trước đó anh ta nhìn thấy công pháp Bạch Tước dùng để hấp thu âm khí kia liền cảm thấy giống như đã từng quen biết, vừa rồi khi phá giải trận pháp càng thêm hoài nghi. Chỉ vì những thứ này anh ta đều rất là quen thuộc, tất cả đều là thủ pháp của tà tu Ân Danh kia.
Vốn dĩ anh ta còn tưởng rằng sau khi chính mình cùng Ân Danh đồng quy vu tận, đi vào thế giới này, hồn phách tiến vào trên người Liễu Vi Quốc, là cơ duyên của mình. Hiện giờ xem ra, Ân Danh kia vô cùng có khả năng cũng đi tới thế giới này, không biết tiến vào trên người người nào, có thân phận mới, quả thực là âm hồn không tan.
Nhưng thật ra tiện nghi anh ta, lão quái vật kia sống một hai trăm tuổi, dùng hết các loại thủ đoạn tàn ác để kéo dài tuổi thọ chính mình, ông trời không đánh chết anh ta, đều là làm anh ta giấu trời qua biển.
Hơn nữa anh ta còn giở trò, chủ ý làm Bạch Tước bắt giữ sinh hồn, nhất định chính là anh ta ra, tuy nói anh ta làm như vậy là tránh cho Bạch Tước giết người, nhưng anh ta tuyệt đối có động cơ không đơn giản, không biết xuất phát từ mục đích gì. Trận pháp bắt sinh hồn cùng công pháp hấp thu âm khí, đoán chừng cũng là anh ta dạy Bạch Tước.
Nghĩ đến đây, Liễu Thanh Vân cảm thấy có chút nguy hiểm, trước đây anh ta ở thế giới này vẫn luôn thật sự nhẹ nhàng, bởi vì anh ta cảm thấy lấy thực lực của chính mình, ở thế giới mặc kệ là xử lý chuyện của người hay quỷ, hẳn là đều có thể đủ thành thạo, hiện tại biết được Ân Danh cũng tới nơi này, anh ta liền không thể lại nhẹ nhàng như vậy. Người kia thủ đoạn tà môn ma đạo rất nhiều, về sau bọn họ khẳng định còn sẽ gặp phải, trở về anh ta cần phải tu luyện thêm mới được, pháp khí cũng phải bắt đầu chuẩn bị.
Sau khi có tính toán, Liễu Thanh Vân tạm thời buông việc này, cùng Tần Xuyên đưa sinh hồn của ba người Cố Gia Sinh về tới trong thân thể.
Cha Cố Gia Sinh rất là cảm kích, cho bọn họ cái bao lì xì lớn, Tần Xuyên tự giác không ra nhiều ít lực, đem phần lớn tiền đều cho Liễu Thanh Vân.
Liễu Thanh Vân cũng không có từ chối, anh ta cùng Tần Xuyên trao đổi phương thức liên hệ lẫn nhau, liền chuẩn bị trở về. Chỉ là anh ta nghĩ đến khó được tới tỉnh thành một chuyến, liền đi mua chút đồ vật trong nhà yêu cầu, lại mua cho mỗi người trong nhà một đôi giày bông, lúc này mới trở về.
Hiện giờ nếu đủ tiền rồi, phải nắm chặt thời gian xây nhà mới, qua năm mới, cả nhà không thể vẫn luôn chen chúc trong căn nhà rách nát kia được. Nếu Liễu Thanh Vân đã tiến vào thân thể Liễu Vi Quốc, liền phải thế nguyên chủ gánh vác trách nhiệm nên gánh vác, mấy ngày nay ở chung, anh ta cũng đã đem Diêu Tú Anh cùng ba đứa nhỏ đều trở thành người nhà của mình.
Lúc anh ta về đến nhà, vừa vặn là thời gian tan tầm, anh ta đi đến cửa nhà mới phát hiện nhà mình còn rất náo nhiệt, một già một trẻ hai cha con đang đứng ở trong sân nhà bọn họ, không biết đang nói với Đại Võ cái gì.
Liễu Thanh Vân tìm tòi ký ức, nhận ra hai cha con này, đúng là tiện nghi cha vợ cùng cậu em vợ của anh ta, trong phòng còn truyền ra tiếng mẹ vợ anh ta lớn tiếng nói chuyện.
“Nhị Ni là con gái mặc quần áo tốt như vậy làm cái gì? Còn không bằng cho cháu trai mày, cháu trai mày chính là một bộ quần áo mới đều không có……”
“……màu đỏ thì sao, con trai cũng có thể mặc, trẻ con nào chú ý nhiều đến như vậy, màu đỏ còn vui mừng đâu, vừa lúc sắp ăn tết.”
Lại nói tiếp người nhà họ Diêu sở dĩ chạy tới nơi này, vẫn là bởi vì nghe nói Liễu Thanh Vân ở trong huyện tìm công việc tạm thời. Lúc trước khi Diêu Tú Anh xuất giá làm ầm ĩ đến khó coi như vậy, người hai nhà trên cơ bản đều không thế nào lui tới, hơn nữ mẹ Diêu cũng biết chính mình ở trong tay Triệu Thải Hoa cũng là không chiếm được tiện nghi.
Chỉ là trước đó không lâu bọn họ nghe nói Liễu Thanh Vân phân gia, còn có công việc, liền tìm tới cửa, mục đích cùng những người trong thôn giống nhau, đều là muốn cho Liễu Thanh Vân hỗ trợ nhìn xem, có thể lại cho cậu em vợ anh ta Diêu Toàn tìm công việc hay không.
Nhưng bọn họ mới vừa vào thôn, liền đụng phải Đại Võ cùng Nhị Ni mặc quần áo mới khoe ra với bọn nhỏ cùng thôn.
Lúc trước Liễu Thanh Vân mang vải dệt về, Diêu Tú Anh đã làm thành áo bông mới, vốn dĩ cô chuẩn bị lưu trữ ăn tết lại mặc, chính là Liễu Thanh Vân không đồng ý. Ăn tết còn mấy ngày nữa mới đến, mấy ngày nay chẳng lẽ còn mặc áo bông mỏng bị đông lạnh thì làm sao, làm xong liền mặc, ăn tết lại là chuyện khác.
Diêu Tú Anh không lay chuyển được anh ta, cả nhà liền đều mặc áo bông mới.
Lúc trước Đại Võ bị bọn nhỏ trong thôn cười nhạo, nói cậu ta có cha là ngốc tử, liền tính cậu ta lại trưởng thành sớm, trong lòng cũng là nghẹn khó chịu, hiện giờ cha có cậu ta có công việc, cậu ta lại mặc áo bông mới, liền nhịn không được chạy đi tìm bọn nhỏ cùng thôn khoe ra một phen, vừa lúc đuổi kịp người nhà họ Diêu lại đây.
Người nhà họ Diêu nhìn thấy bọn họ đều mặc quần áo mới, nghĩ thầm quần áo này thật là tốt, liền muốn chiếm chút tiện nghi, Đại Võ cùng Tam Bảo là nam còn chưa tính, Nhị Ni là bé gái mặc quần áo mới cái gì, lúc này mới có chuyện mẹ Diêu tìm Diêu Tú Anh nói những lời kia.
Nhưng lúc này chuyện làm Liễu Thanh Vân chú ý lại không ở chỗ đó, sau khi anh ta vào sân, cha Diêu cùng em trai của Diêu Tú Anh đều nhiệt tình mà chào hỏi anh ta.
Lúc này Liễu Thanh Vân mới nhìn bọn họ vài lần, khi đánh giá, anh ta liền phát hiện một cái vấn đề. Diêu Tú Anh lớn lên mày rậm mắt to, ngũ quan xinh đẹp, ở trong thôn cũng coi như là một người đẹp. Nhưng tiện nghi cha vợ cùng cậu em vợ của anh ta lại là mắt híp mũi sụp.
Anh ta không khỏi suy nghĩ sâu xa, bình thường tới nói, mẹ vợ anh ta cần thiết là người rất đẹp, mới có thể ở hoàn cảnh xấu như vậy lại sinh ra Diêu Tú Anh, nhưng vấn đề là mẹ Diêu tuy rằng lớn lên không xấu, cũng là mắt nhỏ, cằm nhọn, cùng Diêu Tú Anh hoàn toàn không giống nhau.
Liễu Thanh Vân không khỏi nhìn về phía cha Diêu, diện mạo Diêu Tú Anh như vậy, cha Diêu thật sự không hoài nghi chính mình hốt vỏ cho người khác sao? Hay nói cách khác sở dĩ Diêu Tú Anh không được ưa thích, không riêng bởi vì nhà họ Diêu trọng nam khinh nữ, càng bởi vì cùng thân phận của cô cũng có quan hệ.
Chuyện này rất đáng để suy ngẫm, nguyên chủ cùng Diêu Tú Anh đôi vợ chồng này, có thể đều không phải là con ruột đi?
Còn không đợi Liễu Thanh Vân suy nghĩ càng nhiều, trong nhà đột nhiên truyền ra tiếng Diêu Tú Anh lớn giọng nói: “Ta nói không cho, các người muốn quần áo mới, tự mình mua đi.”
Vốn dĩ Diêu Tú Anh liền không phải người tính tình mềm, cô ở nhà họ Diêu bị khắt khe nhiều năm, suýt chút nữa đã bị nhà họ Diêu bán cho người goá vợ đổi lễ hỏi, cho nên cô căn bản không có cảm tình gì đối với người nhà họ Diêu. Lúc này thấy mẹ Diêu càn quấy muốn chiếm tiện nghi, rất không kiên nhẫn.
“Con nhỏ chết tiệt này, sao mày dám nói chuyện như vậy với mẹ mày? Mày còn có biết cái gì kêu hiếu thuận hay không?”
Liễu Thanh Vân nghe đến đó, đại khái hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, anh ta cười ha hả đi vào trong nhà, cười nói: “Mẹ đừng nóng giận, đều do Anh Tử không biết nói chuyện, còn không phải là bộ đồ sao, ngày mai ta mua miếng vải tự mình đưa cho cháu trai.”
“U, Vi Dân đã về rồi, nhìn xem, vẫn là Vi Dân hiểu chuyện, con gái ta còn không bằng con rể đâu.” Mẹ Diêu âm dương quái khí mà đâm Diêu Tú Anh một câu, sau đó nhìn Liễu Thanh Vân cười đến không khép miệng được.
Diêu Tú Anh nghe vậy đang định ngăn trở, liền nhận được Liễu Thanh Vân ánh mắt, ngược lại nhớ tới chuyện đi làm công trình trị thuỷ, sắc mặt cổ quái mà chớp mắt, rốt cuộc không mở miệng nữa.
“Vi Dân a, con ở trong huyện nếu là có công việc tốt, nhớ nghĩ đến Toàn Tử nha, ngày thường em vợ con chăm chỉ lại có khả năng, tuyệt đối sẽ không làm con mất mặt.”
Cha Diêu mẹ Diêu chỉ có một con trai là Diêu Toàn, ngày thường cũng rất là nuông chiều Diêu Toàn, Diêu Toàn liền tính không phải ham ăn biếng làm gì, cũng tuyệt đối không thể nói là chăm chỉ có khả năng.
Nhưng Liễu Thanh Vân cũng không có phản bác, anh ta đầy miệng đáp ứng xuống.
Ba người nhà họ Diêu cùng Triệu Thải Hoa giống nhau, sau khi được đáp án vừa lòng liền vui vẻ mà đi rồi.
Liễu Thanh Vân quay người lại, liền nhìn thấy Diêu Tú Anh muốn nói lại thôi nói: “Anh……Anh tính làm thế nào?”
“Chuyện này em không cần xen vào, giao cho ta là được, đúng rồi, thêm tiền công lần này, cộng thêm tiền lúc trước, hẳn là đủ để chúng ta xây nhà mới, thời tiết càng ngày càng lạnh, ta xem cũng đừng kéo nữa, hai ngày này ta liền tìm người mua gạch đi.”
Sau khi quyết định xây nhà, Liễu Thanh Vân lại lấy ra đồ vật lúc mua ở tỉnh thành, mấy đứa nhỏ xem chính mình không chỉ có quần áo mới, còn có giày mới, rất là vui vẻ.
Nhị Ni còn cẩn thận dè dặt hỏi: “Cha, ta cũng có thể mang giày mới sao?” Đứa nhỏ này là nghe được lời nói của mẹ Diêu, có chút hoài nghi chính mình.
“Đương nhiên có thể, giày này vốn là mua cho con mang.”
Nhị Ni lập tức lộ ra nụ cười ngọt ngào.
Tối hôm nay Liễu Thanh Vân lại ra cửa, không biết còn tưởng rằng anh ta là ăn trộm, hay đi ra ngoài vào lúc nửa đêm, nhưng không có cách nào, ai làm có một số việc chỉ thích hợp làm vào ban đêm.