Chương 206: Đám cướp tàn bạo

"Xe ngựa phía trước là ai?"

"Mau mau dừng lại kiểm tra "

"Lão Hải,Ngươi đó! đừng kiếm chuyện, xe ngựa kia xa hoa, chắc là vương công quý tộc nào đến"

"Đừng gây chuyện ?Ta sợ cái gì? Nguyệt Thành giờ của Hào Môn gia, đến hoàng tộc còn không dám ngấp nghé "

"Hừ, sợ cái gì? Ta là họ hàng xa của Hào Môn gia đấy"

Trước cửa thành, hai binh sĩ trấn thủ có vài lời rác thải mà Kiệt trên xe cũng nghe thấy được.

" Dừng xe kiểm tra không nghe thấy sao"

Thấy xe ngựa của Kiệt vẫn hiên ngang đi qua, hai tên kia nóng máu chặn lại.

" Bỏ che mặt cho ta"

Nói xong hắn liền lấy tay lột xuống khăn che của Tiêu Tỷ Tỷ nhưng lập tức bị nàng nhanh như chớp chộp lấy bẻ ra sau.

Aaaaa..." Ngươi làm cái quái gì vậy. Chống đối chúng ta thi hành công vụ hả"

Tiêu Tỷ Tỷ lạnh nhạt.

" Không cần kiểm tra, ta là Tiêu Tỷ Tỷ "

"Cái gì, Lão Hải mau báo trưởng....trưởng quan.. ...ả là Tiêu Nữ Đại Tướng Cướp "

Tên binh sĩ hét lớn

"Thì kệ mẹ nó, vừa hay bắt hắn nộp cho Hào Môn Gia"

Tên binh sĩ tên Hải cười khà khà tu vi Hạ Vương tỏa ra khí thế.

"Nhưng ả là Trung Vương đấy"

Tên lính quèn Hải đang hùng hùng hổ hổ như bị dội một gáo nước lạnh, cả người đột ngột run lên bần bật.

"Ai dám đòi bắt người của ta ?"  Kiệt vén màn xe ngựa nhảy xuống.

" Ngươi là ai", Hai tên binh lính lùi lại kinh hãi, cấp dưới là Trung Vương chứng tỏ tên phía trước phải đạt Thần Cấp

" Là chủ nhân của ta", Tiêu Tỷ Tỷ cúi người càng khiến hai tên khẳng định suy đoán của mình là đúng.

Hai tên kia suy luận tu vi Kiệt 1 hồi liền quỳ xuống run lẩy bẩy "Không dám, chúng ta nào dám, xin tha tội, xin tha tội" . Chúng cũng không quên báo lại tin kia cho cấp cao trong thành....

Kiệt mặc kệ, nhếch mép chui lại vào trong xe, ra hiệu xe ngựa tiến vào trong Nguyệt Thành. Chỉ khác là lần này, Kiệt ngồi hẳn lên cùng con ngựa cùng Lập Hạ cưỡi. Hắn muốn cùng nàng du ngoạn một phen. Cảm giác ôm eo Lập Hạ mà hai bầu ngực cứ nẩy lên nảy xuống va đập vào tay hắn làm hắn sướng rơn lên, liếm mém nói nhỏ vào tai nàng.

"Lập Hạ, ta lại nhớ bộ ngực này rồi nha.Mềm mại đàn hồi, ta phải giữ lại không thì nó nẩy bật đi mất" Kiệt vòng tay ôm trọn hai cái bánh bao kia  không cho chúng tung tăng loạn xạ.

Giữa thanh thiên bạch nhật mà thế này làm Lập Hạ đỏ cả mặt "Phi háo sắc Kiệt, chàng đừng loạn, nơi này đông người .Về phòng trọ nào đó,ta cho người đùa giỡn với chúng thoải mái mà, xin chàng"

Thấy Lập Hạ mặt đã sắp đỏ tới không thể đỏ hơn, hắn cũng không tiếp tục trêu nàng chỉ ôm eo cùng nàng dạo quanh Nguyệt Thành.

Nguyệt Thành cũng như tên gọi của nó, nơi đây lấy mặt trăng làm chủ đạo trang trí, dạo quanh khắp thành ta có thể thấy muôn vàn những đồ vật tinh xảo được làm từ mặt trăng. Ngay cả dòng sông cũng là hình bán nguyệt...

" Lập Hạ, nàng xem thứ này "

Kiệt nâng lên một chiếc trâm cài tóc hình mặt trăng đỏ cài lên mái tóc mượt mà thơm dịu của Hạ.

" Ưm, chỉ cần là chàng mua..."

" Thiếp đều thích hahah", Kiệt cướp lời nàng sau đó cười lớn.

" Chàng đáng ghét!", Lập Hạ vờ dỗi đánh vào vai hắn nhưng cũng nhanh tay thu lại chiếc trâm cài.

" Chúng ta tiếp tục lựa đồ", Kiệt vuốt nhẹ mái tóc nàng thủ thỉ.

" Ưm"

...

Dạo chơi mãi tới chiều tối, cùng Lập Hạ mua rất nhiều đồ đẹp, Kiệt mới bắt đầu làm chính sự....

Hắn lệnh cho Tiêu Tỷ Tỷ đưa Lập Hạ về một nhà trọ nghỉ ngơi, còn hắn lướt như một cơn gió tới một khu vực bí ẩn ở Nguyệt Thành.

Đó là một khu ổ chuột...

Trong bóng tối, một đám người đang kiểm kê tài sản của mình.

" Lão đại, hôm nay kiếm được 3 vạn linh thạch hạ phẩm", một tên lên tiếng

" Không tệ", tên được gọi là lão đại gật đầu hài lòng nhìn đàn em. Bỗng một tiếng cười mỉa mai làm chúng ngẩng đầu lên kinh ngạc:

" Nhiệm vụ mỗi ngày của ta hôm nay xem ra khá dễ. Chỉ cần hạ gục đám các ngươi thôi ư"

" Cuồng vọng", Tên lão đại khinh bỉ rút kiếm ra." Không cần biết ngươi là ai, nhưng đã tới được đây thì cũng khá gan dạ đấy. Rút hết tiền ra đây, ta tha cho ngươi một mạng"

" Ngàn dây trợ lực, Thôi Tâm Chưởng Pháp."

Kiệt gằn giọng, từ sau lưng hắn mọc ra vô số dây leo lao tới trói chặt lấy tên lão đại và toàn bộ đàn em, tiếp sau đó Kiệt đấm liên hoàn tới bọn chúng mang theo độc khí Thôi Tâm Chưởng khiến bọn chúng hộc máu bất động.

" Mạnh...H...quá, ngươiiii là..ai"

Tên lão đại còn chưa kịp bộc phát tu vi Linh Vương liền bị một Linh Vương đồng cấp như Kiệt đánh hạ khiến hắn thấy kinh sợ thật rồi.

" Nhiệm vụ chưa hoàn thành sao, ngươi mau cho ta biết hang ổ của đám các ngươi"

" Ở ở phía tây, tha cho ta...", một tên cướp chỉ về hướng tây yếu ớt nói...

Hừ

Kiệt hừ lạnh một cái đạp bay hắn rồi chạy tới hướng Tây.

...

Hướng Tây của Nguyệt Thành chính là một ngôi làng phụ thuộc Nguyệt Thành.

Mấy ngày trước ngôi làng nhỏ kia được thông báo đến một tin tức không hay....

Khi nhóm săn bắn của làng đi tra xét thì phát hiện một thôn xóm ngoài sáu trăm dặm đã bị tàn sát đẫm máu toàn bộ.

"Cũng có tìm được một người sống thế nhưng thoi thóp được nửa canh giờ cũng lên bàn thờ rồi."

"Hắn nói những kẻ kia đòi hỏi phải cống nạp 2 mỏ Linh Thạch Cực phẩm và kim loại quý hiếm"

Những kẻ kia....có lẽ là bọn cướp...

Nửa tháng sau, bụi tung mù mịt ở phía đường chân trời, một đám người cưỡi hung thú tiến về phía làng nhỏ

"Không hay, tất cả chuẩn bị chiến đấu!"

Thôn nhân lo lắng, người đứng đầu thôn đều giương Cung nhắm kĩ ở phương xa, bọn họ thề có chết cũng phải bảo vệ nơi này.

Đó là một đám người có tử khí rất nặng, người chết trên tay chúng cũng không biết đến bao nhêu, con mắt tên nào cũng tóe ra hung quang, nhìn sơ đã biết là người không lương thiện. Bọn chúng tụ tập ngay đầu thôn.

"Bọn hương thôn dã dân bọn ngươi cũng dám kháng cự sao? Chỉ cần bọn ta trùng kích một đợt thì các ngươi chắc chắn chết không có chỗ chôn." Một người đàn ông có vết đao trên mặt đang ngồi trên một con mãnh thú mở miệng lạnh lùng, hắn tự nhiên không có coi thôn dân xứng ở trong mắt.

Đám người này cũng không nhiều lắm, chỉ có hơn một trăm tên nhưng đều là hạng đã từng chinh chiến. Đặc biệt là mấy gã đầu lĩnh đều có tu vi mạnh mẽ đạt Vương Cấp. Chúng là đám cướp nổi tiếng không chỉ tại Nguyệt Thành.

"Đùng" "Đùng"...

Ngay lúc này, từ phía sau đám cướp bỗng vang lên tiếng giậm chân đáng sợ, đại địa chấn động ầm ầm báo hiệu một thứ cực kỳ khổng lồ sắp xuất hiện.

Đó là một con Tê Giác toàn thân tỏa ra màu vàng kim nhàn nhạt, nó khổng lồ không gì bằng, dài tới mấy chục mét, nó như một núi thịt vàng kim đã nằm ở đó từ bao giờ, con mắt màu vàng kim như hai cái đèn lồng nhìn chòng chọc về phía làng nhỏ, sát khí tỏa ra nặng nề.

Mọi người sau khi thấy con hung thú này thì trong lòng đều như phát lạnh, một con hung thú đó nha, người thường sao có thể chống lại đây!?

Đám người trong làng như có một cảm giác vô lực, vừa nhìn thì bọn họ đã hiểu ngay sẽ không làm gì được con Tê Giác dài mấy chục mét này, toàn bộ thôn nhân xông lên cũng chỉ uổng mạng.

Luồng huyết khí khiếp người này, sóng chấn động ngập trời này, vừa nhìn thấy khiến người ta như toát ra một cảm giác chắc chắn phải thất bại.

"Cảm thấy các ngươi thật yếu ớt sao? Một đám côn trùng mà cũng đòi chọi với Chân Long?" Một gã đầu lĩnh cưỡi trên một con mãnh thú cười lạnh.

"Hạ đám cung tên rác rưởi của bọn ngươi xuống đi, có thể làm được gì chớ? Chả có tác dụng gì đâu. Ngoan ngoãn nghe theo chúng ta thì không ai phải chết!" Một kẻ lạnh giọng nói.

"Các ngươi muốn thế nào đây?" Một tộc lão tuổi tác đã lớn run run tiến lên.

"Lão già, các ngươi cứ tuân lệnh là được rồi, đừng có nhiều chuyện." Một đầu lĩnh mắng to rồi vung roi quất tới, một tia linh lực lóe lên, ngay lập tức tộc lão lập tức bị đánh bay, một ngụm máu túa ra.

"Tam gia!"

Một nhóm người trong thôn cùng xông tới ôm lấy ông lão, mắt bọn nhỏ ngấn đầy lệ, mà thanh niên thì không ai không đỏ ngầu hai mắt chuẩn bị xông lên liều mạng.

"Dừng lại!" Tộc trưởng quát gằn không cho bọn hắn động thủ.

"Yên tâm đi, lão già đó không chết được đâu, chỉ dạy dỗ bọn ngươi một chút mà thôi." Kẻ ra tay cười to, nói: "Chúng ta cũng đâu phải không nói lý, cũng đâu có tùy tiện giết chóc, chỉ cần các ngươi thỏa mãn yêu cầu của chúng ta thì sẽ không sao cả."

Thôn nhân trừng mắt lên giận dữ nhìn đám cướp, cũng không ai lên tiếng.

"Cho bọn ngươi thời hạn hai mươi ngày phải nộp lên năm trăm cân Kim Hắc Hoàng, nếu có sẵn thì coi như các ngươi may mắn. Mà nếu không có thì phải nhanh mà đi tìm mỏ, bằng không đến hạn mà không giao đủ thì giết không tha một mống!" Người kia nói chuyện lạnh lẽo.

"Đã nghe rõ chưa đó? Nếu không có thì hai mươi ngày sau bọn ta sẽ tàn sát đẫm máu thôn này, lúc đó sẽ chém tận giết tuyệt không chừa một ai." Một đầu lĩnh khác quát lớn.

Ngay lúc này, con Tê Giác màu vàng kim nhạt kia cũng ngửa đầu gào to chấn động quần sơn vạn suối, trên cơ thể tỏa ra từng luồng sương mù hoàng kim vừa mông lung mà cũng vừa rực rỡ khiến người ta phải khiếp đảm.

Thôn nhân không có ai làm bậy, mặt ai cũng lộ vẻ bi ai, chênh lệch thật quá lớn, bọn họ khó có thể chống lại, hoàn toàn không phải là đối thủ của đám cướp này.

Gương mặt nhỏ xíu của đám con nít thì căng ra nín nhịn, bọn chúng vừa sợ mà cũng vừa giận, xưa nay chưa từng gặp qua chuyện như thế, người đến tận trước thôn bắt nạn mà không thể phản kháng được.Mắt chúng dần đỏ hồng, nước mắt cũng sắp rớt xuống, đối phương mạnh mẽ đứng trước nhà mình mà lại không còn cách nào khác.

"Một đám dã dân mà cũng dám giương cung lên phản kháng, thật không biết sống chết. Chắc các ngươi cũng biết thôn xóm như các ngươi ở lân cận các thành khác, chúng ta diệt không mười cái cũng tám cái!" Một người hừ lạnh nhìn khắp thôn dân.

"Nhớ kĩ đó, thời gian chỉ có hai mươi ngày, bằng không thì các ngươi chờ diệt tộc đi nhé!" Một đầu lĩnh khác quát rồi quất roi xuống.

Linh lực kim hệ lướt qua, trên mặt đám người đứng đầu thôn bỗng vang lên tiếng đùng một cái, da thịt tóe ra, máu tươi tung lên, ở đó xuất hiện một vết thương chảy máu òng ọc sâu hoắm.

" Aaaa..."

Con mắt của đám tráng niên như sắp tóe ra lửa, có thể bị giết chứ đừng hòng bị nhục. Nếu bọn họ làm chủ thì chắc chắn đã liều mạng

Thế nhưng tộc trưởng vẫn kéo bọn họ lại, không cho bọn hắn liều chết, ánh mắt nghiêm nghị trừng tất cả mọi người.

"Ha..ha..!" Mấy tên đầu lĩnh cười to rồi quay đầu hung thú, rời đi nghênh ngang.

Con Tê Giác màu vàng kim nhạt cũng xoay người, con mắt lớn như cái đèn lồng màu vàng kim quét qua thôn nhân một chút rồi cũng cất bước đi ầm ầm như địa chấn, cực kỳ khủng bố.

Mãnh thú gầm thét, trong chớp mắt bọn cướp dã man kia đã đi hết.

"Tộc trưởng, tại sao ông lại không cho ta đánh trả?" Con mắt đám thanh niên đỏ gằn, mặt hắn vừa nãy vị quất đau đến nóng rát, nhưng càng đau đớn hơn là tâm hắn chưa từng bị nhục kiểu thế này.

"Tộc trưởng! Ta không phục!"

"Đúng đó tộc trưởng. Cùng lắm thì cá chết rách lưới"

Bắt đầu có những tiếng nhao nhao...

"Có lúc thì cá chết hết mà lưới cũng không rách được.", Tộc trưởng thở dài

"Cũng còn hơn sự nhục nhã ngay bây giờ!" Rất nhiều người nóng đến váng đầu rồi.

"Chúng ta nếu như làm to chuyện thì ắt hẳn ai cũng phải chết hết." Con mắt lão tộc trưởng trừng lên, lên giọng: "Các người còn nghĩ là ta sợ chết sao? Cam lòng chịu nhục sao? Mà thực sự là lực của chúng ta không đủ!"

"Mặc dù bây giờ nhịn xuống thì hai mươi ngày sau phải thế nào đây?" Có người không phục.

"Hai mươi ngày đủ để ta chuẩn bị kĩ lưỡng rồi, lúc đó ta sẽ mang bảo vật làng ra cá chết lưới rách với bọn chúng." Tộc trưởng nói.

...

Đó là câu chuyện của 20 ngày trước ....

Còn hôm nay, thời hạn đã tới, đám cướp cũng đã tập hợp tại làng nhỏ.

Và Kiệt cũng thế.... Hắn đứng ở một hướng trên mỏm đá có ánh trăng chiếu rọi như một vị hiệp sĩ, đôi mắt lóe lên lửa giận khi được hệ thống cho biết tội ác đám cướp kia gây ra với biết bao ngôi làng nhỏ...