" Phù cuối cùng cũng xong", Đình Thiều tiếp tục hạ một hang chuột đem điểm tích lũy của hắn lên tới con số 8235.
" Haha, hạng 13 rồi!", Đình Thiều vui mừng khôn siết, hắn hào hứng ngự kiếm tiếp tục kiếm mồi.
Chỉ là hắn vốn không biết ở bên trên khán đài, Đình Gia đang có một vẻ mặt cực kì căng thẳng. Phế vật bọn họ ném đi lại là hạng 19 Chiến Tinh Bảng?
Hắn còn biểu hiện cực kì kinh khủng ở lần Tân Tinh Chiến trước cũng như Chiến Tinh Anh Hùng Chiến lần hai này.
" Gia chủ bớt nóng, hắn chắc hẳn đạt được cơ duyên nghịch thiên nào đó mà thôi"
Một tên râu quai nón bên cạnh nói nhỏ vào tai Đình Cường- gia chủ Đình Gia.
" Quân sư Đình Xuyên Mộc, ngươi có cao kiến gì giúp Đình gia chúng ta đoạt lại con hàng này". Đình Cường húp một ngụm nước.
" Hắn phản đối chiến dịch cắt bỏ quyền lợi của nô lệ đúng chứ, gia chủ xem hắn chẳng phải bố mẹ mất sớm nên thường lui tới chơi cùng một lão già nô lệ của Đình gia chúng ta sao.", Đình Xuyên Mộc cười đểu.
" Hahah, ý ngươi là dùng sức mạnh tình thân..."
Đình Cường cùng Đình Xuyên Mộc cười phá lên.
" Im lặng coi hai lão khọm ", Đám khán giả bên dưới khó chịu quay lên chửi bới hai tên làm mất trật tự kia....
....
Khác với hoàn cảnh có phần oái oăm của Đình Thiều, Lâm Năng Hải lại nổi tiếng vô cùng từ khi còn trẻ. Cũng vì thế mà mỗi khi hắn đánh bại một thứ gì đó thì lập tức sẽ có vô số tiếng vỗ tay, vỗ chân vang lên.
Hải lúc này đang đi bộ quanh một vùng thảo nguyên hoang vắng, gió thổi lồng lộng. Bỗng từ xa xuất hiện một bóng người đang tiến về phía hắn. Cái bóng kia dần dần tiến lại cũng rõ nét hơn...
" Chào, ngươi...ta là Âu Chiến", Một lãng tử với mái tóc chải chuốt cười.
" Ừ, ngươi muốn chiến đoạt điểm hả", Lâm Năng Hải nghiêm mặt.
" Oohhh, không không...", Âu Chiến xua tay cười " Ta chỉ muốn nhìn kỹ mặt ngươi một chút thôi. Ngươi biết không ngươi rất nổi tiếng trong thế giới của mấy thiếu nữ đấy."
Âu Chiến nói rồi tiến tới..
Keng....
Tiếng đao rút ra khỏi vỏ, Lâm Năng Hải kề đao lên trước mặt.
" Đừng giở trò!! "
" Ê, ta thực sự không có giở trò mà!! Tao chỉ muốn ngươi có gì mà đám con gái dám xếp ta sau ngươi trên Đẹp Trai Bảng của bọn hắn.", Âu Chiến vừa kể lể vừa bực tức.
" Đẹp trai bảng?", Lâm Năng Hải nhíu mày.
" Ừ, ngươi thực sự nổi tiếng mà không biết ư", Âu Chiến cười cười.
Lâm Năng Hải vẫn giữ khuôn mặt lạnh băng thu đao.
" Được rồi chứ"
Âu Chiến gật gật.
" Cũng rất đẹp, góc cạnh...chỉ là ta vẫn thấy ta đẹp hơn"
Lâm Năng Hải mặc kệ hắn cũng bước qua, hắn cảm nhận được hạng 3 Âu Chiến không đơn giản, càng tránh hắn càng tốt.
" Được rồi!! Tha cho ngươi vì đẹp trai", Âu Chiến cười khẩy tiếp tục bước.
Cả hai cứ thế bước qua đời nhau!!
Chỉ là cả hai không biết hành động kia vừa thu hút gần như toàn bộ sự chú ý của đám fan nữ...
...
Ở một nơi khác, Kiệt vẫn như thường lệ lang thang trên Thảo Nguyên vô tận. Hắn thường sẽ lui tới những vị trí có những điểm nóng, từ đó hôi của bằng những phương pháp đơn giản như dọa nạt, thể hiện uy lực tuyệt đối làm sao cho đỡ mất sức nhất có thể.
Cũng vì vậy mà nhẫn trữ vật của hắn đã tăng lên không ít món bảo vật cướp đoạt được. Mà lần lấy được quyền năng hắc ám từ tay Ẩn Trinh lần trước cũng chính là nhờ vào chiến thuật cướp của này của hắn.
Nhưng ngược lại vì vậy mà điểm số của Kiệt không quá lớn, hiện tại hắn chỉ sở hữu 6.300 điểm và xếp thứ 25. Lúc này hắn cũng đã nhận ra ở một phương của khu rừng có một tiếng nổ lớn. Độc lạ hơn cả là đám cây cối xung quanh lúc này đã bị chẻ ra thành từng mảnh.
Kiệt kiếm một mỏm đá lớn nấp sau, sử dụng thần thức quan sát.
Dưới ánh nhìn của hắn, một người mang áo choàng vàng đang cùng hạng 11 Thiên Ma Thiên Phúc đấu tay đôi.
Thế nhưng áo choàng vàng toàn thân rỉ máu còn Thiên Phúc kia lại vừa đánh vừa nhây vẫn chiếm lợi thế. Kiệt lập tức nhíu mày, hắn cảm giác cái áo choàng vàng kia có chút quen thuộc.
Phía bên kia Chiến Tuyến thì An Nhiên rốt cuộc đã tỉnh dậy. Nàng nhanh chóng vận hết sức lực.
" Chúc Sinh mệnh, chúc phúc "
Hai kỹ năng đã giúp Lập Hạ khôi phục một chút thương thế và tăng thêm lực tấn công thế nhưng Thiên Ma Thiên Phúc vẫn dễ dàng áp đảo nàng....
" Tại sao lại cứu chúng ta, ngươi là ai?", An Nhiên tuy rất cảm kích người này nhưng lại thấy kỳ lạ vô cùng vì toàn được....mấy cái áo choàng cứu...
" Ta xem vòng trước thấy phu quân của ta cứu ngươi nên nghĩ nàng chú ý ngươi... Vì vậy cứu giúp thôi", Lập Hạ nói nhỏ dần...
" Hả...", An Nhiên hoảng hốt, đó là lý do ư?
Bên kia Thiên Phúc đã sớm nhàm chán, hắn cảm thấy chơi đã đủ. Hắn bỗng cười quỷ dị:
" Được rồi!! Kết thúc ở đây thôi "
Cả chân phải của hắn bỗng hiện lên ba hình xăm quỷ dị, tiếp sau đó hắn xoay tròn đạp thẳng tới
" Hán quỷ ma cước"
Nhận ra sức mạnh kinh khủng từ cú đá kia, An Nhiên rốt cuộc làm ra hành động.
"Chúc phúc siêu việt"
Chút sức lực còn lại từ An Nhiên kèm theo ngủ toàn bộ sức mạnh từ Lập Hạ :
" Vương bão thất sắc"
Một cơn lốc bảy màu cuốn đến đối kháng cùng ma cước đen kịch...
Thế nhưng chiều mạnh nhất của Lập Hạ không phải đối thủ. Chống chọi chưa được bao lâu, nàng liền bị đạp bay văng xa.
Áo choàng vàng rách nát lộ ra là một khuôn mặt xinh đẹp như tiên tử. Thế nhưng khuôn mặt đó không quá nổi bật mà đổi lại làm cho người khác cảm giác như càng nhìn thì càng muốn nhìn lâu hơn...
Thế nhưng không như tưởng tượng của Thiên Phúc, nàng không hề bị đạp bay xuống đất mà đang nằm gọn trong vòng tay của một nam nhân khoác chiếc áo choàng đỏ....
Thiên Phúc nhếch mép
" Ha... lại thêm một tên đến nộp mạng"
Chỉ là hắn bỗng chốc có chút khẽ run sợ trước sát khí đằng đằng của tên trước mặt...
Hiển nhiên Kiệt đã nổi giận... Hắn nhẹ nhàng đặt nàng xuống, nhét vào miệng nàng một khỏa đan dược, sau đó đứng dậy bước tới trước mặt Thiên Phúc gằn giọng:
" Ngươi dám đụng vào nàng!!"
Toàn thể khán giả kinh hãi nhìn lấy một màn trước mắt. Những người trong cuộc như An Nhiên, An Táng đám người trợn tròn mắt...hắn quá ngầu và uy mãnh..