" Khạc!!! Khục!! Hự"
" Vẫn còn đứng dậy được à", Kiệt nhíu mày quay đầu.
" Đứng lại đó", Minh Dự chật vật đứng dậy. Hắn gắng gượng nói chuyện khi mồm đã be bét máu, răng môi lẫn lộn.
Bình!!!
" Dai như đỉa", Kiệt tung một quyền uy lực vào mặt Minh Dự khiến hắn bay ra xa đập đầu vào tường
" Ngươi cũng rất mạnh đấy", Kiệt bước đi khập khiễng, chân phải của hắn cũng đã bị thương không nhẹ sau trận chiến với Minh Dự.
" Là một đối thủ cấp Linh Vương mạnh nhất ta từng gặp. Còn mạnh hơn cả Lăng Lệ"
...
Kiệt bước tới cửa phòng cấm, nơi hắn cảm giác rằng Hải Yến bị nhốt bên trong. Gác trước cửa là Lăng Ben trầm mặc, yên lặng tựa như đang ngủ.
" Hừ, chưa chết sao", Lăng Ben lười biếng mở mắt, tay phải rút kiếm ra.
Keng...
Kiệt gật đầu cũng lấy ra kị sĩ pháp sư đã lấy lại ở chỗ Minh Dự truyền vào máu huyết.
" Triệu Hồi Kị Sĩ Pháp Sư "
Gaaaaa...
Lăng Ben híp mắt lại, trước mặt hắn là một thân ảnh áo đỏ đen hiện lên với cây kiếm trên tay, uy lực ma pháp phừng phực nghiêm nghị sẵn sàng đợi lệnh.
" Hạ hắn"
Kiệt chỉ tay, Kị Sĩ Pháp Sư lập tức lao tới Lăng Ben chém xuống một nhát kiếm ma. Lăng Ben không đỡ đòn mà mặc kiếm chém, thân thể hắn bị róc làm hai nửa. Nhưng khiến Kiệt bất ngờ là Lăng Ben không chết, cũng không chảy máu mà hai nửa kia hóa thành hai tên Lăng Ben khác nhau. Hai tên Lăng Ben quỷ dị từ hai phía lao tới tập kích Kiệt bất ngờ nhưng lại bị Kị Sĩ Pháp Sư đánh ra một sóng xung kích chấn lùi. Bọn chúng thất bại tập kích lại trở lại trước cửa trấn giữ hợp nhất lại thành một.
" Ngươi là cái quái gì thế", Kiệt nhướn mày.
" Đừng hòng tiến vào", Lăng Ben tư thế thản nhiên, nhẹ nhàng nói một câu.
Kiệt vặn vặn khớp tay, tụ Thất Hợp Quyền ánh mắt khóa chặt Lăng Ben.
" Vậy nếu ngươi không cho ta tiến vào thì đánh đành bại ngươi"
" Ực", Lăng Ben nuốt xuống một ngụm nước bọt nhìn chiêu thức kinh khủng từ bảy loại thuộc tính mà Kiệt đang tụ, hắn cho rằng bí thuật phân nửa của mình không thể đỡ đòn này.
" A... Minh Thuận giúp ta", Lăng Ben hét lên khi nhìn thấy Minh Thuận đang tiến vào.
" Lăng Ben à, đối thủ của ngươi chỉ là tên Bảo Nhật thôi mà... Aaaaa vì sao hắn còn sống", Minh Thuận kinh ngạc một tiếng.
" Hắn chắc hẳn giả chết, mà đừng nói nữa. Hắn giờ đây mạnh kinh khủng", Lăng Ben hét lên.
Minh Thuận ngưng trọng lao tới cản Kiệt ra đòn lại bị Kị Sĩ Pháp Sư chặn lại bằng khiên pháp thuật. Phía đối diện,Kiệt lao tới như một vị thần, nắm tay chứa đủ bảy loại thuộc tính với bảy màu sắc khác nhau dung hòa sôi sục đấm tới.
Lăng Ben niệm thuật, Bí thuật phân nửa tiến hành cùng vô số vũ kỹ phòng thủ, mong rằng mình toàn mạng sau cú đấm
Răng rắc....
Thân thể hắn vậy mà không tách đôi....
Thân thể hắn đang nứt vỡ...
" Lăng Ben",Minh Thuận gào lên với Quỷ Lệ Âm nhưng lại bị khiên pháp thuật chặn đứng, hắn bất lực nhìn Lăng Ben thất thủ. Dù hắn rất muốn ứng cứu nhưng không sao thoát khỏi Kị Sĩ Pháp Sư.
" Aaaaa...."
Lăng Ben bị chấn đến nát vụn toàn thân, như một cục thịt bị đấm nát bét, chỉ còn lại linh hồn điên cuồng tẩu thoát.
Kiệt không đuổi cùng giết tận nữa, hắn đạp cửa xông vào. Nhưng Kiệt còn chưa kịp tiến vào thì người bên trong đã tiến ra.
Minh Đạt trong bộ đồ gọn gàng đen kịch bước ra. Hai mắt hắn đỏ ngầu nhìn Kiệt.
" Bảo Nhật!!! Ngươi làm loạn đủ rồi"
" Ồ!! Chưa đủ đâu", Kiệt nhếch miệng cười, ngó vào trong thấy Hải Yến vẫn còn bình an vô sự, thở đều liền yên tâm.
" Hôm nay ta sẽ giết ngươi, có như vậy thì Hải Yến sẽ không bị đụng tới nữa"
" Không...không... Hải Yến là người ngoại Ẩn Nguyên xâm nhập. Sau hôm nay liền không thể tự do rồi. Còn nữa ta cũng đạt được mục đích rồi, không cần bắt nó nữa", Minh Đạt cười khoái trá vỗ vai Kiệt.
" Nghe này, bây giờ thì ta sẽ giết ngươi vì mấy cái phiền phức ngươi gây ra đó", Minh Đạt nhìn hắn đầy mỉa mai.
"Ngươi đã làm gì cô ấy", Kiệt trừng mắt giận dữ, mất khống chế bắt lấy tay hắn bóp chặt.
" Chết đi rồi biết", Minh Đạt hất tay Kiệt ra đạp mạnh vào mặt hắn. Nhưng Kiệt nhanh chóng đã lấy tay trái cản lại một đạp kia, hai chân nhanh chóng giữ thăng bằng.
" Chết tiệt, không nói thì ta đánh cho ngươi nói", Kiệt lùi lại vài bước, Hồn khí đế hoàng mở ra.
Uy áp chấn mạnh, kèm tu vi nhỉnh hơn khóa chặt lấy Minh Đạt, Kiệt lao tới nhanh như chớp.
" Liên Hoàn đấm"
" Hahaha, Minh Đạt ta phải chơi thật một phen rồi", Minh Đạt thấy Kiệt phát điên chỉ cười phá lên dữ tợn. Gương mặt hắn như lệ quỷ, tay chân run rẩy lên....
Hắn nhắm mắt lại.
Mắt hắn lần nữa mở ra... Đôi mắt ấy đục ngầu nhìn thẳng...
Lúc này Minh Đạt cảm thấy một cơn đau nhói từ trong ngực lan ra toàn thân. Hắn ta biết rằng đó là dấu hiệu của việc hóa quỷ, một lời nguyền mà hắn phải đánh đổi để trở nên mạnh mẽ. Hắn không thể kiểm soát được cơ thể mình, toàn thân dần bị biến dạng. Da Minh Đạt bắt đầu nứt nẻ, máu chảy ra từ những vết thương. Lông mọc ra từ những chỗ không có lông, đen nhánh, cứng cáp. Móng tay và móng chân anh ta dài ra, sắc nhọn, như những thanh kiếm. Răng cũng mọc ra, nhọn hoắt, như những chiếc dao. Đôi mắt đục ngầu kia dần đổi màu, từ màu nâu sang màu đỏ, như máu. Một cái đuôi mọc ra từ phần cuối lưng, vẫy qua lại. Và sự biến đổi cuối cùng là trên đầu, cặp sừng mọc ra từ trán, cong vút.
" Ngươi là một con quỷ???", Kiệt nhíu mày nhìn Minh Đạt biến đổi, rõ ràng Minh Đạt lúc này có một sức mạnh khủng khiếp. Thậm chí tu vi của hắn cũng đã tăng lên Linh Thần.
Minh Đạt giọng ồm ồm nói:
" Bảo Nhật, ngươi biết không. Người hóa quỷ là một loại sinh vật bị biến đổi bởi năng lượng quỷ dị, có thể là do hấp thụ quỷ cốt, quỷ tinh, quỷ huyết hoặc quỷ linh còn ta, ta là người hóa quỷ do lời nguyền"
" Lời nguyền?", Kiệt nhướn mày khó hiểu.
" Đúng vậy, là một lời nguyền giúp ta có được sức mạnh của Quỷ Tướng. Khi ta cho phép, Quỷ Tướng có thể phóng thích ra và chiếm lấy hình dạng con người của ta nhưng có một chít biến kinh dị và đáng sợ. Tuy nhiên nó giúp ta có sức mạnh phi thường như ngươi đã thấy"
Kiệt lắc đầu :" Lời nguyền sẽ để lại di chứng đúng chứ. Ngươi thật điên rồ"
Minh Đạt cười lớn dữ tợn.
" Haha, có di chứng chứ!!!! Có di chứng chứ....thậm chí là mạng sống của ta nữa kìa. Nhưng mà Bảo Nhật, ngươi biết không, ngươi không mạnh mẽ thì ngươi sẽ chẳng có gì hết"
" Ngươi điên rồi", Kiệt không tiếp tục nghe hắn nói nhảm, không chần chừ, liền phóng ra một luồng khí hỏa, muốn đốt cháy con quỷ trước mặt. Nhưng Minh Đạt không sợ hãi, mà còn hút lấy linh hỏa, biến nó thành một quả cầu lửa, rồi ném lại về phía Kiệt. Kiệt kinh ngạc, nhanh chóng né tránh, rồi lại tấn công bằng một thủy khí chảm. Nhưng Minh Đạt chỉ cười khẩy, hắn hấp thụ thủy chảm, biến nó thành một cột nước, rồi phun ra như một con rồng. Kiệt bị đánh bật, rơi xuống đất.
Minh Đạt nhìn Kiệt với ánh mắt khinh thường, nói: "Ngươi muốn chơi nguyên tố sao? Còn quá yếu đấy. Ngươi không xứng là đối thủ của ta. Ta sẽ cho ngươi biết thế nào là sức mạnh thật sự của nguyên tố."
Nói xong, nó vung tay, tạo ra một cơn lốc xoáy, cuốn lấy Kiệt.
" Phong Tù Giam Cầm"
Nhà tù gió vừa kích hoạt, Kiệt liền cố gắng chống cự nhưng không thể thoát khỏi.
" A....", Kiệt dần cảm thấy linh khí trong cơ thể bị hút ra, cùng với máu và thịt. Hắn dần rơi vào tình thế nguy hiểm, con quỷ này thật lợi hại.
"Đừng tưởng mình giỏi. Ngươi có thể hấp thụ nguyên tố, nhưng ngươi không thể hiểu được tinh hoa của nguyên tố. Ngươi chỉ là một con quỷ, không có tâm, không có linh, không có đạo. Ngươi sẽ bị trừng phạt bởi thiên đạo.", Kiệt chật vật phòng thủ bên trong nhà tù phong giam cầm nói ra.
Minh Đạt nghe thấy, tức giận, nói: "Thiên đạo? Ta không tin vào thiên đạo. Tại sao ta cũng cố gắng như bao người lại không mạnh mẽ??? Thiên đạo là dối trá. Ta chỉ tin vào sức mạnh của bản thân mà thôi. Còn về Thiên đạo, Ta sẽ chinh phục thiên đạo, và trở thành vị thần duy nhất. "
Nói xong, Minh Đạt tăng cường sức mạnh của cơn lốc xoáy, muốn hủy diệt Kiệt bên trong.
" Vụ Nổ Phong Cầm"
Nhưng lúc này, một ánh sáng chói lòa xuất hiện, cắt đứt nhà tù lốc xoáy, giải thoát cho Kiệt. Một bóng dáng uy nghi thần bí với áo bào đỏ, cầm một cây kiếm phép xuất hiện trước mặt Kiệt. Đó là Kị Sĩ Pháp Sư. Hiển nhiên Kị Sĩ Pháp Sư đã hạ thành công Lăng Ben.
Kiệt thoát khỏi giam cầm cũng vung tay triệu hoán. Từ bên trong không gian hệ thống, MrK oai phong lao ra. Thấy Kiệt ngậm hành, nó tỏ vẻ thương xót nói: "Chủ nhân có sao không? Nếu ngài sắp chết thì em sẽ được hết tài sản đúng chứ"
Kiệt mặc kệ con robot ngu ngốc hướng Kị Sĩ Pháp Sư
"Cảm ơn "
" Được rồi đánh thật thôi nào", Kiệt đập đập tay, cũng từ lần ở Chiến Tinh Anh Hùng Chiến tới bây giờ hắn mới có cảm giác hào hứng như thế này khi chiến đầu cùng cấp...
Minh Đạt cười nhạo, nói: "Ngươi có thêm hai đồng minh sao? Ngươi nghĩ ngươi có thể đánh bại ta với sự giúp đỡ của bọn hắn à?"
" Trước khi chết, cho ta biết lí do ngươi luôn muốn hãm hại Hải Yến đi", Kiệt ánh mắt nghiêm túc nhìn về Minh Đạt.
" Cũng được, dù sao nghe xong ngươi cũng không thoát được", Minh Đạt nhếch mép cười, ánh mắt hướng vào bên trong căn phòng Hải Yến vẫn còn đang bất tỉnh.
"Cô ta cũng thật đáng thương, từ nhỏ bị bắt cóc rời xa cha mẹ, gia tộc. Bị bán làm nô lệ, mãi tới khi 22 tuổi mới được gia tộc phát hiện ra hình xăm mặt trăng ở tay phải mà nhận về hội nhập gia tộc. Nhưng chưa lâu khi đoàn tụ với cha mẹ thì lại bị chủ nhân của ta tiêu diệt sạch gia tộc của đó. Hahahah"
"Thật đáng thương nhỉ. Tất cả là do thiên đạo mà ngươi nói đấy... Cô ta tại sao lại sinh ra ở tộc Nguyệt Ảnh làm gì chứ???", Minh Đạt ngửa đầu lên cười như điên.
Kiệt nhíu mày, có chút tức giận siết chặt tay nhìn Minh Đạt, nhưng hắn cần bình tĩnh nghe xong câu chuyện của Hải Yến.
" Chủ nhân của ta sợ Tộc Nguyệt Ảnh tìm ra đường đi tới Mặt Trăng nên phải diệt chúng nó. Bọn chúng nghiên cứu về Mặt Trăng trong bóng tối đã hàng ngàn năm nay. Khi lộ ra đương nhiên khiến ngài phẫn nộ. Lí do tại sao chủ nhân làm như vậythì ta không rõ. Nhưng ta nhận lệnh kiểm tra kí ức của Hải Yến, người xót lại cuối cùng của tộc Nguyệt Ảnh."
" Thật may nhỉ, ả ta không biết gì về Nguyệt Lộ nên ta mới tha mạng đấy."
" Chỉ tiếc là.... Xâm nhập thần trí khiến Hải Yến, cô ta cũng phát điên giống như ta rồi. Hahahahahahah"
Đùng....đùng... Đùng
Tiếng sấm xét bên ngoài trời đêm như thể hiện sự giận dữ của tạo hóa. Chớp nhoáng liên miên khiến Minh Đạt đã đáng sợ như quỷ lại thêm hiệu ứng sáng tối liên tục càng khiến người ta rùng mình.
Tiếng cười của hắn không ngớt, so với tiếng mưa càng lớn hơn. Kiệt lúc này cái gì cũng không nghe thấy nữa, hắn triệt để nổi điên trước sự tàn nhẫn của Minh Đạt, của chủ nhân hắn...
" Câm miệng Minh Đạt, ngươi đừng cười nữa. Ngươi là một kẻ tàn ác, một kẻ vô nhân đạo, một kẻ vô đạo lý. Ngươi không xứng làm người, không xứng làm quỷ. Ngươi chỉ xứng làm một kẻ chết.", Kiệt lạnh lùng phán quyết, ánh mắt hắn sắc lẹm trong từng cái ánh sáng chớp nhoáng của sấm sét bên ngoài.