Đảo Mê Linh
Lãnh thổ mãnh đại lục này quả thật quá lớn, lớn đến mức nhiều nơi hầu như không có nhân loại sinh sống... Đảo Mê Linh là một nơi như vậy, mà không chỉ không có người sinh sống mà nó còn ít được biết đến trên bản đồ.
Kiệt lúc này dậm lấy Huyễn Thân Pháp , thân hình như quỷ mị xuyên qua từng cây cổ thụ cao lớn trọc trời, tốc độ hầu như đạt mức nhanh nhất...
Hắn quả thật không muốn tới nơi khỉ ho cò gáy này,.. Nhưng không được rồi, hắn còn phải làm nhiệm vụ nữa.
Nơi đây là một dãy núi hoang, không thuộc phạm vi bất kỳ thế lực nào, chiều dài liên miên nối liền không dứt, không gian hoang vu vắng vẻ, địa hình hiểm trở dị thường, hầu như không có đất bằng đáng nói...
Thỉnh thoảng lại xuất hiện vài tên yêu thú chặn giết, Kiệt đương nhiên sẽ không bỏ qua, tiêu diệt toàn bộ.
Kiệt còn phát hiện nhân loại trên đảo, hơn nữa còn không ít...
Chỉ thấy một đám thanh niên nam nữ kết thành đoàn mà đi, hiển nhiên là đệ tử thế lực nào đó ra ngoài lịch lãm rèn luyện... Chứ nơi này ai mà ở,....
" Nơi này thật hoang vu", bên cạnh Kiệt, cô gái đeo khăn lụa che mặt nói.
" Ừm", Kiệt chỉ trả lời qua loa.... Rốt cuộc thì cô gái này vẫn bám theo hắn không rõ mục đích. Nhớ lại hôm qua hắn vào Sở Giao dịch hỏi tin tức lại nhận được tin chờ 1 ngày thời gian để nhận tin hơn nữa lại tốn khá nhiều linh thạch vì vậy hắn đắn đo 1 hồi.
" Thế nào, ta biết đấy. ", cô gái kia cười khúc khích.
" Ra giá đi", Kiệt quay mặt sang nói.
" Hừ, là miễn phí. Chỉ cần làm ta vui", Cô gái kia nhìn hắn trêu tức.
" Khỏi", Kiệt không muốn mất thời gian lập tức từ chối.
" Làm ta vui dễ lắm, vòng tay lại xin lỗi ta", Cô gái kia nói.
Nghe được lời kia, Kiệt từ biệt Sở Giao dịch, kéo tay mềm mại cô gái ra khỏi đây.
Ra tới một nơi vắng người hắn mới dừng lại.
" Haha, sợ mất mặt sao", Cô gái kia cười tiếp tục trêu chọc.
" Xin lỗi cô, là ta không đúng khi đụng phải cô. Nhưng là do ta đang rất vội, người thân ta đang gặp nguy", Kiệt vòng tay xin lỗi nàng khiến cô gái kia vui vẻ hơn không ít.
" Rất khá, ta còn không yêu cầu ngươi nói nhiều như vậy. Được rồi đi theo bổn cô nương"
...
Sau nửa ngày tìm hiểu, Kiệt rốt cuộc hiểu ra những người tới nơi này đều vì một mục đích là tiếp nhận truyền thừa tại đây.
Kiệt nhanh chóng tiến tới một nơi cổ mộ lạnh giá hắc hóa, hắn không do dự chạy vào, nhất định Thiều ở trong này.
Chạy vào trong truyền thừa, hắn mới thấy là lạ, hắn lại chạy ra ngoài. Bên ngoài lúc này, tất cả mọi người đang nhìn về một hướng. Đó là một cô gái tóc đỏ rực đeo một khăn đỏ che đi dung nhan của mình đang ngồi trên mỏm đá gần đó. Nàng mặc quần áo cũng một màu đỏ, tuy giản dị mà bạo mãn, không hề che dấu đi cặp ngực khủng và bờ mông to tròn. Nàng đang nhìn về hướng mặt trời, ánh nắng chiếu nhẹ xuyên qua lớp vải che mặt khiến Kiệt thấy được một chút dung nhan nghiêng nước nghiêng thành kia....chỉ là nó vẫn không được hoàn hảo bởi một vết sẹo bên má trái. Có lẽ nó là lí do đám đàn ông kia không tới phá đám nàng ngắm Mặt Trời mà chỉ âm thầm ngắm ba vòng của nàng.
Cô gái đó không phải cô gái luôn bám đuôi hắn mấy hôm nay sao. Có lẽ vì quá nhiều chuyện xảy ra nên Kiệt cũng không chú ý dung mạo nàng...
" Ể, nhìn gì ta vậy, không vào trong hả", Cô nàng bỗng quay lại, thấy Kiệt nhìn chằm chằm mình thì môi cong lên nói.
" Cô thì sao", Kiệt nhàn nhạt.
" Không vào, ở đây đợi ngươi ra.", Cô nàng cười khúc khích, thì ra hắn còn định chờ nàng vào.
" Được", Kiệt không nói gì thêm, quay đầu chui vào hang động.
...
Thiều phun ra một ngụm máu tươi...
Y phục đã sớm rách nát, lộ ra từng tấc da thịt săn chắc.....
Đối diện hắn là một Thụ Yêu cao đến chọc trời, hai mắt đỏ ngầu như muốn ăn tươi nuốt sống, vô số dây leo cành lá hướng thân thể như hoa của hắn đập túi bụi, thủ đoạn công kích thô sơ nhưng uy lực khủng bố vô cùng, sơn thạch vỡ nát từng mảnh sau mỗi cú vút roi của nó...
Thiều thở hồng học, chân đạp thân pháp cố gắng né tránh, nhưng thỉnh thoảng vẫn bị vài nhánh cây quất trúng, mặc dù có linh lực hộ thân, nhưng da thịt bắt đầu xuất hiện vết sẹo.
"Uy phong chảm" Thiều cắn răng thi triển kiếm pháp, cầm lên phong kiếm trên tay, thân hình thanh thoát, không có quỷ tích cố định, kiếm khí sắt bén chém về Thụ Yêu...
Chỉ tiếc Thụ Yêu thật sự quá mức to lớn, kiếm pháp của hắn mặc dù mạnh mẽ nhưng chỉ miễn cưỡng chặt gãy vài thanh cây to của nó...
Đối với Thụ Yêu không có bao nhiêu ảnh hưởng...
RỐNG...
Thụ yêu cũng hơi thấm mệt, bỗng chốc nó gào lên một cách điên cuồng, chấn động toàn bộ bên trong lăng mộ truyền thừa...
Yêu thú hiệu triệu...
Đẳng cấp phân chia của Yêu thú sâm nghiêm vô cùng, vô số yêu thú đẳng cấp thấp hơn gần đó ánh mắt lập tức đỏ ngầu...
Đám yêu thú xung quanh nhận được Thụ Yêu ra lệnh, chúng nó như mất đi lý trí, chầm chậm bao vây, hắn như một con mồi ngon béo bở giữa bầy sói đói...
"Haha, đến đây, chiến nào" Thiều cười lên điên dại, chấn động toàn bộ không gian, thân ảnh kiên cường trước vạn thú...
Hào hùng đến cực điểm...
Nhưng cũng thật bi thảm...
Hắn lúc này đã bị thương quá nặng rồi, linh lực gần như cạn khô...
" Ma Phong Kiếm"
Gió rít gào, toàn thân Thiều như chiến phong thần đầy gió sắc bao phủ, quỷ dị khó lường, nhanh mà sắc lẹm bay đi khắp trốn. Mỗi nơi hắn bay qua là không ít yêu thú tứ phân ngũ liệt, máu me đầm đìa...
Máu tươi thấm đẫm da thịt, không biết là máu của hắn hay là máu yêu thú...
Linh lực cơ thể ngày một khô cạn, phù chú phòng thân đã sớm dùng hết...
Thiều thê thảm cười, vô số ký ức xẹt qua trong đầu hắn...
Hắn từ nhỏ là một tên phế vật tại Đình Gia....
Năm hắn 18 thì bị đuổi khỏi gia tộc. Gặp được sư phụ hắn qua một cái lọ. Nhưng sư phụ hắn cũng đã bị hắn vì tẩu hỏa nhập ma mà nhốt lại trong thức hải...
Hắn cũng gặp được chân mệnh, nữa kia của đời mình nhưng hắn đã làm tổn thương nàng, hắn cũng nàng đã chia tay, mỗi người một ngả.
Hắn bị người ta tham lam tài sản, tài năng mà đánh đến thừa sống thiếu chết, không gia tộc chống lưng, hắn chỉ còn biết chui lủi chạy trốn không ngừng mạnh lên.
Hắn điên rồi...
Từng mãnh, từng mãnh ký ức truyền đến trong đầu...
Thiều mệt mỏi ngã quỵ, linh lực toàn thân đã hoàn toàn cạn kiệt...
Phong kiếm rơi xuống đất...hóa lại thành phù.
Thiều cảm giác vô số yêu thú đã tiếp cận mình, hắn vô lực nhắm lại đôi mắt, thì thào lẩm bẩm:
" Xem ra là tại ta quá ích kỷ với mọi người. Xin lỗi sư phụ, xin lỗi Lan Ngọc... Ta không xứng."
"Ai nói ngươi không xứng. Ngươi là thiên tài kiệt xuất, nỗ lực không biết mệt mỏi."
Âm thanh nhàn nhạt vang lên bên tai...
Khó khăn mở to mắt, đập vào tầm nhìn của hắn là một gương mặt hắn khắc sâu trong thâm tâm, một người khiến hắn xem trọng muốn vượt qua...
Hoàng Liên Kiệt/ Ngọc Lâm Chung.
Kiệt nhìn hắn thương tiếc, không hiểu tên Thiều thường ngày hay cười kia bị làm sao ra nông nỗi này. Nhưng đó là về vấn đề tâm lí của hắn còn chiến lực của hắn thì khác, nó đã đạt tới một tầm kinh khủng.
Toàn bộ người tham gia khảo hạch đều bất tỉnh vì bị tấn công, yêu thú canh gác, bẫy rạp ở các tầng lăng mộ truyền thừa đều bị tiêu diệt. Mà những việc kia một tay Thiều gây ra, những thứ hắn hạ gục có cả Thần Thú, có cả các thiên tài Thượng Vương. Mà con Thụ Yêu trước mặt kia càng là kinh khủng khiếp hơn.
Thượng Thần Thụ Yêu hóa hình từ Dị Mộc Thụ Mộc Yêu, cách Thánh Cấp chỉ một chút.
Vượt ải liên tục bằng tu vi Linh Vương cấp 4, Thiều đã thấm mệt, lại thêm đánh với con Thụ Yêu kia, với đám yêu thú của nó. Kiệt cũng khó lòng mà chịu được
Rống
Mà lúc này, vô số yêu thú rốt cuộc lấy lại tinh thần...
Thân ảnh Kiệt xuất hiện khiến chúng nó bị mất tập trung
GÀO
Thụ Yêu triệt để nổi giận, mắt thấy sắp tiêu diệt kẻ thù lại xuất hiện con chuột quấy phá, nó phẫn nộ gào thét, vô số dây leo cấp tốc vung ra, muốn đem hai kẻ này nghiền nát...
" Hừ, ăn đám đan dược này", Kiệt ném xuống một nắm đan dược chữa thương, Ki Kiếm hiện trên tay chém tan đám dây leo.
" Ngũ Hợp Chảm..."
Keng..
Kiếm va chạm cùng dây leo, liên miên không dứt , tay Kiệt dần tê dân nhưng vẫn không để con Thụ Yêu quá phận tấn công vào hắn.
Nhất thời Kiệt cũng nó giằng co một hồi.
Thụ yêu rốt cuộc không nhịn được, chỉ thấy bộ rễ của nó đột ngột vươn dài, xuyên qua từng con yêu thú, hút lấy dinh dưỡng trong người bọn nó...
Đám yêu thú nhanh chóng hóa thành thây khô, mà linh lực Thụ Yêu dần dần khôi phục...
"Không tốt"
Kiệt cũng nhận ra tình hình, không nghĩ tới gia hỏa này còn cách chơi tàn nhẫn như vậy...
Đầu não cấp tốc chuyển động, Huyễn Thân Pháp thi triển nhanh chóng đem theo Thiều bỏ chạy.
" Ngươi giúp ta khống chế nó, thật ra nó đã bị ta làm trọng thương mất đi một lớp vỏ ngoài mới tức giận như vậy", Thiều đã hồi phục chút ít, vực dậy nói.
" Hả", Kiệt nhíu mày khó chịu, tới cứu ngươi là tốt lắm rồi đó... Còn về phần Dị Mộc, đợi Thiều hồi phục, Kiệt cùng hắn sẽ cùng nhau liên thủ đoạt lấy sau. Như vậy vừa hoàn thành nhiệm vụ mà lại có được 1 nửa Dị Mộc, quá hời....
" Giúp ta, ta sẽ không để ngươi thiệt thòi. Hơn nữa sẽ giúp ngươi 1 chuyện trong khả năng", Thiều thấy hắn không tình nguyện liền nói thêm.
Kiệt suy nghĩ giây lát rồi gật đầu, nhiệm vụ cũng bắt hắn phải đem Thiều làm đồng minh tới Nhật Quốc, nếu không giúp hắn xem ra cũng chưa chắc thuyết phục được hắn bán mạng đối đầu với Đế Cấp Đế Quốc như Nhật Quốc. Thôi thì Dị Mộc này cũng là Thiều nhắm vào, hắn cũng không cần tranh giành.
Nghĩ là làm, Kiệt nhanh chóng đồng ý, hắn bỏ Thiều lại, quay lại hướng Thụ Yêu lôi ra Súng Dao.
" Năng Lượng Huyết Sát "
Chưa dừng lại, Kiệt còn hút năng lượng của Ki Kiếm, tiếp tục bắn Năng Lượng Huyết Sát phát thứ hai.
Hai cú bắn uy lực chết chóc khiến Thụ Yêu đang đuổi theo hắn phải dùng toàn lực chặn lại, những cái rễ cứng đầu quấn chặt lại với nhau tạo thành một vỉ bọc hoàn mỹ đỡ hai đòn khủng bố kia.
RẦM...MMMM
Va chạm diễn ra khiến khói bụi mịt mù, linh lực tán loạn, rung động đất trời, Rễ cây Thụ Yêu trần chụi, cành cây cũng rụng như lá mùa thu.
Gruuuuu, Russuuuuu
Thụ Yêu gào thét như quỷ lệ, nó vận lực tỏa ra muốn nghiền nát xung quanh....
Đùng....đùng...
Kiệt hộc máu lùi lại, Mình Đồng Da Sắt triển khai, lại phát động thần thức. Kiệt đã tìm được điểm yếu của Thụ Yêu... Thụ Tâm. Hay nói cách khác là Dị Mộc ở nơi nào.
" Thụ tâm ở trên đầu Thụ Yêu ", Kiệt hét lớn sau đó cất đi Súng Dao cầm lên Ki Kiếm.
" Ki Kiếm thức thứ hai, tuyệt kĩ Phóng Đại "
Ki Kiếm bỗng chốc to và dài ra chọc tới phía thụ tâm...
Xoẹt...
Thụ Tâm bị chọc xuyên qua, suy yếu cùng cực. Thụ Yêu hét lớn hơn, toàn bộ thân cây tự bạo, nổ ra Thần Lực tập trung vào Kiệt khiến hắn chỉ còn biết đem một cái pháp bảo khiên ra che chắn mà vẫn bay mạnh ra xa, da thịt lở loát bát bấy....Đúng lúc này, Thiều đã bay tới.
" Ngươi... Thật hết nói nổi.... Đang vị thương mà thật liều mạng"
Kiệt lắc đầu 1 cái thở dài, Thụ Yêu dù đã suy yếu cũng có ý kháng cự vô cùng lớn, Thiều lại muốn hấp thụ nó là khó khăn vô cùng. Đình Thiều thì vẫn cứng đầu, hắn sử dụng thiên phú Hấp Thụ hút đi toàn bộ Dị Mộc đang bị thương tổn kia....
" Ta sẽ mạnh lên....aaaaaaaa"
Toàn bộ cơ thể Thiều như căng cứng, toàn bộ linh khí xung quanh chui vào cơ thể hắn cấp tốc giúp hắn hấp thu dị mộc kia càng nhanh hơn. Không gian xung quanh như bị bóp nghẹt, trời đất như sầm tối lại, khói bụi xung quanh mù mịt. Nhìn một màn kia, Kiệt kinh ngạc không thôi. Người bình thường như hắn thì đem dị mộc hấp thụ tăng lực chiến, tu vi mà Thiều thì lại khác, hắn đang hấp thụ Dị Mộc kia làm lực lượng...
Thiều gọi đó là dị lực, mà tất cả dị lực đó lại chuyển đổi thành phong thuộc tính. Nói cách khác Thiều tu các thuộc tính khác cũng là chỉ để bồi bổ Phong Thuộc Tính.
Khuôn mặt Thiều lúc này vặn vẹo đau đớn, quá trình hấp thụ này vốn đã rất khó nhưng cơ bản khó hơn ở đây chính là tâm lí của Thiều, hắn đang bất ổn...
" Ngươi dốt cuộc trải qua chuyện gì vậy", Kiệt nhíu mày....
Thụ Tâm chống cự mạnh mẽ là thế nhưng ý chí của Thiều còn mạnh mẽ hơn thế. Hắn nhăn mặt, da thịt như chóc ra đau đớn không thể diễn tả, mà đau đớn kia còn không thể kêu lên thành tiếng.
Không biết đã qua bao lâu rốt cuộc Thiều hoàn toàn hấp thụ Dị Mộc kia, Kiệt vỗ vai hắn một cái cười cười chúc mừng.
" Haha, chúc mừng thăng tiến. Ngươi từ tu vi khá thấp mà tiến bộ cũng thật kinh khủng, đã là Linh Vương Cấp 7"
" Gruuuu"
Thiều gầm lên, xung quanh khí thế tản ra đem mọi vật nghiền nát...
Hất....
Kiệt bị Thiều hất mạnh tay ra, mắt hắn đỏ ngầu nhìn Kiệt như con mồi. Kiệt lùi xa, cảm giác lạnh sống lưng, sợ hãi nhè nhẹ bao trùm, Thiều hắn bị sao vậy???