Chương 242: Dịch COVID

Trên tầng cao nhất, tầng 7...

Vũ Hán hai mắt nhắm hờ tĩnh lặng...

Đùng...

Một lỗ thủng nổ ra, ba vị Thượng Thần và một Hạ Thánh lao ra từ đó... Bọn họ không ai khác chính là tứ đại hộ vệ của Hy Đen...

" Vũ Hán.... Đi chết!!!", Kinh Ê Môn mang theo song kiếm chém tới....

" Song Hỏa Kiếm..."

Song kiếm bốc cháy thành từng đợt sóng  liên hoàn lao tới phía Vũ Hán

" Hừ lại là đám khó chịu các ngươi", Vũ Hán đứng bật dậy nhìn đám lính canh nằm ra đất như một đàn kiến vừa bị giết hàng loạt thở dài, Đế Uy tỏa ra, hai tay gồng lực chưởng tới...

Uỳnh!!

Một vụ nổ lớn được tạo ra, không gian nứt vỡ đem Kinh Ê Môn bay ngược trở lại. Nhưng Kinh Ê Môn lùi cũng là lúc Nô Kan với tu vi Hạ Thánh lao tới, hắn rút ra song liềm chém tới liên miên vào Vũ Hán.

Vũ Hán không kịp né tránh khi mà Mê Lin đã tạo ra bí thuật đem Vũ Hán bị chôn chân xuống hố sâu, hắn đành gồng lực phòng ngự...

Keng..keng...

" Da hắn bằng sắt sao", Nô Kan kinh ngạc nhanh chóng lùi lại nhưng đã bị Vũ Hán bóp cổ dập xuống đất.

" Hừ...", Ha Ku từ trên không nhảy xuống cầm kiếm phang thẳng xuống đầu Vũ Hán...

" A.Aaaaaa...", Vũ Hán hét lớn vang lên đế uy đẩy lùi Ha Ku ra một khoảng xa...

" Đám các ngươi có vẻ không dễ chơi như đám con nhà Hy Đen kia nhưng mà ta cũng sẽ kết thúc sớm thôi"...." Graooooo"

Vũ Hán hống hách nói rồi biến lớn thành pháp thân... Hắn chính là một con rồng độc khổng lồ, cơ thể khổng lồ đến bật nóc tầng 7.

" Chiến đi....", Kinh Ê Môn giơ kiếm lên uy nghiêm, Ha Ku, Nô Kan và Mê Lin cũng hừng hực khí thế...

" Được thôi, ta sẽ nghiền nát bọn bay!!", Vũ Hán gầm một tiếng...

...

Tại nơi phồn hoa nhất dưới tháp 7 tầng...

" Hôm nay là ngày vui chơi"

" Hahhaha"

" Gyaaahahah" những tiếng cười giòn tan...

Sau những tiếng cười vui tươi của dân chúng tại lễ hội là nỗi sợ hãi đè nén bên trong...

Họ vẫn sống tiếp... Và hi vọng...

Bởi niềm tin rằng sẽ có một ngày, gia tộc Hy sẽ giải cứu họ, giải cứu Nhật Quốc. Tất cả đều đem vào huyền thoại mông lung này một hi vọng nhỏ nhoi.

" Giá như ngày hôm nay cứ kéo dài mãi mãi thì thật hay biết bao"

" Giá như Vũ Hán không có thế lực bí ẩn kia chống lưng"

" Đừng có nói nhiều, tôi tin tộc Hy giờ đang chiến đấu dữ dội lắm... Vũ Hán bay đầu thế là xong..."

Hát lên nào.....

Bọn họ dù tưởng như không ai biết gì nhưng lại ai cũng biết... Một cuộc chiến kinh khủng đanh diễn ra ở trung tâm Hoa Anh Đào Nhật Quốc

...

" Ghê quá.... Chạy đi", Đám lính phe samurai, ninja chạy tán loạn...

" Chạy sao", Một tên đội trưởng phe Vũ Hán cười lạnh tiếp tục bắn tới những mũi tên.

" Đó là cái thứ gì vậy...", Hải đang chiến cùng Hắc Đạt cũng để ý phía dưới tầng 1 khi các binh lính các phe không chiến đấu nữa mà như bầy kiến vỡ tổ chạy tán loạn.

" Đó là dịch bệnh... Nâng cấp của dịch codis... Dịch COVID của Đinh Quyền ", Đăng Dũng trầm mặc.

" A thứ đó lây lan....", Bên dưới Tam Hải bắt đầu nhận ra vấn đề...

" Cứu...cứu chúng tôi"

" Đinh Quyền đại nhân tại sao chúng tôi lại cũng dính dịch bệnh vậy"

Hahahaha

Một tiếng cười sảng khoái của Đinh Quyền, hắn lôi lên điếu thuốc rồi hút một hơi.

" Chặn hết mọi cửa ra cho ta.... Tầng này sẽ là nghĩa trang của đám chúng mày! Hãy run rẩy trước siêu phẩm dịch bệnh của ta COVID... "

" Không phân biệt địch ta, ta muốn lễ hội Hoa đăng hôm nay hỗn loạn nhất"

" Hắn điên rồi... Một tên tiến sĩ điên", Tam Hải nắm chặt tay.

Đùng....

Toàn bộ cửa ra tầng 1 lúc này bị chặn đứng... Đám binh lính rơi vào thế ngàn cân treo sợi tóc.

...

Tại tầng ba...

" Cút hết đi bọn khốn này", Kiệt và Thiều vừa chạy vừa hất văng đám lâu la cản đường.

" Thần Phong Chảm", Thiều rút ra một thanh phong kiếm từ bùa chú chém mạnh tạo thành một vùng gió bất khả xâm phạm tiêu diệt đám lâu la trước mặt.

"Đừng hòng bước qua chúng ta...", Hai tên khổng lồ từ phe Vũ Hán chắn đường Kiệt và Thiều vung ra song đấm.

" A bọn này cũng mạnh quá...", Kiệt nhíu mày, hắn không hề muốn tốn sức với đám lâu la này chút nào.

" Để ta...", Thiều lao lên phía trước.

Nhưng hắn rất nhanh đã bị một móng vuốt kéo lại.

" Cứ để chúng ta, hai người nên giữ sức đi.... ", Đám người chắn trước mặt Kiệt và Thiều là Hắc Miêu Miêu và Bạch Cẩu.

" Được vậy nhờ hai vị", Kiệt nói rồi xách Kiệt chạy qua... Tiến lên tầng 4.

Tầng 4...

" Nhìn kìa hai con quái vật Thiều và Kiệt đã lên rồi kìa. Chặn chúng lại" đám lính lao tới như thiêu thân mặc cho Kiệt và Thiều hất văng ra chúng sẽ lại lao tới.

Aaaaa

Cảnh tượng thật kì quái, Kiệt và Thiều cứ như vậy chạy thẳng một mạch tới chỗ leo lên tầng 5.

Nhưng...

" A... Cuối cùng anh ấy cũng tới rồi. Chúng em không ngăn nổi bọn chúng thưa đại ca", Đám lính cúi đầu.

" Hửm", Kiệt quay đầu qua chỗ đám lính cúi đầu...

Trước mặt hắn là một tên thân hình cao ráo lại rất đẹp trai lãng tử với mái tóc bắt chéo. Khí thế hắn tỏa ra rất nho nhã, ai cũng muốn tới gần làm quen nhất là những cô gái. Tuy nhiên Kiệt lại rất ghét gương mặt này.

" Hừ... Không ngờ khi trước cố sức lột áo choàng của ngươi xuống thì không thành mà bây giờ ngươi lại nhảy nhót tại đây.", Tên đẹp trai hừ lạnh, nhìn Kiệt tỏ vẻ tức giận cay cú.

" Thiên Phúc? Chết tiệt ", Kiệt cũng nắm chặt tay khi nhìn thấy kẻ thù cũ nhưng nhanh chóng kiêu ngạo chỉ tay " Bại tướng như ngươi thấy ta còn không bỏ chạy"

" Haha, ngươi đừng huênh hoang... Ta nay đã khác xưa nhiều lắm...", Thiên Phúc cười gằn.

" Thiều tiến lên tầng trên hỗ trợ đám Lãnh Di, ở đây để ta lo tên này", Kiệt nói với Thiều rồi quay qua nhìn Thiên Phúc với vẻ mặt đầy tự tin.

" Mày sẽ lại bại trận mà thôi. Bởi vì không chỉ mình mày khác xưa thôi đâu.", Kiệt rút ra Hoàng Kim Thần Thương.

" Vậy sao", Thiên Phúc cũng hóa quỷ, vẻ đẹp trai thay bằng gương mặt dữ tợn với cặp song sừng trên đầu, hắn vận công hướng Kiệt nói.

" Mày đừng chịu không nổi một chiêu đấy..."