Chương 189: Ta không thể thua

" Đó là tà khí "

Lu đứng bên cạnh Kiệt, cũng nói cho hắn biết.

" Tà khí?" Kiệt thắc mắc hỏi lại.

" Ưm, đúng vậy...tà khí chính là một loại lực lượng có phần khác so với thần lực nhưng nó cũng sẽ được đánh giá theo sức mạnh của người sử dụng vì vậy nên tà khí của Linh Vương sử dụng cũng mạnh hơn của Linh Hoàng và yếu hơn của Linh Thần "

Lu gật đầu đáp.

" Tà khí sao", Kiệt lẩm nhẩm lại tên loại lực lượng tím kia, hắn bắt đầu hiểu ra sức mạnh của đối thủ, thế nhưng Kiệt vẫn chưa thể tìm cách khắc chế nó khi nhìn năm loại thuộc tính của Ngũ Hợp Quyền bị ăn mòn bởi tà khí trên không trung. Lúc này Hắn lại càng thấy Thiên Phúc khó đối phó....

Hơn nữa mà không chỉ Thiên Phúc thậm chí Phùng Hưng, lần trước Kiệt cũng nhìn thấy tên này sử dụng tà khí. Có lẽ bọn này là cùng một bọn. Kiệt chật vật đứng dậy, thở hồng hộc. Thiên Phúc cũng đã thôi cười, hắn lao tới tả xung hữu đột với Kiệt. Những cước từ đôi chân phải và chân trái liên hoàn đá đến oanh liệt không trung.

Điểm mạnh của Thiên Phúc Có lẽ chính là ở đôi chân và đôi cánh. Tay của hắn hoàn toàn vô hại thế nhưng không vì vậy mà khiến cho Thiên Phúc sẽ bị bắt bài mà ngược lại đôi cánh linh hoạt và đôi chân thoăn thoắt kia khiến cho mọi đối thủ đối đầu với Phúc phải chịu thua thiệt.

" Người đừng hòng giở trò" Thiên Phúc cười lớn, hắn muốn đánh cho Kiệt không kịp trở tay.

Kiệt không nao núng, hai mắt nhắm chặt lấy lại tinh thần rồi mở ra, hai tay múa quyền kình cùng với độc thuộc tính vờn quanh.

" Thôi Tâm Chưởng"

Kiệt quyết định vận dụng ra võ kỹ mạnh nhất lúc này của mình. Hắn nện những cú đấm liên hoàn, phản kích với Liên Hoàn Cước....

Bốp...bốp bốp... .

Binh

Kiệt và Thiên Phúc va chạm ngày càng dữ dội mà Phúc ngày càng đẩy lùi Kiệt. Rõ ràng Kiệt vẫn là yếu thế hơn.

Khán giả nhìn một màn trước mắt lại hô hào lên, lại một trận chiến đầy kịch tính.... Bỗng một tên nhận ra vấn đề

" Haha, Kiệt bị sơ hở"

...

Lập tức như hắn nói, Thiên Phúc chớp thời cơ

" Hán quỷ ma cước"

Một cước nữa giáng xuống đầu Kiệt , mục đích là muốn nhắm vào đầu hắn để không cho hắn tiếp tục cơ hội cò quay và còn một lý do khác đó chính là Phúc Muốn đá bay lớp mặt nạ của Kiệt.

" Ta sẽ lột xuống toàn bộ thân phận của áo choàng đỏ ngươi ...để xem ngươi còn dám chống lại ta..."

Không thể né tránh, lại không thể phòng ngự vì sẽ lộ mặt, Kiệt không còn cách nào khác, tiếp tục công đối công. Ngũ hợp quyền tích tụ nơi tau phải, năm thuộc tính bùng nổ bắn lên va chạm với Hán quỷ ma Cước.

Rầmmmmm....

Không gian đổ vụn , chỉ thấy sau lớp vụn kia là Hán quỷ ma cước tạo ra hư ảnh một con quỷ ăn mòn mọi thứ... Đôi Cánh Thiên Phúc cũng vỗ mạnh song song với vụ nổ

" Hoàng hắc Tam Phong "

Ba luồng gió mạnh màu tím đậm bay tới phía Kiệt, đem hắn nghiền nát....

Nhất thời chỉ còn những tiếng động man rợ

Rít....

Gió rít gào

Aaaa.....aaaaa

Kiệt đau đớn gào thét.... Hắn hoảng sợ trước sức mạnh của đối phương.

" Không...không thể chống lại sao?", Kiệt lẩm nhẩm....

Hắn thật sự thua sao...

Lóe....

...

" Đây là đâu?"

Kiệt lơ lửng trên không gian tối đen như mực, hắn khó tin nhìn quanh nhưng chẳng thấy một ai...

" Lu... Ta ở đây thế này. Ta thua Thiên Phúc rồi sao?"

Kiệt bỗng nhớ ra hoàn cảnh của mình, hắn có chút buồn bực nhưng vẫn như thường lệ, hắn sẽ hỏi tiểu loli thân cận bên mình đầu tiên.

Nhưng không có vóc dáng xinh xắn kia ngồi trên bả vai hắn như mọi lần nữa...

Không ai trả lời hắn hết...

Bỗng vùng không gian kia sụp đổ...

Chói..

Kiệt vô thức lấy đôi tay che mắt trước ánh sáng Mặt Trời. Hắn tỉnh dậy đầy nhăn nhó. Bên tai Kiệt, một giọng nói đầy ý trách móc.

" Mày làm sao vậy, sao đang học lại ngất đi thế kia"

Kiệt giật mình nhìn quanh, mắt hắn dường như vẫn chưa thể thích ứng với ánh sáng sau khi bị bịt kín trong vùng không gian tối đen kia...mọi thứ vẫn thật mờ ảo. Hắn vô thức vẫn câu hỏi.

" Ta đã thất bại rồi sao"

" Ngươi bị sao vậy, thất bại cái đầu ngươi á. Mau làm câu năm đi, thật là...đang học mà sao lại ngủ gật thế", Một cái cốc vào đầu hắn, kèm theo là một giọng nữ cực kỳ dễ nghe.

" Hả", lúc này Kiệt đã hoàn toàn nhìn rõ mọi thứ rồi. Quang cảnh lúc này chính là tại lớp học của hắn mà... Hắn đã quay trở lại thế giới cũ rồi sao.

" Là cậu sao My. Tôi rất nhớ cậu đó.", Kiệt bất chợt nắm lấy tay con bạn mừng rỡ. My chính là đứa bạn là con gái duy nhất Kiệt có ở Trái Đất. Hơn nữa tuy tính khí có phần không giống con gái cho lắm nhưng cậu ta vẫn rất tốt với Kiệt. Cả hai là bạn cùng bàn, My học rất giỏi và nàng cũng nhận ra Kiệt học rất giỏi chứ không như bề ngoài của hắn nên đã rất nhanh thân thiết, thường cùng nhau học tập. Lâu dần cả hai đã coi nhau như anh em tốt

My phất tay hắn ra" Làm gì thấy ghê quá"

Kiệt bị hất tay ra chỉ gãi đầu cười ngượng. Hắn bỗng giật mình nhớ lại mọi thứ đã diễn ra.... Giới Tinh, Phi Huyên, Lập Hạ, Hệ thống....

Hắn lại một lần nữa nắm chặt tay My, nhưng lần này không phải là cái nắm tay nhớ nhung như ban nãy mà cái nắm tay này cực kì mạnh bạo.

" My, cho tao biết ông bà tao ra sao rồi"

My khó hiểu vùng vẫy muốn thoát khỏi cái nắm tay chặt kia của Kiệt nhưng nhận ra hắn rất khác thường, nắm rất chặt nên không cựa quậy nữa.

" Ê, đau nha... Mày bị sao thế. Ông bà mày đang ở nhà"

Kiệt vui mừng nhảy cẫng lên

" Ý mày là ông bà tao còn sống"

" Thằng điên ", My khó hiểu nhìn Kiệt, nàng gấp sách vở lại" Học nhiều ấm đầu à, thôi tao đi về trước đây"

Kiệt mặc kệ nàng, vui vẻ chạy một mạch về nhà.... Vừa về tới nhà, Kiệt đãnhìn thấy một cảnh tượng quen thuộc...

" Mau trả tiền cho tao, hai đứa già này", giọng một tên xăm trổ ồm ồm vang lên, nó nắm lấy cổ áo ông Kiệt nâng lên, say lưng là đám đàn em đang giơ lên gậy gộc dọa bà Kiệt vẫn còn đang khóc lóc.

" Van xin các anh...cho chúng tôi thêm một chút ngày....Hức.... Chúng tôi hai ngày nay đã không có gì vào bụng rồi"

Kiệt sững người...

Đây...đây là sự việc của năm Kiệt mười bốn tuổi mà...

Đúng là hoàn cảnh này..., cũng là sau khi hắn và My học nhóm về, Kiệt lập tức phát hiện ra ông bà mình đã khóc hết nước mắt. Lúc đó Kiệt còn chưa hiểu vì sao, hắn chỉ biết qua bà kể lại rằng bà vừa mới xin khất nợ thôi...

Nhưng hắn khi ấy làm sao chú ý tới vết bầm nơi ngực ông...

Làm sao chú ý tới bà đã khan giọng...

Làm sao chú ý ông bà hai ngày nay đều nói đã ăn cơm trước khi cháu về nên cháu ăn cơm sau đi.

Đó là những lời nói dối... Họ thực sự không ăn...

Họ đã gần bảy mươi....

Hai dòng nước mắt tuôn dài lăn trên má Kiệt....

Tâm trạng hắn vô cùng hỗn loạn rồi... Hắn không nghĩ rằng sao mình lại ở hoàn cảnh này nữa..

" Gaaaa... Thả họ ra"

Kiệt hoàn toàn như một đứa vô tri lao tới phía đám côn đồ. Với kỹ năng chiến đấu đã có, Kiệt dễ dàng hạ gục toàn bộ đám đàn em, kể cả chúng có vũ khí.

Cốp

Tên đại ca lúc này mới ngửa mặt lên tức giận, một gậy đập mạnh vào đầu Kiệt.

" Thằng chó, mày là ai"

Kiệt loạng choạng đứng dậy, hắn đâu còn cơ thể mạnh mẽ kia, hắn rất yếu đuối...

" Kiệt, mau chạy đi cháu", bà Kiệt khóc ngất đi, quỳ xuống van xin tên đại ca:" Long Ca, tha cho cháu tôi...tôi xin anh"

Tên được gọi là Long Ca đá văng bà ra, cầm cây gậy lao tới vụt Kiệt tới tấp.

" Đánh đàn em tao. Ai cho mày lá gan"

Hộc...phốc...hự....

Kiệt đau đớn toàn thân, xương cốt rạn cỡ, toàn thân phủ máu, hắn bị tên đại ca vụt tới không thể phản kháng, dẫu sao tên kia cũng biết võ công ...

Đau đớn là thế nhưng Kiệt không kêu lên, hắn không sợ.... Hắn tuyệt đối không sợ nữa...

Nếu ngươi thua.... Ngươi sẽ mãi mãi không thể bảo vệ người thân của mình....

Đúng vậy....

TA KHÔNG THỂ THUA....NHẤT LÀ NGƯỜI ĐÃ LÀM HẠI NGƯỜI THÂN CỦA TA...