Chương 252: Đốt

Rầm...mmm

Một cú nổ tung vang lên, sau khi hứng chịu cú đấm thần sầu của Kiệt, Vũ Hán ngã ra mặt đất. 

"Đánh lén tốt", Vũ Hán tức giận hét lớn, hắn gồng người nhanh chóng bay lên không, mở to miệng rồng tụ lực.

"Lôi Độc Bát Quái Pháo"

"Tốc biến, Huyết Tốc Lực" Các vũ kỹ được Kiệt sử dụng cực hạn thành công né được đòn đánh trực diện luồng xung kích của nó vẫn đến.

" Aaaaa....", Kiệt đau đớn lăn lộn khi trúng đòn xung kích bay ra xa. Vũ Hán nhìn cảnh kia còn chưa kịp đắc ý, hắn lập tức phải gầm lên né tránh một cú phù nổ của Thiều.

Ầmmmm

Né tránh thành công Vũ Hán lại Tung Chiêu

" Lôi Độc bát quái pháo"

Thiều giật nảy mình nhanh chóng dùng phù thế thân và sức gió bật ra nhưng tương tự như Kiệt dù đã né được đòn đánh trực diện luồng xung kích của nó vẫn khiến hắn bị thương lăn ra xa.

Vũ Hán quay người lại, dạng rồng được giải trừ...

" Suy cho cùng các ngươi cũng chỉ là đám còn chưa đạt đến ngưỡng cửa Thần Cấp va chạm với Đế Cấp cũng chỉ mỗi tên một đòn.... Dù có là thiên tài đi chăng nữa thì sức mạnh tuyệt đối của ta vẫn là bất khả chiến bại"

" Hahahahaha"

Vũ Hán cười một tràng dài... Phất tay tạo ra một ngọn lửa bóng đêm phóng về phía cả ba Kiệt, Hải và Thiều. Tuy nhiên, bọn hắn nào dễ bị đánh hạ như thế Lâm Năng Hải đứng bật dậy với đôi mắt đầy kiên định, toàn thân hắn dung nhập hàng chục loài da động vật đã nghiên cứu ở Nhật Quốc tạo nên một lớp da dày đến kinh khủng, so với lực lượng cơ thể của Đế Võ cũng không sai biệt... Đó là sự khác biệt của Thiên Phú Tước Đoạt tầng 2... Dung nhập Tước Đoạt...

"Ta sẽ cho ngươi thấy chúng ta đã không còn dễ bắt nạt như trước.... Thủy Quang Đao"

Lâm Năng Hải hét lớn, thoáng chốc đã chém đôi ngọn lửa kia bằng chiêu thức đơn giản

" Có tiến bộ, không biết vì sao đột nhiên ngươi lại mạnh mẽ như thế nhưng mà...."

Vũ Hán nói một câu ,thoắt cái đã tiến đến gần Hải.

" Còn quá chậm đó....", Vũ Hán cười ác độc cầm cây chùy thủ yêu thích vụt mạnh...

Vụt....

" Đừng hòng"

Thiều nhanh tay cũng đem tầng hai Thiên Phú kích hoạt...

Hấp Thụ....

Vạn vật đều là nguồn sức mạnh...

Vậy thì hấp thu vạn vật tại sao không?

" Hấp Thụ Phù... Khuếch đại phù ra"

Hai lá phù chú phụ trợ cùng thiên phú được Thiều sử dụng, chỉ thấy hắn giang hai tay ra đón lấy đòn đánh của Vũ Hán mà không một chút hê hấn...

" Ha, nếu ta không đỡ kịp ngươi đã bị đánh bay như quả bóng chày rồi. Còn không mau cảm ơn ca", Thiều nhảy về phía Hải sau khi đỡ đòn vỗ vai hắn cười

" Câm miệng thằng gà. Thiên phú của ngươi sao có thể mạnh như ta", Lâm Năng Hải không vừa hét lên.

" Hừ, của ngươi chỉ là bị thịt mà thôi"

" Được vậy thử xem thằng nào mới là người chịu đòn giỏi hơn thằng nào", Thiều cùng Hải đồng thanh, sau đó hướng Vũ Hán hét lên.

" Ông già mau tấn công bọn này"

Vũ Hán tức giận đỏ cả mắt, đám nhãi ranh này không xem quyền uy của Đế Cấp ra gì cả sao...

" Bọn chết tiệt, dám khinh thường ta..

Đã đến lúc cho các ngươi thấy sức mạnh thật sự của một Đế Vương"

Vũ Hán gầm lên một tiếng rồi chỉ tay lên trời...

" Đế Cấp Vũ Kỹ... Độc Thần Bát Quái Lôi Đình"

Một luồng sét đánh tới...

Đùng .... Đùng...đùng

Hủy thiên diệt địa là những gì tác giả muốn miêu tả, luồng sét kia đánh nứt cả không gian, tầng bảy cũng vì thế thủng một lỗ lớn xuống dưới. Tia sét đáng sợ màu tím than kia quá kinh khủng...

Mà tản ra sau làn khói bao phủ khắp tầng thượng là Hải và Thiều chật vật đứng thở hổn hển...

Hải toàn thân rách dưới suy nhược, dù đã dùng tới đan dược cấm tăng tu vi tới Thần Cấp và hàng chục lớp da cùng thể chất chống chọi.

Thiều cũng không ngoại lệ, hàng chục lá bùa khác nhau đều bị sét kia đánh cháy dụi ,thân thể hắn càng suy yếu hơn Hải chỉ có tu vi do Hấp thụ tức thời đã nâng hắn lên Thượng Thần là điểm tích cực duy nhất.

" Hừ.... Tất cả là tại ngươi chọc hắn nổi điên nên chúng ta mới ăn no hành đấy", Thiều chỉ tay về phía Hải trách móc.

" Còn không phải tại ngươi thì có", Hải chỉ tay phản bác..

Gầm...

Vũ Hán kinh ngạc nhìn hai tên chuột nhắt trước mặt vẫn không xem mình ra gì gầm lên một tiếng...

" Đám nhãi chết tiệt... "

" Im đi lão già, đến lượt chúng ta tấn công ", Thiều cười nhạt, tu vi Thượng Thần khiến hắn cảm giác như mình đang mạnh mẽ nhất từ trước đến giờ.

Hải cũng gật đầu, từng lớp da dần khôi phục lại. Hải cũng lôi ra một viên Bảo Quang Thánh Đan từ trong đan điền nuốt vào. Đây là viên Đan sư phụ hắn dành riêng cho hắn khi chiến đấu với Vũ Hán và dặn chỉ lấy ra khi đã sẵn sàng liều mạng với Vũ Hán mà thôi.

" Ta lên trước, Thủy Thần Hộ Mệnh.... "

Lâm Năng Hải nhảy lên không trung hóa thủy thần, hai tay cơ bắp như nổ tung cuồn cuộn phồng lớn cầm đao giơ lên.

" Thủy Quang Bá Đao "

Lâm Năng Hải vận thánh lực vào đao pháp chém lên cơ thể Vũ Hán một vệt dài....

" Vô ích thôi nhóc con. Dưới sức phòng ngự đế cấp, thánh lực ít ỏi kia của ngươi chỉ là muỗi.", Vũ Hán cười gằn, vận vũ kỹ phòng ngự.

Két...két...lét...

Vết chém đi dài...Dù vậy vẫn chưa đủ sức gây chảy máu.

" Haha, để ta lấy lại hình tượng cho ngươi Lâm Năng Hải ", Thiều nghiêm túc lao tới ném ra ba tấm phù nổ sau đó vận công.

" Ma Phong Loạn Vũ"

Gió rít gào như quỷ lệ, những tiếng ma sát lại vang lên từng hồi cắt xé vào da Vũ Hán liên miên...

Vẫn không hề hấn...

Vũ Hán cười gằn gầm lên một tiếng long hồng khiến Hải và Thiều bay xa...

" Quái...quái vật", Lâm Năng Hải cùng Đình Thiều ngã khụy ra sau cùng lúc nói..

" A... Kiệt, ngươi trốn đi đâu rồi", Lâm Năng Hải và Thiều lúc này mới nhận ra Kiệt không giúp sức với bọn hắn hoảng hốt ngó ngang ngó dọc.

Kiệt lúc này mới từ sau phiến đá lớn nhảy ra chắn trước hai thằng phất tay.

" Ta đây hai đứa.... Cảm ơn các ngươi đã giúp ta tìm được điểm yếu của Vũ Hán nha"

6

" Cái gì.!!!!..", Thiều và Hải hét lớn...

...

Dưới tầng 5, hai người phụ nữ đứng song song...

Chu Hồng và Chu Mộng Hoa..

Bên phía Chu Mộng Hoa là hàng trăm con nhện độc với tu vi Hoàng cấp đến Thần cấp giăng tơ khắp lối đáng sợ cùng cực nhưng đối diện là Chu Hồng lại không hề có một chút sự sợ hãi nào. Bên phía nàng chỉ là một chiếc áo choàng lửa mà thôi.

Chu Hồng ánh mắt sắc lẹm nhìn về phía Chu Mộng Hoa

" Dám quyến rũ hắn sao... Hắn là nô sùng của ta đó... Thật to gan", mỗi lời nói kia của Chu Hồng đều thể hiện sự tức giận... Nàng lúc này thật đẹp, chỉ tiếc là chiếc khăn lụa đỏ kia đã che khuất...

Váy đỏ phấp phới, Chu Hồng nâng lên đôi tay.

" Con ả kia, đã làm hỏng chuyện của ta còn dám chửi ta ra oai sao... Nô sunhr của ngươi nữa chứ thật huênh hoang ", Chu Mộng Hoa mắng chửi cũng nhanh chóng động thủ trước.

" Giăng Bẫy Nhện"

Vụt vụt vụt...

Tơ nhện bắn ra khắp lối bọc Chu Hồng lại thành một quả bóng lưới nhện, mỗi chiếc tơ nhện lại được bao phỉ Thánh Lực gia trì.

" Con ả điên ngươi chỉ được cái mồm thôi sao. Không ngờ nhanh như vậy đã làm mồi cho nhện rồi", Chu Mộng Hoa cười hả hê, đám nhện lính của cô ả cũng nhanh chóng bò lại chỗ Chu Hồng mong tìm kiếm thức ăn.

PHỪNGGG...

Aaaaaa...a.â

Tiếng hét thảm khắp nơi, trong đó hét lớn nhất là Chu Mộng Hoa...

Một ngọn lửa màu máu khổng lồ đã thiêu rụi tầng 5. Đơn giản mà nhanh gọn hiệu quả...

Chu Hồng cũng biến mất...

Trước khi biến mất, nàng chỉ để lại một câu.

" Giết nhện sao? Hóa ra là chờ bu lại rồi đốt một thể nhanh nhất"