Chương 289: Minh Châu

" Minh Đạt và Minh Đạt bang bị hạ gục khi xâm nhập Ẩn Môn bắt người. Phó Hiệu trưởng Lee Yin của Ẩn Môn và đoàn kịch PM là điểm nhấn "

" Thiếu niên anh hùng Bảo Nhật đối kháng với Minh Đạt "

" Bảo Nhật còn trẻ đạt tới Linh Thần, xứng đáng nằm trong các bảng lớn???"

" Đỉnh", Ánh Ngọc đút một thìa thịt bò kobe cho Kiệt ăn bồi bổ máu huyết.

" Hừ, lại phải nổi tiếng à", Bảo Nhật gãi gãi đầu, hắn biết sư phụ Kiệt của hắn đang nghĩ ngơi dưỡng sức rồi nên ném hắn ra đây để hưởng thụ mỹ nhân chăm sóc.

Ngọc Dương biết Bảo Nhật hiện tại không phải Kiệt nên vẫn chưa đi thăm mà kiên nhẫn dưỡng thương. Trong khi đó Phương Ly đang chăm sóc cho Lee Yin và đám người đoàn kịch. Số khác thì phải lo việc phỏng vấn vì đoàn kịch bỗng chốc nổi tiếng sau vụ việc của Minh Đạt.

" Haizzz may mà đám Minh Đạt bang có mấy tên ngoại Ẩn Nguyên nên chúng ta mới trở thành phe chính nghĩa. Hơn nữa Hải Yến còn chưa bị phát hiện là người ngoài", Ánh Ngọc vui mừng nói.

" Ưm", Bảo Nhật vui như tết, hắn lúc này nếu không phải đang không đi được thì sẽ tới thăm Hải Yến một phen rồi. Nhưng hắn nào biết Hải Yến lúc này vẫn còn chưa tỉnh.

" Này Bảo Nhật, ngươi tiếng ở Ẩn Nguyên như vậy đừng có tìm bạn tình mới rồi bỏ chị nhé", Ánh Ngọc quyến rũ nháy mắt một cái lại chỉ về phía đũng quần Bảo Nhật. " Chị không thể sống thiếu cái ấy đâu đấy"

" Dạ...", Bảo Nhật sặc thịt bò, hắn gật đầu lia lịa, chỉ là không còn máu giúp cu dựng nữa....

" Hahaha, vẫn đáng yêu như ngày nào. Không biết sao hôm qua làm được anh hùng cơ chứ!!!", Ánh Ngọc châm chọc lại đút tới một thìa thịt bò.

" A... Nào"

...

Mấy ngày sau, Kiệt rốt cuộc tỉnh táo trở lại. Cảm nhận cơ thể có thể đi được hắn liêng liên hệ Bảo Nhật qua tâm ý.

" Bảo Nhật, ta muốn sử dụng cơ thể "

" Không được, hôm nay em đi thăm Hải Yến thưa sư phụ", Bảo Nhật lắc đầu.

" Bảo Nhật không được...", Kiệt nghe tới Hải Yến có chút khó xử, hắn sao chịu nổi cú sốc đó chứ. Nếu biết Hải Yến bị mất tâm trí, Bảo Nhật sẽ ra sao.

" Nàng chưa tỉnh, nhưng mà em vẫn muốn xem Sư phụ Kiệt. Mà có phải sư phụ luôn hàng đêm tập luyện khi con ngủ cho cơ thể này không ", Bảo Nhật mặc quần áo chỉnh tề nói.

" Ừ, đi xem xong rồi ta muốn sử dụng cơ thể", Kiệt thở dài một cái, đành vậy. Dù sao Hải Yến còn chưa tỉnh mà.

" Thảo nào em luôn mệt khi thức dậy sư phụ à. Dù sao cũng cảm ơn thầy nhiều", Bảo Nhật cười cười rồi bước đi.

Bảo Nhật tới gặp Hải Yến trong phòng điều trị đặc biệt. Nàng đang nhắm mắt trên giường trắng với bên cạnh là một thành viên đoàn kịch trông coi. Thấy Bảo Nhật bước vào, người trông Hải Yến mắt sáng lên rồi nắm tay hắn.

" Bảo Nhật thay ca nhé. Hihi...."

Nói rồi cô ta cũng bỏ đi chơi chỉ để lại Bảo Nhật và Hải Yến trong phòng.

" Hải Yến, cậu còn chưa tỉnh nữa sao. Tớ đã đi lại được rồi nè."

Hắn nắm lấy tay Hải Yến, ánh mắt thâm tình.

" Tớ hỏi mọi người, họ đều bảo Cậu ổn nhưng tớ hiểu rằng cậu bị thương rất nặng. Yên tâm nhé, sư phụ Kiệt và Nhị Sư Phụ sẽ chữa bệnh cho cậu. Họ rất giỏi. Nhất định cậu sẽ tỉnh lại mà.... Hải Yến "

Tách...

Một giọt nước mắt rơi xuống, giọt nước mắt của Bảo Nhật.

" A... Tớ làm ướt giường cậu rồi. Xin lỗi nha"

" Thôi cậu ngủ đi,Tớ đi nhé! Cậu nà dậy thì tớ sẽ bảo cậu cảm ơn sư phụ Kiệt. Ngài đã cứu chúng ta đấy"

Nói xong Bảo Nhật cũng qua tâm ý nói với Kiệt rằng chấp nhận cho hắn điều khiển cơ thể. Kiệt cùng Bảo Nhật hoán đổi, hắn thở dài.

" Bảo Nhật à, cũng thật si tình"

Kì lạ là tuy Kiệt nhìn thấy mọi hành động Bảo Nhật làm nhưng Bảo Nhật thì không giống như hắn. Khi cả hai hoán đổi thì cũng là lúc Bảo Nhật lâm vào ngủ say. Kiệt đầu tiên khi sử dụng cơ thể là bước vào phòng giam giữ Minh Đạt.

Kẽo kẹt...

" Hừ, tới rồi sao. Mất ba ngày để hồi phục thôi à. Ngươi mang thể chất về máu là chắc", Minh Đạt trầm tư ngồi trong lồng băng, linh lực toàn thân bị phong ấn nói.

" Minh Đạt, ta cần tra hỏi ngươi vài chuyện", Kiệt ngồi đối diện với hắn. Lúc này Minh Đạt vẫn còn nhỏ như cái bát cơm.

" Cơ thể vẫn không lớn nhỉ. Minh Đạt ngươi thành quỷ thật sao", Kiệt hỏi.

" Không, chỉ là bị nhiễm lời nguyền. Sẽ hết vào cuối tuần", Minh Đạt trả lời.

" Mà bang của ta sao rồi"

" Ai là người Ẩn Nguyên thì được thả, không thì bị bắt", Kiệt cũng thoải mái trả lời hắn. Khi bình tĩnh hơn, Kiệt sẽ không còn ghét Minh Đạt đến nỗi muốn giết hắn như trước nữa. Tên này chẳng qua cũng là nạn nhân của tên chủ nhân hắn và con quỷ trong người mà thôi.

" Chủ nhân ngươi là ai"

" Ta bị phong ấn linh hồn về chuyện đó đấy. Nói ra hay bị cưỡng ép xâm nhập thì phát nổ ngay"

" Vậy là không tra khảo được gì nhỉ", Kiệt lắc đầu ngao ngán.

" Không còn cơ hội tra khảo nữa đâu, có gì mau hỏi. Ta sẽ tự sát", Minh Đạt nghiêm túc nói.

" Tại sao"

" Ta đã không phải người nữa. Ta đã bán mình cho quỷ. Hơn nữa các ngươi cũng không có ý thả ta thì ta sống tiếp làm gì"

" Mong chủ nhân ngươi cứu thì sao", Kiệt thắc mắc.

" Không bao giờ, ngài ấy xem ta là con tốt mà thôi"

" Ờ thế thì ta sẽ giúp ngươi toại nguyện ", Kiệt quay người bỏ đi khi đã thành công tra khảo.

" Khoan đã!!"

" Sao nữa, đổi ý muốn sống à"

" Không, ta chỉ muốn nhờ ngươi"

" Nói"

" Giao lá thư ta cất dưới gốc cây thông trên núi cho Phương Thảo. Cô ấy là người ưu tú nhất của Ẩn Môn hiện tại"

" Được. Tự chết đi. Ngươi có biết chết như vậy, ngươi quá hời rồi không", Kiệt mở cửa bước ra ngoài.

"Ta đương nhiên luôn làm việc có hời mà. Mà này ta chỉ tin tưởng ngươi nên mới đợi tới ngày hôm nay", Minh Đạt nói xong cũng tự phát nổ khi có ý định nói ra tên chủ nhân....

...

Kiệt tra khảo xong liền dùng tâm ý liên hệ Ngọc Dương đến chỗ mình.

" Kiệt ", Ngọc Dương tới điểm hẹn nhanh chóng. Thấy Kiệt, nàng liền chạy tới ôm trầm hắn.

" Ngọc Dương, nàng phải lo lắng vì ta rồi", Kiệt tựa vào người nàng yếu ớt.

" Vẫn chưa hồi phục được 1 phần mười đã vội chạy ra đây làm gì chứ", Ngọc Dương ôm trầm hắn nghiêm mặt.

" Mà này, không phải lo lắng cho ngươi đâu đấy", Ngọc Dương liếc mắt ra chỗ khác ngượng ngùng nhưng vẫn ôm chặt hắn.

" Ừm, không lo cho ta cũng được. Ta sẽ bắt nàng lo sau khi hồi phục nha", Kiệt hôn lên má nàng.

" Còn lâu nhé!! Đi mà lo cho Ánh Ngọc, Phương Ly của chàng ấy", Ngọc Dương đỏ mặt lúng túng vờ ghen tuông.

" Ngọc Dương giúp ta về chỗ ngoại thành Ẩn Nguyên", Kiệt nói chuyện khác nhanh chóng.

" Ừm"

" Dịch Không Trận"

...

Cao Nguyên Ẩn Nguyên...

Một đồng cỏ xanh rờn trải dài từ dưới chân núi lên phía trên. Bên trên đỉnh núi chỉ có một ngôi nhà nhỏ nhưng lại được phong tỏa bằng trận pháp đặc biệt khiến những hung thú khác kiêng kị không dám tới gần.

Gió tại vùng xung quanh ngôi nhà ấm áp lạ thường so với gió lạnh dưới chân núi. Tia nắng chiếu xuống làm những cây hoa mai đầy sắc của Nhị Sư Phụ nở rộ. Muông thú nơi đây như bạn bè, tuy linh trí còn chưa hình thành nhưng lại rất thân thiết.

" Đây là nơi nào vậy, như trốn thần tiên! ", Ngọc Dương không nhịn được cảm thán một câu

" Cảm nhận được khí tức của ta nên các nàng ấy không ra ngoài xem tình hình đó. Nếu có địch ý có thể bị một chém bay đầu luôn ấy chứ", Kiệt cười cười nhớ lại Đại sư phụ bá đạo kia.

" Haha", Ngọc Dương nuốt một ngụm nước bọt, bắt đầu nghĩ lại về chốn thần tiên kia.

" Bảo Nhật về làm gì thế. Còn chưa tốt nghiệp đâu mà", một giọng nói nữ nhẹ nhàng, êm ái như đường mật vang lên. Ngọc Dương là con gái mà còn thấy giọng nói ấy ấm áp nơi trái tim, thầm nghĩ tên này chắc hẳn cũng bị mấy vị sư phụ hắn mê muội điên đảo.

" Nhị Sư Phụ, Con về rồi. Con muốn nói chuyện quan trọng "

" Vào trong nhà đi"

...

Kiệt và Ngọc Dương bước vào trong nhà ngồi vào bàn uống nước. Ở phía đối diện, Nhị Sư Phụ đã ngồi sẵn từ trước đang rót trà. Đó là một người phụ nữ thơm thoang thoảng mùi hương thiên nhiên. Mái tóc nàng vàng nhạt xoăn xoăn dài tới tận mông, trên đầu đội một cái mũ lông tạo hình đuôi sóc độc đáo. Váy trắng nhẹ nhàng tinh khiết che đi thân thể chuẩn người mẫu, gương mặt thanh tú đẹp như một cực phẩm của tạo hóa. Da nàng mịn màng mà trắng sáng, trên người lại mang mấy phụ kiện đáng yêu. Thoạt nhìn qua ai ai cũng thấy nàng mang tới cảm giác ấm áp, muốn kết thân càng nhanh càng tốt.

" Chào, con là người yêu Bảo Nhật à", Nhị Sư Phụ đặt hai tách trà trước mặt hai người mỉm cười tỏa nắng. Ngọc Dương đỏ mặt nép sát Kiệt cúi đầu lí nhí như con dâu ra mắt mẹ chồng.

" Dạ chào cô. Con là Ngọc Dương, cả hai là bạn ạ"

" Được rồi. Nhị Sư Phụ tên gì vậy, sẽ tiện xưng hô hơn", Kiệt uống cốc trà trước mặt nói.

Hắn cảm nhận tách trà này rất đặc biệt, có hương vị từ thiên nhiên lại có hương vị trà cực kỳ thanh mát và dinh dưỡng. Thậm chí tu vi Kiệt còn nhích lên một chút, đúng là tuyệt hảo...

" Bảo Nhật con nói thế là sao...", Nhị Sư Phụ bất ngờ một phen bối rối.

" Ta không phải Bảo Nhật. Cô thừa biết ta là ai", Kiệt buông cốc trà.

" Hiểu rồi, gọi ta là Minh Châu"